Độc Tôn Tam Giới

Chương 113: Khiêu khích Tiểu Hầu gia ? 1




Nhìn ra được, hạ nhân Hầu phủ đối nhân xử thế vẫn là rất khách khí.
- Tiểu Hầu gia? Hừ! Chính là Giang Trần hoang đường hoàn khố kia sao?
Thanh âm kia mang theo vài phần khinh thường.
- Lão tử mặc kệ Giang Đồng hắn đi nơi nào, ta ở chỗ này đợi!
Nam tử kia ngữ khí thập phần bá đạo.
Rất xa, Giang Trần khẽ chau mày. Hôm nay hắn tu luyện 《 Thuận Phong Chi Nhĩ 》, thính lực là hơn xa Giang Đồng, tự nhiên nghe được nhất thanh nhị sở.
- Tù trưởng họ Kinh? Chẳng lẽ là Tử Kinh bộ Kinh Man?
Trong trí nhớ Giang Trần lúc trước, biết rõ Giang Hãn Lĩnh hạ hạt, có thập đại bộ.
Tử Kinh bộ này, là một bộ thực lực hùng hậu nhất, ở trong Giang Hãn Lĩnh thập đại bộ, tính toán là tồn tại số một số hai.
Bởi vậy, Kinh Man này cũng một mực rất bá đạo. Ở toàn bộ Giang Hãn Lĩnh, ngoại trừ Giang Hãn Hầu Giang Phong có thể áp chế người này ra, những người khác đều phải nhường Kinh Man này ba phần.
Hôm nay nghe khẩu khí hắn cuồng ngạo như vậy, đối với Giang Đồng gọi thẳng kỳ danh, có thể thấy được người này quả nhiên là rất bá đạo.
Giang Đồng cười khổ một tiếng, nhẹ nhàng lắc đầu:
- Trần Nhi, Kinh Man này chỉ có phụ thân ngươi mới ép được hắn, đợi chút nữa ngươi trực tiếp vào Hầu phủ, ta đến ứng đối hắn.
Nhìn ra được, Giang Đồng đối với Kinh Man cũng rất kiêng kị.
Từng lãnh địa, chắc chắn sẽ có mấy tên như vậy, cái này Giang Trần ngược lại là lý giải.
Ngôn ngữ thô tục bá đạo, Giang Trần cũng không quá chú ý. Nhưng nếu Kinh Man này hoành hành ngang ngược vượt quá giới hạn, Giang Trần tuyệt đối sẽ không ngồi yên không lý đến.
Ai cũng không muốn nơi mình trị vì, có một cái không nghe lời, tùy thời gây chuyện như vậy.
- Đi qua đi!
Giang Trần ngữ khí bình thản, cưỡi ngựa đi tới trước.
- Ồ! Là nhóm người Tam gia trở lại rồi.
Bọn hạ nhân Hầu phủ, nhìn thấy đội kỵ mã xuất hiện, liếc liền chứng kiến phụ tử Giang Đồng.
Chỉ là, phụ tử Giang Đồng một trái một phải, vây quanh một thiếu niên ở trung tâm. Thiếu niên này tay vượn eo lang, tinh mâu khẽ động tầm đó, lại lộ ra một cỗ uy nghiêm quen thuộc mà lạ lẫm.
Giang Đồng hét lớn một tiếng:
- Bọn ngươi còn không bái kiến Tiểu Hầu gia?
Tiểu Hầu gia?
Lúc này cách ba năm, biến hóa trên người Giang Trần có thể nói là thoát thai hoán cốt, ngoại trừ diện mạo lờ mờ có bộ dạng ngày xưa, phương diện khác, bất kể là khí chất hay dáng người, cũng đã hoàn toàn không giống ba năm trước.
- Bái kiến Tiểu Hầu gia!
Những hạ nhân trong Giang Hãn Hầu phủ này, trải qua huấn luyện nghiêm khắc, lập tức quỳ lạy hành lễ.
Ngược lại là đoàn người Kinh Man, nguyên một đám nhìn xem Kinh Man thủ lĩnh, cũng không có hành lễ.
Kinh Man chống eo, ánh mắt liếc xéo, cử động có chút vô lễ, liếc qua Giang Trần, từ trên xuống dưới dò xét một phen.
- Tiểu Hầu gia? Không có ý tứ, Kinh Man ta chỉ bái Giang Hãn Hầu. Không thấy Giang Hãn Hầu, thứ cho ta vô lễ.
Đám thủ hạ Kinh Man kia, cũng giống như cười mà không phải cười đứng ở sau lưng Kinh Man, đánh giá Giang Trần, biểu lộ chẳng những không có tôn trọng khi nhìn thấy Tiểu Hầu gia, ngược lại có mấy cái còn nháy mắt ra hiệu.
- Kinh Man đúng không?
Tuy trong lòng Giang Trần giận dữ, lại không muốn tại chỗ vạch mặt.
- Ngươi bái hay không bái, ta vẫn là Giang Hãn Lĩnh Tiểu Hầu gia. Ta chỉ hỏi ngươi, hôm nay ngươi dẫn người tới trước cửa Hầu phủ huyên náo, là vì chuyện gì? Còn thể thống gì?
Kinh Man cười ha ha:
- Vì chuyện gì? Vậy ngươi phải hỏi Giang Đồng rồi!
Giang Đồng biểu lộ có chút xấu hổ:
- Kinh Man, sự tình tư nhân chúng ta nói sau. Hôm nay Tiểu Hầu gia vừa trở về, không nên quấy nhiễu hắn.
- Quấy nhiễu cái gì? Hắn trở lại rất tốt, vừa vặn làm chứng.
Kinh Man nói.
- Mặc kệ chuyện gì, đi vào lại nói. Ở chỗ này huyên náo ồn ào, còn muốn thể diện quý tộc hay không?
Sắc mặt Giang Trần trầm xuống, dẫn đầu tiến vào Hầu phủ.
Giang Đồng thấy Giang Trần khí độ bất phàm, cũng hơi có chút kinh ngạc, đi theo vào.
Kinh Man cười hắc hắc, thực sự không kiêng nể gì cả, đi theo mà vào.
Tiến vào Hầu phủ, lên trà, riêng phần mình ngồi vào chỗ, Giang Trần mới đem ánh mắt quăng tới Giang Đồng:
- Tam thúc, đến cùng chuyện gì xảy ra, ngươi nói đi.
- Ai, Kinh tù trưởng, ta và ngươi vài thập niên giao tình, lễ hỏi mười năm trước ngươi đã thu. Lẽ ra không nên làm loại sự tình xé bỏ hôn ước kia a? Hơn nữa, hai hài tử...
Kinh Man khoát tay chặn lại:
- Dừng! Ngươi không nói hài tử còn tốt, ngươi nói hài tử, ta đây liền nói thẳng. Không phải ta không giữ lời hứa, mà thật sự là hài tử của mình không muốn. Ngươi cũng không hy vọng con của ngươi tương lai cưới nữ nhi của ta, đôi không cùng ý, huyên náo gà chó không yên chứ?
Lễ hỏi, hôn ước, hài tử không muốn.
Giang Trần rất nhanh liền bắt đến hạch tâm sự tình rồi.
Thì ra, Kinh Man này là tới xé bỏ hôn ước.
- Kinh tù trưởng, ngươi nói một chút, có phải đối với lễ hỏi bất mãn, ngại ít hay là như thế nào? Những điều này đều dễ thương lượng. Giang gia ta luận thân phận địa vị, lại có điểm nào xin lỗi lệnh thiên kim?
Giang Đồng âm thầm khắc chế phẫn nộ của mình, ngữ khí cũng không tính cứng, ý đồ vãn hồi.
- Những lời này ta nghe qua rất nhiều lần rồi. Lần này tới, ta không phải đến nghe ngươi nói những lời nhảm nhí này. Lễ hỏi ta đã mang tới, ngươi kiểm nhận một chút đi.
Kinh Man hiển nhiên không muốn cùng Giang Đồng tiếp tục dây dưa, hắn là đến trả lễ hỏi, giải trừ hôn ước.
Vung tay lên, bọn thủ hạ lập tức đưa tới sáu rương hòm.
- Lễ hỏi đều ở bên trong, đồng dạng không ít, Giang Đồng, ngươi kiểm kê đi. Không có chuyện gì, ta về bộ lạc trước.
Kinh Man từ đầu tới đuôi, đều không phản ứng Giang Trần Tiểu Hầu gia.
Sắc mặt Giang Đồng khẽ đỏ lên, thái độ Kinh Man này ngạo mạn, hiển nhiên là làm trung niên nam nhân tính cách ôn hòa có chút khó chịu.
Bàn tay có chút xiết chặt, túm thành nắm đấm, thanh âm có chút khàn giọng:
- Kinh tù trưởng, hôn ước ngươi có thể lui, nhưng không thể lui không minh bạch như vậy! Ngươi nói cho ta biết, đây rốt cuộc là vì cái gì? Giang gia ta, có điểm nào xin lỗi Tử Kinh bộ ngươi?
Kinh Man cười nhạt một tiếng:
- Giang gia có lỗi với Tử Kinh bộ hay không, đây không phải trọng điểm. Đầu tiên, Giang Đồng ngươi không phải Giang Hãn Hầu, con của ngươi, tương lai cũng không có khả năng trở thành Giang Hãn Hầu. Thứ hai, ta đã nói qua, là hài tử không muốn. Thải nhi, người ta không muốn từ hôn, vẫn là chính ngươi đến nói một chút a.
Sau lưng Kinh Man, một cái mười ba mười bốn tuổi thiếu nữ, ăn mặc quần áo và trang sức bộ lạc, kết một búi tóc, trên búi tóc cắm ba lông đuôi Thanh Loan.
Thiếu nữ này mặt mày diễm lệ, tuổi còn nhỏ, lại tự nhiên có chứa một loại mềm mại đáng yêu, có một loại khôn khéo cùng tuổi không hợp.
- Giang Vũ, người thế hệ trước uống say, định ra hôn sự hoang đường. Thải nhi tin tưởng, ngươi cũng sẽ không coi là thật a?
Kinh Thải Nhi này lông mày khẽ nhúc nhích, ở trong thoại ngữ giòn giòn giã giã, đã có một cỗ phong tình mềm mại đáng yêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.