Độc Tôn Tam Giới

Chương 1077: Cuộc chiến quỷ dị 1




Vương Kình là người kiêu ngạo, thế nhưng mà giờ phút này hắn nhìn thấy Mộc Cao Kỳ đối diện không ngờ hai tay lại bất động, đứng ở trước mặt nghênh đón khí lưu của hắn, chuyện này khiến cho hắn cảm thấy bị khinh thường vô cùng lớn.
- Tiểu tử, đúng là kẻ vô tri thì không biết sợ. Hôm nay ta phải đánh ngươi về nguyên hình.
Vương Kình dưới sự giận dữ, hai tay liên tục chà xát vào nhau.
Từng đạo khí lưu giống như từng cơn sóng biển giận dữ, hóa thành một cơn sóng lớn, không ngừng bay về phía đối diện trên lôi đài.
Cơn sóng lớn bằng khí lưu này nhìn như vô hình lại giống như thực chất. Cơn sóng quay cuồng, lập tức đem trọn lôi đài bao phủ.
Ngay sau đó thân thể Giang Trần cũng bị cắn nuốt vào bên trong.
- Ài.
Dưới đài truyền đến vô số tiếng thở dài thổn thức.
Mọi người nhìn thấy Mộc Cao Kỳ bình tĩnh thong dong như vậy, còn tưởng rằng hắn ta sắp có hành động gì kinh người. Thế nhưng thật không ngờ Mộc Cao Kỳ này lại giống như một tên đầu đất, ngay cả trốn cũng không có trốn, trực tiếp bị khí lưu của Vương Kình thôn phệ.
Mặc kệ Mộc Cao Kỳ hắn có thủ đoạn kinh người gì, một khi bị khí lưu Kình vương thôn phệ, hoàn toàn bị dẫn vào trong tiết tấu của đối phương, khi đó còn đánh cái rắm a.
Ầm ầm ầm...
Khí thế của Vương Kình giống như một cơn sóng lớn, giống như nước từ trên chín tầng trời ầm ầm rơi xuống vực sâu. Lại giống như sấm rền liên tục vang lên giữa ban ngày, từng đợt, từng đợt bay thẳng về phía trước.
Lực lượng của khí lưu kình vương này, mỗi một trọng đều có lực ngàn quân.
Vương Kình này điên cuồng đánh ra, kình vương khí lưu của hắn không có một ngàn cũng có năm trăm.
Năm trăm đạo kình vương khí lưu trọng điệp vào một chỗ, hình thành lực lượng nghiền nát, đừng nói là thân thể máu thịt bình thường, coi như là một ngọn núi cũng có thể bị nó xé nát.
Bằng vào thực lực của Mộc Cao Kỳ, nhiều lắm cũng chỉ là Nguyên Cảnh thất trọng. Trước mặt kình vương khí lưu mạnh mẽ của Vương Kình, cho dù không bị áp chế thành thịt nát thì gân cốt cũng bị đứt gãy. Tệ hơn thì lục phủ ngũ tạng đều bị đập vụn, thậm chí ngay cả đan điền khí hải cũng bị sụp đổ thành từng mảnh nhỏ.
- Ài, quá thảm.
- Đáng tiếng a, nghe nói Mộc Cao Kỳ kia là Tiên Thiên Mộc Linh chi thể nha.
- Đan Kiền Cung lần này thất sách rồi, một thiên tài Đan Đạo như vậy cần gì phải tham gia náo nhiệt ở võ đạo như vậy?
- Đúng vậy. Đan Trì cung chủ tính toán như thần, thế nhưng lần này thất sách rồi. Hắn sao lại khong biết Thánh Kiếm cung cùng với Đan Kiền Cung có thù bất cộng đái thiên. Thiên tài của Đan Kiền Cung, đương nhiên đám người này càng có lý do chà đạp, giết chết.
- Ài, Mộc Cao Kỳ này trước đó còn mở miệng chống đối Uông Hàn, đệ tử Thánh Kiếm cung càng không có lý do nào buông tha cho hắn.
- Đây chính là thiêu thân lao đầu vào lửa, tự sát a.
- Chậc chậc, nghe nói Mộc Cao Kỳ này ở trong Đan Kiền Cung được gọi là Đan Vương tương lai, cuối cũng lại vẫn lạc quá sớm.
Đám người phía dưới thở dài không thôi, có người nhìn thấy chuyện này cảm thấy hả hê, có người thì cảm thấy đáng tiếc, cũng có người thờ ơ.
Cho dù là Liên Thành trưởng lão giờ phút này trong lòng cũng run lên, nhịn không được mà lén lút nhìn Đan Trì cung chủ.
Hắn rất muốn nhìn một chút, vị cung chủ tính trước mọi thứ này rốt cuộc hiện tại có biểu hiện gì?
Điều khiến cho Liên Thành trưởng lão thất vọng chính là vẻ mặt Đan Trì cung chủ lạnh nhạt, thậm chí khóe miệng còn nở nụ cười mang chút thâm ý, chuyện này khiến cho Liên Thành trưởng lão cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Vào lúc này, thậm chí hắn còn không nhịn được mà hoài nghi, chẳng lẽ Đan Trì cung chủ cố ý để cho Mộc Cao Kỳ này đi chịu chết hay sao?
Tuy rằng loại suy đoán này quá hoang đường, thế nhưng kết hợp với tình huống từ đầu tới giờ, loại suy đoán hoang đường này cực kỳ có cơ sở, ngược lại còn có thể giải thích tất cả hiện tượng từ đầu chí cuối.
Lúc này, ở trên những lôi đài khác cũng đã phân ra thắng bại.
Cơ hồ tất cả thiên tài Thánh Cảnh đều hoàn thành chiến đấu vòng thứ ba, đánh bại đối thủ khỏi lôi đài.
Uông Hàn của Thánh Kiếm cung giờ phút này đã trở lại bên người Uông Kiếm Vũ.
Nhìn qua kình vương khí lưu giống như một cơn bão quay cuồng trên lôi đài, trong lòng Uông Hàn cảm thấy thoải mái không nói lên lời, nếu như không phải cân nhắc tới vấn đề phong độ, cơ hồ hắn muốn ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng.
- Tiểu tử này xem ra chỉ là một kẻ mạnh miệng, một khi lên lôi đài quả nhiên đã lộ nguyên hình.
Lạnh lùng cười, Uông Hàn nhìn về phía Thẩm Thanh Hồng, ném ra một ánh mắt lạnh lẽo, tràn ngập ý tứ uy hiếp. Hiển nhiên hắn muốn nói cho Thẩm Thanh Hồng biết, tình cảnh của Mộc Cao Kỳ hiện tại chính là tương lai của Thẩm Thanh Hồng ngươi.
Thẩm Thanh Hồng hừ lạnh một tiếng, tâm tình phức tạp nhìn lên trên lôi đài.
Trước đó hắn cũng không thể nào ưa nổi Mộc Cao Kỳ, thế nhưng sau chuyến đi tới Huyễn Ba sơn, Thẩm Thanh Hồng bỗng nhiên hiểu ra, hiểu ra thứ quan trọng nhất trong tông môn là gì, đó chính là đoàn kết, nhất trí.
Dùng thiên phú đan đạo của Mộc Cao Kỳ, nếu như bị hủy trên lôi đài thì thực sự quá đáng tiếc.
Oanh Oanh Oanh Oanh.
Thanh âm cực lớn vang vọng, kình vương khí lưu rốt cuộc cũng chậm rãi giảm bớt.
Những đạo kình vương khí lưu này dù sao cũng dùng nguyên lực thúc dục, nguyên lực chậm rãi tiêu tán, tự nhiên kình vương khí lưu sẽ từ từ yếu bớt.
Cơ hồ tất cả ánh mắt đều nhìn chằm chằm lên lôi đài, hiển nhiên tất cả mọi người đều muốn nhìn một chút. Mộc Cao Kỳ sau khi bị kình vương khí lưu cuồng bạo bao phủ sẽ thảm thiết tới mức nào.
Thậm chí còn có không ít người hoài nghi, giờ phút này Mộc Cao Kỳ có lẽ đã hóa thành một bãi thịt vụn.
Thế nhưng mà sau một khắc, tất cả mọi người ngây ngốc, như hóa đá.
Sau khi kình vương khí lưu trùng trùng điệp điệp biến mất, tất cả trên lôi đài khôi phục lại vẻ y ên tĩnh, thì ở giữa lôi đài đột nhiên xuất hiện một đạo thân ảnh. Người này đang lười biếng đứng đó, chính xác hơn là đang lười biếng duỗi lưng mình.
Mộc Cao Kỳ.
Giờ phút này cho dù là loại cự đầu như Uông Kiếm Vũ kia, trong mắt cũng không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc.
Mộc Cao Kỳ này không ngờ lại đang duỗi người tại chỗ, nhìn tư thế này lại giống như vừa mới tỉnh dậy sau một giấc ngủ, dường như còn chưa thỏa mãn.
Điệu bộ này đâu giống như đã từng bị kình vương khí lưu bao phủ, nghiền nát.
Cơ hồ tất cả mọi người đang xem chiến đấu lúc này đều vô cùng ngạc nhiên và khó hiểu.
Chuyện này đã triệt để phá vỡ nhận thức của mọi người. Thậm chí mọi người cũng không nhịn được mà hoài nghi, không phải là Vương Kình kia cố ý hạ thủ lưu tình đó chứ?
Thoạt nhìn hùng hổ, thế nhưng trên thực tế căn bản không dùng nguyên lực chân thật?
Bằng không mà nói Mộc Cao Kỳ này làm sao có thể lười biếng duỗi lưng một cách thoải mái như vậy? Đây đâu có giống như công kích trí mạng mà giống như một cái giường êm ái thì đúng hơn.
- Tại sao lại có thể như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.