Độc Thần

Chương 67: Chiến Thiên Hương Lệ Thượng





Một mạch luyện độc đến tận buổi sáng ngày hôm sau thì Độc Nhĩ Kha mới mở mắt.
Lần này hắn luyện chế được rất nhiều độc được, Hồi Linh Độc Đan ba bình mỗi bình hai mươi viên, Hóa Công Tán hai bình, Bát Bộ Diêm Vương Đoạt Mạng lần này luyện chế được tới bốn bình, nhưng Độc Nhĩ Kha mừng nhất là lần đầu hắn luyện chế Thất Linh Tán mà đã luyện chế được một bình.
Còn Thôi Hồn Tán thì cũng chỉ được một bình mà thôi, xác xuất thành công của hắn cũng không cao, hắn luyện chế ba lần mới được một lần, mỗi lần thất bại là cái tên Độc Nhĩ Kha này tiếc linh thảo đỏ mắt ra.
Độc Nhĩ Kha bỏ ra mỗi thứ một ít sau đó vận chuyển Âm Dương Độc Công hấp thu hết sạch sẽ rồi chuyển hóa thành Độc công hồi phục.
Mỗi lần luyện chế độc dược mới thì hắn đều làm vậy để cho độc công của hắn càng thêm độc và tinh thuần hơn, cũng như để cho cơ thể hắn càng thích ứng với độc, sức đề kháng càng cao.
- Cũng nên bắt đầu chơi đùa với bọn chúng rồi.
Độc Nhĩ Kha mở mắt, miệng nhếch lên nụ cười lạnh, sau đó cả người phóng về một phía.
Sâu trong rừng già, lúc này đám người Tôn bà bà khổ không thể tả bằng lời.
Suốt hai ngày nay bọn họ đều bị đám Thanh Lang và Hoàng Kim Sát Lang trêu đùa, bọn chúng cậy số đông vây công đám người vào giữa khi mọi người tỏ ra cảnh giác thì tấn công làm cho đám người họ cực khổ chống đỡ.
Nhưng khi bọn họ muốn sử ra sát chiêu thì Hoàng Kim Sát Lang lại ra lệnh cho đám Thanh Lang này rút lui.
Bọn họ cũng biết cầm tặc tiên cầm vương, cũng muốn tiêu diệt Hoàng Kim Sát Lang nhưng khổ nỗi nó quá giảo hoạt, nó đứng giữa một đám đông Thanh Lang phía bên ngoài làm cho bọn họ không có khả năng tiếp cận.
Nhiều lúc có nhiều người đề xuất nên sử dụng Thiên Hương Lệ nhưng mà Tôn bà bà và những người khác đều không đồng ý.
Dù sao bọn họ cũng chỉ có năm giọt, sử dụng mất giọt nào thì ít đi giọt đó, bọn họ cũng chưa nắm chắc có thể đối phó Huyết Tu La Hàn Kha, nếu như giờ phút này mà sử dụng nó thì rất có thể tạo ra thú triều, đến lúc đó rất có thể cái tên Huyết Tu La Hàn Kha đang ở trong tối đang nhìn ngó kia sẽ không ra mặt.
Lúc này Độc Nhĩ Kha vừa đến gần đám người Tôn bà bà thì từ xa đã nghe tiếng ồn ào, nào là tiếng sói tru, nào là tiếng quát, rống nộ của đám người Tôn bà bà.
Nhưng đúng lúc này đám Thanh Lang lại không tiếp tục tấn công nữa mà nó theo lệnh của Hoàng Kim Sát Lang lùi lại, mười một người thấy vậy thì đều thở ra một hơi.

Rốt cuộc cũng đã xong, bọn họ cũng được thả lỏng một chút.
- Súc sinh khốn kiếp, nếu rơi vào tay ta thì đến lúc đó ta lột da lóc thịt nó ra, sau đó ăn thịt nó.
Tên đại hán Linh Tôn Hạ Giai lớn tiếng mắng chửi.
- Rốt cuộc thì cũng được nghỉ ngơi một lúc.
Một người cũng cảm khái nói.
- Ta nghĩ là không.
Tôn bà bà không biết thấy gì mà nói ra một câu khiến cho cả đám sững lại sau đó tất cả mục quang đều hướng về đám Thanh Lang nhưng mà để cho họ trợn tròn lên là đám Thanh Lang này cũng không rút đi, chúng chỉ rút về bảo vệ Hoàng Kim Sát Lang mà thôi.
Chúng cũng không có tấn công họ nữa cũng như không có ý muốn rút đi.
Mọi người thấy vậy thì cảm thấy lạ, có gì đó không đúng.
- Ta nghĩ bọn chúng đang chờ thứ gì đó.
Lão già tóc bạc nhìn đám Thanh Lang vẻ mặt đăm chiêu nói.
- Ta nghĩ hắn đã tới rồi, cũng nên giải quyết một trận thôi.
Mọi người đều biết “hắn” trong lời Tôn bà bà là ai.
Trong lòng không khỏi nặng trĩu lại.
- Mọi người yên tâm, chúng ta còn bài tẩy, chỉ sợ hắn không đến, nếu đã dám đến thì ta sẽ cho hắn vĩnh viễn lưu tại đây.
Mười người còn lại nghe Tôn bà bà nói vậy thì thở phào một hơi, trong lòng cũng bớt căng thẳng, bây giờ bọn họ đã suy yếu, không còn như lúc đỉnh phong.
Nếu như không có Thiên Hương Lệ thì có lẽ lúc này đám người họ không phải là thi nhau chạy trối chết hay sao? Đừng quên rằng Huyết Tu La Hàn Kha và Hoàng Kim Sát Lang đã giết chết một tên Linh Vương Hạ Giai, đã thế bây giờ bọn chúng lại có viện binh mấy trăm con Thanh Lang cấp ba.
- Hừ, ngươi tưởng ngươi có viện binh là tốt ư, đến đây đi, lát nữa sẽ cho ngươi nếm mùi nuôi ong tay áo, ngay cả Hoàng Kim Sát Lang cũng phản chủ cắn ngươi.

Khách khách.
Tôn bà bà nhìn đám ma thú Thanh Lang từ ngưng trọng chuyển thành vui mừng, bây giờ đối với đám người ba ta thì ma thú càng nhiều thì càng có lợi.
- Các vị, hai ngày không gặp các vị vẫn khỏe chứ?
Bỗng nhiên lúc này một thanh âm từ phía sau một gốc cây cổ thụ cách đó năm trăm thước vang lên, Tiểu Lang lang lúc đầu đã biết Độc Nhĩ Kha tới nên lệnh cho đám Thanh Lang ngừng lại tấn công, giờ nghe tiếng Độc Nhĩ Kha thì cái miệng nhếch lên rồi nhìn về phía Độc Nhĩ Kha, cái đuôi cũng ve vẩy rối rít vui mừng.
- Huyết Tu La Hàn Kha, ngươi không trốn nữa sao? Còn dám xuất hiện trước mặt bọn ta?
Tên đại hán cao to kia bon chen nói đầu tiên.
Độc Nhĩ Kha cũng không để ý tới đám người kia, cũng không hề trả lời, hắn đi thẳng tới chỗ Tiểu Lang sau đó một chân quỳ xuống ôm lấy cái đầu Tiểu Lang vào lòng sau đó xoa xoa, nói:
- Tiểu Lang, hai ngày nay vất vả cho ngươi rồi.
Thương thế của ta cũng đã hồi phục, chuyện ở đây cứu giao cho ta đi.
- Các vị Thanh Lang bằng hữu, ta xin cám ơn các vị đã giúp đỡ ta và Tiểu Lang trong hai ngày này.
Độc Nhĩ Kha nói xong rồi đứng ra hướng về phía đám Thanh Lang mà ôm quyền.
Tiểu Lang nghe Độc Nhĩ Kha bị thương đã khỏi hẳn thì càng vui mừng, lại nghe Độc Nhĩ Kha nói muốn một mình chiến đầu với đám người kia thì có vẻ khựng lại nhưng ngay sau đó nó rất nhu thuận gật đầu.
- Hống.
Tiểu Lang từ trong lòng Độc Nhĩ Kha chui ra sau đó hống lên một tiếng, đám Thanh Lang lui lại phía xa, bỏ lại Độc Nhĩ Kha và đám người Tôn bà bà.
Tên đại hán kia thì trong lòng đang nổi giận bừng bừng, Độc Nhĩ Kha không trả lời hắn lại còn làm ngơ khiến cho hắn thật mất mặt.
Từ trước tới giờ hắn chưa bao giờ bị mất mặt, bị người ta bất kính như vậy, với tu vi của hắn ở trong thành Lạc Nhật cũng là tồn tại đứng đầu, từ trước tới giờ đều là người ta kính hắn, chỉ có hắn khinh thường người ta chứ chưa bao giờ có chuyện hắn bị người ta coi thường, bị làm cho mất mặt như bây giờ, ngay cả thành chủ cũng vậy.
- Huyết Tu La Hàn Kha, giao ra thứ chúng ta muốn ra đây.
Chúng ta sẽ cho ngươi toàn thây.
Hắn cũng không ngu, hắn nói chúng ta chứ không phải ta, ý là muốn kéo tất cả mọi người cùng vào.
Những người khác thấy thế cũng khinh thường, ngươi thích thì đi mà đánh lại còn kéo chúng ta vào, tự lấy đá đập chân.
Nhưng dù gì mọi người đến đây đều chung mục đích, nên cũng không ai trách hắn gì, đều nhìn về phía Huyết Tu La Hàn Kha chờ đợi phản ứng của hắn.
- Ngươi là muốn ta giao ra vỹ kỹ luyện thể và công pháp sao?
Độc Nhĩ Kha chỉ nhàn nhạt cười cười nhìn tên đại hán nhưng ánh mắt thì đầy hàn ý.
- Ngươi thực sự có vũ kỹ luyện thể và công pháp thượng thừa.
Đám người Tôn bà bà nghe vậy thì trong lòng cũng đại hỷ, xem ra bọn họ đúng là đi phen này không tốn công vô ích.
Độc Nhĩ Kha cũng không gật đầu hay lắc đầu, những người khác thấy vậy thì trong lòng đều cho là đúng.
Bây giờ nhìn kỹ mới lại thấy cánh tay phải của Độc Nhĩ Kha vẫn còn băng bó, hiển nhiên thương thế chưa lành, trong lòng lại càng bớt kiêng kỵ đi một chút.
- Đúng vậy, nhanh giao ra đây? Huyết Tu La Hàn Kha, người không đếm xem chúng ta có bao nhiêu người, hôm nay ngươi có cánh cũng chạy không thoát.
Tên đại hán nhìn Độc Nhĩ Kha nói.
Tuy hắn nói như vậy nhưng mà những người khác lại vô tình tán ra thành một vòng cung vây Độc Nhĩ Kha lại.
Lúc này Tôn bà bà và lão già tóc bạc lại chọn im lặng, bọn họ đều là hồ ly đã thành tinh càng biết ẩn dấu thì về sau lại cho địch nhân một kích trí mạng, bọn hắn không dại dột mà đứng ra chịu trận trước, mỗi người đều có tính toán riêng của mình:
“Các ngươi tốt nhất cứ đấu với nhau đi, ta làm ngư ông đắc lợi.”
Tôn bà bà nổi lên ác ý mà nghĩ thầm.
- Nhiều người sao? Nếu tính là nhiều người thì các ngươi nhiều bằng chúng ta sao? Nhưng không sao hôm nay ta là muốn một mình giải quyết các ngươi.
Các ngươi muốn chiếm đồ của ta thì cũng nên ý thức được mình có mấy cái mạng để lấy.
Độc Nhĩ Kha vừa chìa ra bàn tay đếm đếm sau đó ánh mắt lạnh nhạt nhìn đám người nói.
- Lớn mật.
- Đáng chết.
- Hừ, tiểu tử cuồng vọng, chết đến nơi rồi mà không biết tự lượng sức còn ở đó mà cuồng vọng.

Đám ngươi nghe vậy thì nhao nhao quát lên.

Độc Nhĩ Kha nhìn vẻ dửng dưng của bọn chúng trong lòng cũng có chút nghi hoặc, nhưng mà hắn rất nhanh không quan tâm tới, nhìn mười một người nói:
- Ha ha ha, các vị cũng đừng nóng, vừa rồi ta chỉ đùa một chút mà thôi.
Xin các vị bỏ qua cho.
Hắn nói xong mặt nghiêm lại nhìn từng người, ánh măt bất chợt dừng lại ở trên người Tôn bà bà và lão già tóc bạc, không biết vì sao hắn cảm thấy hai người này quá bình tĩnh, lại còn quá im lặng, trong lòng cũng dâng lên cảm giác nguy hiểm.
- Hà hà.
Các vị, vũ kỹ luyện thể và công pháp thì chỗ ta có, chỉ có điều…
Những người này nghe thế thì không khỏi kích động, nóng lòng hỏi:
- Chỉ có điều gì?
- Chỉ có điều đồ tốt thì cần phải người có phúc mới hưởng được, mà trong số các vị lại có những mười một người.
Bây giờ thôi tính thế này đi, ta thì không phải là đối thủ của một trong số các vị, ta cũng rất chán ghét phải trốn trốn tránh tránh sống chui sống lủi rồi.
Hắn nói đến đây biểu tình rất thật, những lời này đều là thật lòng.
- Bây giờ ta tính truyền vũ kỹ cùng công pháp cho một người, nhưng mà công pháp và vũ kỹ này chỉ truyền cho một người trong số các vị, các vị đều là những anh tài, cường giả cũng nên biết làm thế nào rồi đúng không?
Những người này nghe vậy thì trong lồng đều rục rịch, sau đó trong lòng nổi lên tính toán rồi cùng nhìn về phía những người khác đều đầy cảnh giác cũng như tăm tối.
Không khí bỗng nhiên trở nên cực kỳ căng thẳng.
- Vũ kỹ cùng công pháp đâu?
Bỗng nhiên có người ý thức được điều gì đó thốt lên.
- Đúng vậy vũ kỹ và công pháp đâu?
Những người này không khỏi bị những lời này làm tỉnh ngộ, trong lòng tự hỏi.
Độc Nhĩ Kha nghe vậy thì miệng cười cứng lại, nhưng rất nhanh mở miệng nói:
- Vũ kỹ và công pháp tất nhiên không có trong người ta, nhưng mà chỉ có trong đầu ta, các vị ở đây thử hỏi nếu có công pháp và vũ kỹ như vậy có nên giữ ở trong người hay không?
- Nếu các vị muốn có nó thì hãy tranh thủ giải quyết những người khác đi, đến lúc đấy một mình độc chiếm không phải tốt ra sao?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.