Độc Thần

Chương 245: Chí Tôn Minh Chủ Cho Gọi





Độc Nhĩ Kha mỉm cười cung tay nói:
- Xin thứ lỗi, chuyện này ta không thể nói được.
- Tại sao vậy? Ngươi có điều gì khó nói sao?
Nụ cười trên khóe miệng Võ Kinh Hồng cứng lại, giọng nói lại có chút khó chịu.
- Chẳng nhẽ có chuyện mờ ám gì không nói ra được sao?
Hắn lại mỉa mai bổ sung một câu.
Độc Nhĩ Kha hừ một tiếng, cười khảy nói:
- Tiền bối không cần ẩn ý như vậy, ta đến từ một đất nước rất xa nơi này, chỉ là đi ngang qua đây mà thôi, chẳng qua đúng dịp diễn ra đại hội võ lâm Thiên Nhai đế quốc cho nên muốn tăng thêm kiến thức ở lại mấy ngày mà thôi.
Hôm nay qua ta định rời đi, không ngờ gặp phải chuyện bất bình,…Chuyện sau này chắc ngài cũng biết rồi chứ.
Võ Kinh Hồng hơi híp mắt lại, nói:
- Theo ta được biết, Hàn Kha huynh đệ đã từng tham gia đại hội võ lâm, liên tiếp đánh bại đối thủ của mình trên võ đài, không một trận nào bị đánh bại, ta rất bội phục, chỉ là ta còn chút nghi ngờ, không biết Hàn Kha huynh đệ có tiện luận bàn một chút hay không?
Nói xong hắn không để cho Độc Nhĩ Kha trả lời, mà cất giọng ra lệnh:
- Dương Mãnh!
- Có thuộc hạ!
Tên chấp sự ngồi ở ghế đầu tiên hàng bên trái đứng dậy tiến tới khom người.
Đó là một nam tử khoảng 29, 30 tuổi, cao khoảng thước tám, dáng người cao to, một thân cẩm bào, trên ngực có thêu một ngọn thương đỏ rực, khuôn mặt bình thường nhưng mà lại rất kiên nghị.
Nhất là hắn có một cái mũi rất to, rất dễ nhận ra hắn từ đám đông.
- Ngươi ra bồi Hàn Kha huynh đệ một chút, nhớ rõ chỉ là “luận bàn”.
Biết chừng mực cho ta.
Hai chữ luận bàn hắn nhấn mạnh, như có ẩn ý.
Dương Mãnh dường như cũng nhận ra ý tứ của hắn cho nên gật đầu, tuân lệnh.

Hắn quay sang Độc Nhĩ Kha, trong tay đã xuất hiện một thanh đại đao, mũi đao chúc xuống cung tay với Độc Nhĩ Kha nói:
- Hàn Kha công tử, xin chỉ giáo.
Cơ mặt Độc Nhĩ Kha hơi co lại, trong lòng cảm thấy giận, ánh mắt rét lạnh nhìn Võ Kinh Hồng, thấy lão mỉm cười như lão bản giảo hoạt, Độc Nhĩ Kha cũng lười cùng hắn vòng vo, quay sang Dương Mãnh gật đầu nói:
- Cũng được, hôm nay cũng để cho kiến thức võ công của Chí Tôn gia trang một chút.
Nói xong trong tay hắn đã lóe lên một cái, một thanh trường kiếm từ trong Giới Chỉ hiện ra.
Một tay một kiếm, một bàn tay chìa ra nói:
- Mời!
- Cẩn thận!
Dương Mãnh gật đầu, hỏa linh lực cuồng mãnh trào ra, khí tức cả người tăng vọt, không khí hơi trở nên vặn vẹo, nhiệt độ trong đại sảnh cũng tăng lên, một tay hoành đao, một tay chắn ngang cả người vọt về phía Độc Nhĩ Kha.
Khi cách Độc Nhĩ Kha gần một thước thì ánh đao lóe lên, nửa vòng sáng đỏ nhằm ngay trung bộ Độc Nhĩ Kha chém tới.
- Linh Tôn Đại Viên Mãn sao?
Độc Nhĩ Kha thấy Dương Mãnh vọt tới, híp mắt đánh giá.
Chỉ là hắn vẫn âm thầm vận chuyển độc công tụ lực súc thế chuẩn bị phát chiêu.
Khi Dương Mãnh chém tới thì Độc Nhĩ Kha cũng động.
Đầu tiên là bộ pháp bước ra, cả người lùi nửa bước, sau đó dịch trang trái nửa bước, cả người hơi cong lại, bụng cũng rụt vào trong, vừa vặn tránh đi đao mang của Dương Mãnh.
Tay siết chặt chuôi trường kiếm, cả người Độc Nhĩ Kha trở nên cực kỳ chậm chạp.
- Roẹt.
- Băng Hỏa Lưỡng Nghi Kiếm, Băng Hỏa Tĩnh Mịch!
- Hả?
Liên tiếp ba tiếng vang lên, trong ánh mắt kinh ngạc của Dương Mãnh, hắn dường như không tin vào mắt mình.

Độc Nhĩ Kha như vậy mà né được một đao của mình, nhưng điều ngạc nhiên hơn là tốc độ của Độc Nhĩ Kha quả thực quá chậm, nhưng mà lại khiến cho hắn cảm giác nguy hiểm, ánh kiếm lóe lên chém lên sườn hắn, Dương Mãnh có cảm giác dường như không thể tránh khói.
Nhưng mà Dương Mãnh cũng không vừa, cổ tay uốn một cái, thân đao đổi thế đâm ngược về phía Độc Nhĩ Kha.
- Rẹt!
Nhưng mà đúng lúc này tốc độ Độc Nhĩ Kha lại trở nên nhanh vô cùng, mà Dương Mãnh lại như chậm đi vô số lần, giống như bị sa vào đầm lầy.
Trường kiếm Độc Nhĩ Kha thuận lợi chém lên sườn Dương Mãnh.
- Tách!
Trong ánh mắt kinh hoảng của Dương Mãnh và kinh ngạc của đám người xung quanh.
Khi nhìn thấy một kiếm chém lên Dương Mãnh mọi người đều nhảy dựng lên, không khỏi đờ người, nhất thời không gian lặng ngắt như tờ.
Chợt nghe tiếng nước rơi tí tách, nhìn lại thì thấy lưỡi kiếm trên tay Độc Nhĩ Kha đã nhuốm máu, máu tươi từ đó nhỏ xuống tách một tiếng rất nhỏ nhưng lại như tiếng chuông vang vọng phá vỡ sự yên tĩnh.
Trái tim Dương Mãnh như muốn nhảy ra ngoài, đau đớn truyền lại, khiến hắn sinh ra sợ hãi khôn cùng.
- Bực!
Rốt cuộc hắn cũng không thể đứng vững, cả người gục xuống.
- Dương Mãnh!
Những tên chấp sự khác kinh hô lên, vội vã chạy lại đỡ Dương Mãnh, ánh mắt nhìn Độc Nhĩ Kha đầy oán hận.
Một tên trong đó vung đao rống lên một tiếng, cả người vọt tới Độc Nhĩ Kha, đao trong tay toàn lực bổ xuống đầu Độc Nhĩ Kha.
- Dừng tay!
- Roạt!
- Keng!
Võ Kinh Hồng vung chân đá vào thanh đại đao của Dương Mãnh, đại đao lao vút tới bắn thẳng tới đại đao tên chấp sự đang bổ tới Độc Nhĩ Kha.

Lực đạo mạnh vô cùng, thanh đại đao tên chấp sự kia vuột tay, bắn mạnh ra sang bên trái.
- Phập! Ong ong!
Đại đao thế đi không đổi găm thẳng lên một cây cột gỗ gần đó, thân đao rung lên ông ông thật lâu mới dừng lại.
- Đại tổng quản! Hắn…
- Dương Mãnh không sao, chỉ bị thương ngoài da!
Không để tên chấp sự kia nói hết lời, Võ Kinh Hồng đã cắt lời nghiêm nghị nói.
Vừa rồi với ánh mắt của hắn có thể thấy Độc Nhĩ Kha đích thực đã nương tay, cho nên trường kiếm chỉ rạch một lớp thịt mỏng dưới sườn Dương Mãnh, vết thương cũng không quá sâu, chỉ là máu tươi lại theo đó không ngừng chảy ra.
Chỉ cần cầm máu điều trị là tốt rồi.
- Việc này…
Tên chấp sự vẫn có chút khó tin, rõ ràng hắn nhìn thấy Dương Mãnh bị Độc Nhĩ Kha chém ngã gục xuống, nhưng mà khi ngoái đầu nhìn lại thì thấy Dương Mãnh vẫn cử động, chỉ là hắn có chút thở dốc, đang hướng về phía tên chấp sự giọng nói đứt quãng nói:
- Ta…không…sao!
Hắn vừa nói vừa nhăn mày nhăn mặt lại.
- Đa tạ Hàn Kha huynh đệ đã nương tay.
Võ Kinh Hồng cười cười cung tay với Độc Nhĩ Kha nói, nói xong hắn lại cười hỏi:
- Kiếm pháp vừa rồi của Hàn Kha huynh đệ thật là tinh diệu.
Nếu ta không nhầm chắc nó là vũ kỹ Thượng Giai, không biết tên của nó là gì?
- Khá cho con mắt tinh đời.
Độc Nhĩ Kha thầm nghĩ một câu, sau đó cười nói:
- Chỉ là kiếm thuật do ta ngẫu nhiên nhặt được mà thôi.
Bộ này tên là Băng Hỏa Lưỡng Nghi Kiếm, chiêu vừa rồi là Băng Hỏa Tĩnh Mịch.
- Ngẫu nhiên nhặt được.
Ngươi đây là đang lừa ai chứ? Lừa con nít ba tuổi sao? Đâu ra cho ngươi nhặt được vũ kỹ Thượng Giai.
Khẳng định tên lại lịch thần bí này là đệ tử môn phái tu kiếm rồi.
Nghĩ một câu mỉa mai Độc Nhĩ Kha, Võ Kinh Hồng lại cười cười nói:
- Băng Hỏa Tĩnh Mịch.

Hay cho cái tên này.
Tĩnh như nước, lúc đầu trầm ổn, chậm rãi, khiến cho đối phương cảm thấy như không có uy lực gì, nhưng sau đó tốc độ bạo tăng, giống như lúc đầu chỉ là súc lực chờ phát động.
Võ Kinh Hồng nói tới võ công hắn lại thao thao bất tuyệt.
Những người khác nghe hắn nói cũng nghiệm lại một chút, lúc thì gật đầu lúc thì lắc đầu.
Độc Nhĩ Kha cũng cười nhạt, tên này giải thích nghe thì có lý nhưng mà so với Đỗ lão thì còn kém xa.
Nghĩ tới Đỗ lão Độc Nhĩ Kha không khỏi tự hỏi không biết giờ này hắn thế nào rồi? Không biết chuyện rắc rối mà Đỗ lão nói đã giải quyết xong chưa?
Độc Nhĩ Kha lúc này cũng không thể hiểu nổi cái tên mà gọi là Đại tổng quản này rốt cuộc suy nghĩ gì, đúng là tên này dở dở ương ương, vừa có vẻ quán xuyến như đàn bà, lại có chút bá đạo, lại có vẻ khéo léo như thương nhân, lại chút xảo quyệt…Lại có chút kiến thức võ học của một kẻ luyện võ.
Nhưng mà lời tiếp theo của hắn nói ra lại làm cho Độc Nhĩ Kha có chút khó xử.
- Không biết Hàn Kha huynh đệ có thể sắp xếp thời gian tới Chí Tôn gia trang một chuyến hay không?
Độc Nhĩ Kha nghe lời này thì lông mày hơi nhăn lại, ánh mắt nhìn xuyên qua cửa sảnh nhìn về phía bầu trời phía xa xăm, thở dài một hơi nói:
- Thật xin lỗi, tại hạ còn có việc trong người, ngày mai ta sẽ khởi hành.
- Ta nghĩ chuyện này Hàn Kha huynh đệ không thể quyết định được.
Ngươi cũng biết đấy, bây giờ rất là rối loạn, chuyện tiểu nữ của Chí tôn minh chủ bị bắt cóc chắc công tử cũng biết.
Hiện nay thủ phạm là ai còn chưa điều tra được, người còn chưa bắt được cho nên xin ngươi đợi thêm vài ngày nữa, đợi chúng ta làm rõ rồi hãng rời đi.
Vả lại chuyện ngươi rời đi ta cũng không thể quyết định được.
Chuyện của ngươi là do chính miệng trang chủ sai ta đi làm.
Nếu ngươi đi rồi thì ta biết bẩm báo sao đây.
Xin ngươi ở lại đây vài ngày, chờ ta quay về bẩm báo một chút, sẽ sớm cho ngươi câu trả lời vừa ý.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.