Độc Thần

Chương 228: Cương Lang Tự Bạo





- Trả lại cho ngươi!
Thiên Xà lão quái nào đâu biết Cương Lang đã có chuẩn bị, lại có một chiêu độc như vậy, trong lúc nhất thời thấy xà thủ của mình đánh tới bó độc xà lão có muốn thu tay cũng không kịp.
- Bụp, bặc, xè xè.
Bàn tay xẻ qua bó độc xà nhất thời máu thịt tửa tung, đám độc xà bị đánh cho nát bấy rơi xuống.
Thiên Xà lão quái giết chính đứa con của mình vô cùng đau xót, đau xót biến thành tức giận, lão giận dữ rống lên:
- Ta phải giết chết ngươi, chết đi!
Lần này không phải bách xà nữa mà là có tới một nửa thiên xà, năm trăm con độc xà vọt ra, từng con từng con cạp tới Cương Lang.
- Tiểu Hồng, giết hắn!
Đúng lúc này lại nghe Thiên Xà lão quái hô lên, vừa dứt lời thì một bóng màu hồng vọt ra, đây là một đầu xà độc chỉ bằng ngón tay út, chỉ ngắn bằng cỡ gang tay, cả người nó không khác gì con cá trạch toàn thân màu hồng, con vật này được gọi là tiểu hồng, là một ma thú cấp sáu Thượng Giai cũng là sủng vật quan trọng nhất của lão độc vật này.
Tiểu hồng vọt ra, cả người nhanh như tia chớp, từ lúc nó lóe lên thì đã tới chỗ Cương Lang rồi, tốc độ nó quá nhanh Cương Lang căn bản không phản ứng kịp tình huống bất ngờ, tiểu hồng không chút trở ngại há cái miệng nhỏ xinh của nó táp lên yết hầu Độc Nhĩ Kha.
- Súc sinh, cút ngay.
- Roẹt!
Chỉ một phát ngoặm của Tiểu Hồng đã cắn nát tầng cương linh khí của Cương Lang, điều này khiến cho Cương Lang giật mình, phát hiện ra không hay, cũng biết mình đã trúng kế rồi.

Tiểu Hồng cắn tan tầng cương linh khí thuận lợi tạp một phát lên yết hầu của Cương Lang, vừa cắn vào thì độc tính tràn vào người khiến cho cả người Cương Lang cứng ngắc, nhưng mà chỉ trong nháy mắt sau hắn đã tỉnh táo lại, sáo trang vung lên chộp lấy Tiểu Hồng, hai tay hai đầu kéo mạnh một phát, hắn muốn kéo đứt đôi Tiểu Hồng.
Thiên Xà lão quái đúng lúc này cũng vọt tới, trong tay không biết từ lúc nào xuất hiện một thanh kim xà kiếm, mũi kiếm lạnh lẽo như băng, đường đi mềm mại âm hiểm hướng thẳng tới yết hầu Cương Lang đâm tới, mục đích của lão một là giết chết Cương Lang hoặc là nếu không giết được thì cũng buộc hắn thả Tiểu Hồng ra.Tiểu Hồng giống như đứa con tinh thần của lão, lão đã bồi dưỡng nó rất nhiều năm nay, lập được vô số chiến công.
Độc tính của Tiểu Hồng rất mạnh, Cương Lang trúng chiêu cảm thấy cả người đau đớn, máu giống như bị thiêu đốt, lưu thông cũng chậm lại, độc tính đang ngấm vào từng tế bào thần kinh và máu thịt khiến cho phản ứng của hắn chậm lại, ngay cả linh lực cũng vận chuyển chậm lại.
Cương Lang miễn cưỡng duy trì được một chút tỉnh táo, trên tay hắn vẫn là Tiểu Hồng, từ lúc chụp được thì vẫn chưa giật đứt được nó, đã thế lại còn bị mấy phát cắn.
Trong lòng dấy lên bất an, thần niệm quét thấy kim xà kiếm lão độc vật đâm tới hắn cũng rất nhanh trí nảy ra một ý.
Roẹt!
Kim xà kiếm đâm tới cách yết hầu của Cương Lang nửa thước thì bị chặn lại, mũi kiếm đâm vào một vật gì đó, lại còn nghe tiếng xè xè.
Thì ra vừa rồi Cương Lang bước ra nửa bước cả người xoay nửa vòng hai tay hướng mũi kim xà kiếm đón đỡ, chỉ là đón đỡ cũng không phải là bàn tay mà là Tiểu Hồng.
Kim xà kiếm đúng là đâm qua Tiểu Hồng.
- Ta phải giết ngươi!
Chính tay giết Tiểu Hồng, lão độc vật trở nên điên cuồng, mọi tội lỗi đổ hết lên đầu Cương Lang, kim xà kiếm thu về, mũi kiếm lại lóe lên một kiếm nhoáng lên chém xuống đầu Cương Lang.
- Giết ta thì ngươi cũng phải chết!
Cương Lang cũng trở nên điên cuồng, tình thế trong người hắn cực kỳ bất lợi, nếu không điên cuồng thì khó có thể lấy mạng lão độc vật này, rất có thể còn bị mất mạng oan.
Cố gắng vận dụng kim linh lực, đôi găng tay lóe lên ánh sáng vàng kim, Cương Lang điên cuồng chém thẳng lên kim xà kiếm.
- Phăng phăng, roẹt roẹt!
Chỉ bằng vào đôi găng tay này vậy mà có thể đón đỡ kiếm chiêu của lão độc vật, bởi vậy cho thấy đôi găng tay này cũng là một bảo vật hiếm có.
Cứng đối cứng hơn mười chiêu thì Cương Lang dường như hành động chậm lại, thân thể hơi run, bàn tay cũng đa tóe máu.
Đôi khi phản ứng còn rất chậm, lão độc vật thấy vậy thì cười âm hiểm, mưu kế đã đạt được chỉ tiếc cho Tiểu Hồng.
Cả người Cương Lang bị phản chấn chấn cho liên tục lùi lại mười mấy bước, cả người lảo đảo, phản ứng chậm chạp, tinh thần trì trệ, hắn cố gắng dùng găng tay rạch lên tay mình một đường để cảm giác đau đớn làm mình tỉnh lại, trong lòng tuyệt vọng biết mình rất có thể nhất định sẽ chết, độc tính bây giờ đã công tâm, đã vậy còn lão độc vật này nữa, hắn không cam lòng, trong lòng nổi lên quyết tâm ngọc thạch câu phần.
Đời này hắn ghét nhất cái ác, những kẻ hung tàn, trừng trị bọn chúng luôn là tâm nguyện của hắn, hắn phải trừ hại cho dân, báo thú cho người vô tội.
Lão độc vật cười nham hiểm, cả người bùng lên độc khí, kim xà kiếm được bao phủ độc khí màu xanh đen, không khí trở nên chấn động, mũi kiếm chĩa thẳng Cương Lang, thân kiếm run lên từng hồi phát ra tiếng xè xè như độc xà, lão độc vật quát lên:
- Kết thúc đi! Khặc khặc! Ta sẽ cho ngươi thê thảm gấp vạn lần Tiểu Hồng.
- Vù!
Thân hình lão nhoáng lên một cái đã xuất hiện trước người Cương Lang hai thước, mũi kiếm lạnh lẽo đâm thẳng tới.
Cương Lang biết lão đánh tới nhưng mà phản ứng quá chậm, hắn lại ôm lòng muốn chết chung cho nên nhe răng cười dữ tợn, cả người phóng thẳng tới lão độc vật, cánh tay dang ra một chiêu Hùng ôm ôm lấy lão độc vật, hắn mặc kệ cái gì mà kim xà kiếm, mặc kệ nó đâm tới.
- Xịch, bụp!
- Chết đi! Ha ha!
- Uỳnh!
Cảnh tượng diễn ra thật hãi hùng, kim xà kiếm xuyên qua yết hầu Cương Lang, nhưng đúng lúc đó thì sự việc đã quá chậm, Cương Lang ôm chầm lấy Thiên Xà lão quái sau đó khí vận đan điền, hắn điều động linh khí vận ngược sau đó kích nổ, cả người hắn nổ tung, hắn ôm theo cùng chết với Thiên Xà lão quái.
Vụ nổ khiến không khí bạo động, huyết nhục bay tứa tung, Thiên Xà lão quái chưa kịp hô lên thì đã bị nổ tung chết ngắc, ngay cả cương linh khí cũng không đỡ được, hai bộ lang trảo cũng cắm phập vào lưng lão, sóng chấn động khiến cho những người phía dưới ở hàng đầu bị ngã rạp xuống, lảo đảo lui lại, một số người công lực yếu không chịu được ngất xỉu hoặc thổ huyết.
Nhưng khi sóng chấn động lan và bụi đất cộng với huyết nhục lan tới hàng ghế thái sư thì những người trên ghế thái sư đồng loạt xuất thủ, mỗi người đánh ra một chưởng, mỗi một chưởng đều tùy ý nhưng mà không khí trở nên vặn vẹo, một dàn lực đẩy nhanh chóng áp chế lại, sóng chấn động tới đây thì không lan tiếp được nửa, ngược lại bị đẩy lùi lại.
Một lúc sau không khí mới yên tĩnh lại, lúc này nhìn võ đài khắp nơi đều là một màu đỏ, máu và thịt vương vãi khắp nơi, trên võ đài bị khoét lại một cái hố rộng hơn một thước rưỡi sau hai tấc.
Mùi máu tanh lan tỏa khắp nơi, nhìn thảm cảnh mà nhiều người hết cả máu mặt.
Rất nhiều người tiếc thương cho Cương Lang đại hiệp, một đời anh hùng chính nghĩa trừ gian diệt ác vậy mà cuối cùng vẫn chết thảm như vậy, không tiếc hết thảy đồng quy vu tận với địch nhân.
Trong lòng Độc Nhĩ Kha cũng rúng động, hắn cũng tiếc cho Cương Lang, cảm phục sự anh hùng của hắn, nhưng cũng cảm thấy kinh sợ bởi vì uy lực của vụ nổ.
Không ngờ vụ nổ lại có uy lực lớn như vậy, đó là uy lực của tự bạo sao? Trong lòng Độc Nhĩ Kha âm thầm cảnh giác, hắn còn nhớ đợt trước từng giao thủ với một tên Linh Vương Hạ Giai, nếu như mà đối thủ cũng tự bạo thì không biết hắn sẽ như thế nào?
Thật là ý nghĩ trong lòng Độc Nhĩ Kha cũng không hoàn toàn đúng, đâu phải ai tự bạo cũng có uy lực lớn như vậy.

Nếu như không có bí pháp kích nổ linh khí, khiến linh khí vận ngược sau đó dẫn chúng bạo động thì rất khó khiến cho uy lực của nó tăng vọt, nếu người bình thường dùng phương pháp cố ý tự bạo bình thường thì cũng chỉ làm đối phương bị thương nhẹ mà thôi.
Cương Lang này đích thật đã dùng bí pháp kích bạo.
Võ đài lại trống không, cảnh tượng vừa rồi khiến cho rất nhiều người cảm thấy kinh sợ, chỉ với hai trận đấu ba mạng người, rất nhiều người có tư tưởng lên võ đài luận võ cũng dằn lại, trời mới biết lên đó có giữ được mạng hay không? Nếu như gặp hai kẻ điên như Thiên Xà lão quái và Cương Lang thì cái mạng nhỏ của mình muốn giữ cũng khó.
Nói thì vậy nhưng mà vẫn có số ít người lại nổi lên tâm lý may mắn.
Chỉ trong phút chốc đã có người lên, người này vậy mà cũng là một lão già, một lão hồ ly, những người như vậy thường bị kẹt ở cảnh giới nhiều năm nên có rất nhiều thủ đoạn lợi hại, lão già này lại là một Linh Tôn Đại Viên Mãn.
Lão già này một thân xám y nhìn khá sạch sẽ, mái tóc trắng như cước, khoảng bảy mốt bảy hai tuổi nhưng mà khuôn mặt lại rất ít nếp nhăn bộ dáng giống như một trung niên nam tử khoác lên cái vẻ ngoài già dặn vậy.
Bộ dáng nhìn khá là phong tao, có chút tiên phong đạo cốt nhưng lại có vẻ chân đất, đúng vậy lão già này lại không mang giày, một đôi chân trần.
Điều đặc biệt lão có bàn chân rất to, bàn chân này nhìn qua phải gấp rưỡi bàn chân người bình thường, có lẽ vì vậy không cỡ giày nao hợp với lão cho nên lão mới đi chân trần.
Nhưng điều đặc biệt là đôi chân này lại không dính bụi đất rất là sạch sẽ và không có vẻ chai sần do đi lại.
Mỗi bước đi của lão rất khoan thai, lại có chút quê mùa, bước chân đạp trên đất tạo cho người ta có cảm giác như không phải lão đang đi trên đất vậy mà giống như lão đang đi trên không khí..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.