Độc Thần

Chương 196: Nguy Khốn





Hắc trượng vừa lóe lên hồng quang, Yêu tinh vương bỗng nhiên cắm nó vào trong vương tọa của mình, cũng không biết từ đâu mà có một cái lỗ nữa.
Chỉ thấy từ lúc Hắc trượng cắm vào thì vương tọa ngoài rung lên thì không có động tĩnh gì? Chỉ là tần xuất rung lên của nó càng ngày càng lớn, càng ngày càng mãnh liệt giống như có một con đại hung thú bị nhốt trong đó đang gào thét vậy.
Phía bên kia, chiến trường càng ngày càng ác liệt, Độc Nhĩ Kha cả người đầm đìa máu tươi, trong tay Hồi Linh Độc Đan liên tục ném ra, tiếng nổ uỳnh uỳnh vang lên.
Trong Hồi Linh Độc Đan đã được hắn gia trì thêm Thôi Hồn Tán và Kiến Huyết Phong Hầu cho nên có rất nhiều yêu tinh bị trúng độc bỏ mình.
Tuy nhiên Thôi Hồn Tán vẫn chưa phát huy diệu dụng.
Cả người có chút mệt mỏi, nhưng Độc Nhĩ Kha vẫn kiên trì đứng vững chống đỡ đám Yêu tinh.
Ong ong...
Bỗng nhiên lúc này cả hang động bỗng nhiên rung lên, có vô số tiếng ong ong liên tục phát ra, mà chỗ phát ra chính là từ những vật tròn trên những cái lỗ kia.
Tiếng động này khiến cho toàn trường giật mình, tất cả mọi người đều dừng tay, quên cả việc đánh nhau sống chết.
Ngay cả Độc Nhĩ Kha cũng vậy, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm về phía những vật tròn trên lỗ xung quanh vách kia.

Đặc biệt là trên Vương tọa của Yêu tinh vương.
Phụt...
Bỗng nhiên vô số hồng quang từ trên những hắc cầu trên những cái lỗ kia bắn ra, ngay cả trên vương tọa và hắc trượng cũng bắn ra hồng quang, tất cả đều bắn về phía Đỗ lão.
Không còn chấn động, thanh âm ong ong cũng biến mất, chỉ còn sự chết chóc lặng lẽ, cảnh tượng tuyệt đẹp trước mắt.
Vô số đoàn hồng quang đan xen nhau tạo thành một tấm lươi hồng quang bắn tới Đỗ lão.
Ánh mắt Đỗ lão đầy ngưng đọng, lão nhìn ra những đoàn hồng quang này uy lực còn mạnh hơn hắc quang lúc trước, mà ở đây có vô số đoàn hông quang, tất cả đều bắn tới Đỗ lão giống như Thiên La địa võng vậy không thể tránh được.
Nếu có tránh thì chỉ có tránh được vị trí trung tâm, cũng là nơi phát ra uy lực mạnh nhất của đám hồng quang này.
Vì chúng đều gặp nhau tại đây.
Đỗ lão chính là như vậy, chỉ thấy cả người lão loáng lên một cái, trong không khí xuất hiện vô số tàn ảnh, cả người tránh qua một bên.
Phụt...!Bùm...
Vô số đoàn hồng quang lướt tới, phá tan những tàn ảnh này, đánh hụt vào không khí trực tiếp xuyên qua nền đá, tiếng nổ liên tục vang lên bụi đá đầy trời.
Phăng phăng...
Kiếm trong tay liên tục huy lên, hồng quang đánh tới, đánh thẳng lên thân kiếm khiến chốn vang lên thanh âm phăng phăng.
Những đoàn hồng quang vậy mà không thể đột phá được phòng thủ của Đỗ lão, trực tiếp bị cản lại.
- rắc, keng..
Bỗng nhiên thanh âm gãy vỡ vang lên, kiếm trong tay Đỗ lão không chịu nổi vô số lực đạo của đoàn hồng quang đánh lên trực tiếp bị nứt ra, sau đó vỡ nát rơi loảng xoảng trên mặt đá.
Phụt..
Sự việc quá bất ngờ, hai đoàn hồng quang đột nhiên xuyên qua cánh tay Đỗ lão, nhất thời khoét ra một cái lỗ máu, máu tươi vậy mà bị nó đốt sạch, thịt cũng bị nướng khét.
Á...
Đỗ lão đau đớn gào lên thảm thiết, Yêu tinh vương trên cười nham hiểm.
- Tiếp chiêu.
Cùng với đó lại có vô số đoàn hồng quang bắn tới Đỗ lão.
Đỗ lão bị thương cực kỳ phẫn nộ, ánh mắt nhìn Yêu tinh vương đầy sát khí, sát khí tỏa ra không khí dường như đặc sệt, khiến cho người ta sởn gai ốc.

Sát khí ép tới khiến cho Yêu tinh vương run lên một chút, trong lòng hơi kinh hoảng, chỉ là rất nhanh chấn tĩnh lại:
“Cho dù ngươi mạnh thì sao chứ? Ta không tin ngươi có thể thoát được Hồng Quang Ngục của ta.”
Tay không tấc sắt, Đỗ lão tay không bỗng nhiên kết thành một thủ ấn, thủ ấn rất huyền diệu, nhìn rất đơn giản nhưng lại có cảm giác rất phức tạp, thủ ấn vừa ra bỗng nhiên trên ấn tỏa ra vô số tia kiếm khí, kiếm khí vừa ra không khí nhộn nhạo, sau đó vô số kiếm khí này tụ lại, tạo thành một đoàn kiếm khí.
Đoàn kiếm khí này rất nhanh lớn lên, một tấc, một xích, nửa thước, một thước...!hai thước, đoàn kiếm khí này lớn tận hai thước thì dừng lại.
Cả người Đỗ lão phóng đi, phóng thẳng về phía trước hướng tới Yêu tinh vương.
- Muốn chết!
Yêu tinh vương đầy tức giận, quát lên một tiếng, hướng những đoàn hồng quang kia bắn tới.
- Châu chấu đá xe!
Đỗ lão hừ lạnh, thần niệm quát lên một câu.
- Cái gì mà châu chấu đá xe!
Yêu tinh vương sao hiểu nổi câu đó, nhưng mà hắn hiểu đó là câu nói chế giễu hắn vì thế hắn càng tức giận, trong tay xuất hiện một khối hắc phiến thạch đen kịt, màu đen này nhìn có chút giống với khối hắc thạch cổ quái mà Độc Nhĩ Kha mua được tại đấu giá phường.
Mà vừa nhìn thấy khối hắc thạch này Độc Nhĩ Kha run lên, trong lòng đầy kích động.
Ngay khi hắn kích động thì vô số yêu tinh lại đánh tới hắn.
Phía bên kia, vô số hồng quang bắn tới Đỗ lão, nhưng khi vừa chạm vào đoàn kiếm khí hai thước kia thì đột nhiên biến mất.
Kiếm khí bỗng nhiên bạo xạ, phát tán ra bốn phía va chạm vào vô số hồng quang, kiếm khí tới đâu hồng quang biến mất tới đó.
Kiếm khí vô cùng dày đặc số lượng còn nhiều hơn hồng quang rất nhiều, có rất nhiều kiếm khí bắn tới Yêu tinh vương.
Yêu tinh vương biến sắc, mặt đen ra một chút, cả người nằm xuống vương tọa, sau đó Vương tọa xoay vòng, kiếm khí đánh lên Vương tọa nhưng lại không thể tiến thêm trực tiếp bị Vương tọa chặn lại.
Hai hàng lông mày Đỗ lão bỗng nhiên nhíu lại rồi lại giãn ra, lão đã nhận ra Vương tọa này thật không đơn giản.
Thật không ngờ Yêu tinh vương lại có nhiều bảo bối như vậy.
Một ấn vừa rồi là Vạn Linh Kiếm Khí, uy lực vô cùng, là một trong những tuyệt chiêu của Đỗ lão vậy mà không thể đả thưởng Yêu tinh vương.
Điều này chứng tỏ Vương tọa kia, còn có hắc trượng kia là bảo bối.
Băng...
Vương tọa lại trượt đi, trượt về phía xa, Đỗ lão không dừng lại phóng người đuổi theo.
Lần này Yêu tinh vương không dám phóng ra hồng quang nữa, bởi vì như thế không khác gì phóng tới hắn, tự lấy đá đập chân mình.
- Lưỡng Cực Kiếm Ấn.
Đỗ lão hô lên một tiếng, tay trái là thủy, tay phải là hỏa.
Thủy hỏa lưỡng cực, hai tay bắt đầu kết ấn, trong ấn pháp lóe hai màu trắng đỏ, kiếm khí bạo xạ, thủ ấn hoàn thành nện tới Yêu tinh vương.
- Khốn khiếp, dám coi thường bổn vương..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.