Đọc Thầm

Chương 14: Julien 14




“Em ghét nhất là phân tích nạn nhân,” Lang Kiều dẩu môi, gác một cây bút giữa mũi và môi, “Đôi khi nạn nhân vô duyên vô cớ bị làm hại, trong lòng em phải mất một thời gian rất dài không nghĩ thông chuyện này. Anh nói dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà một người khỏe mạnh, chỉ vì số không tốt mà phải rơi vào kết cục như thế? Dựa vào đâu mà một người cố gắng sống, vất vả bao nhiêu năm, cuối cùng lại bị một tên cặn bã tự dưng chui ra kết thúc vội vàng? Nhưng nếu bản thân nạn nhân không vô tội, hoặc là bị trừng phạt đúng tội, em lại cảm thấy đáng đời hắn, chúng ta điều tra hung thủ cho hắn ngược lại giống như đang trợ Trụ làm việc ác, em… úi cha!”
Lạc Văn Chu cuộn tròn tập hồ sơ gõ gáy Lang Kiều, đập nát trường thiên đại luận của cô.
Lang Kiều ôm đầu: “Anh đánh em làm gì, em nói đều là nhân chi thường tình, cảnh sát cũng là người mà!”
Lạc Văn Chu: “Có muốn lĩnh lương không?”
Lang Kiều: “… Muốn.”
“Muốn thì lo làm tốt việc của mình đi, ở đâu ra lắm cảm nghĩ thế?” Lạc Văn Chu lôi một tấm bảng trắng ra, ở bên dưới tấm ảnh cậu thiếu niên trán có hình trăng khuyết kia, viết các thông tin cơ bản như “Hà Trung Nghĩa, nam, mười tám tuổi, nhân viên giao hàng, người tỉnh H”.
Sau đó anh dựa vào ưu thế chiều cao, rời mắt khỏi tấm bảng, xuyên qua cửa sổ thủy tinh trong suốt của phòng làm việc, thoáng nhìn Phí Độ đang bầu bạn với bà Hà ở bên ngoài.
Bà Hà chẳng biết có phải đã nghe ai nói lung tung gì hay không, cảm thấy cực kỳ tuyệt vọng đối với việc Cục công an phóng thích Trương Đông Lai, tựa hồ nhận định mình sắp sửa không cửa khẩn cầu, khóc lả đi, cơ hồ không thể đứng thẳng nổi, được Phí Độ dìu về.
Có thể là bắt lấy phao cứu mạng theo bản năng, hoặc nhận định Phí Độ chung một bọn với Trương Đông Lai, cho nên “không thể để hắn chạy”, khi trong đầu trống rỗng, bà Hà vô thức túm chặt góc áo hắn.
Như trong phim, Phí Độ bị ép ở lại, vì thế mới có màn ở bên ngoài cửa sổ này.
Phí Độ dù sao cũng là trai trẻ, muốn hất một con ma ốm chưa cao đến ngực mình cũng dễ dàng, song ngoài dự đoán, hắn không hề nổi nóng, chỉ lẳng lặng ngồi bên bầu bạn với người đàn bà vừa già vừa xấu này.
Lúc này, bà Hà đã định thần lại khỏi tình trạng suy sụp kiệt sức, khôi phục đôi chút thần trí, Lạc Văn Chu nhìn thấy Phí Độ kéo một tay bà, khom lưng nhỏ giọng trò chuyện gì đó. Không biết hắn dùng lời ngon tiếng ngọt gì mà bà dần dần bình tĩnh lại, thậm chí có thể thỉnh thoảng gật đầu lắc đầu trả lời.
“Mã Tiểu Vĩ được thả rồi à?” Lạc Văn Chu nhìn ra ngoài cửa sổ hỏi.
Đào Nhiên bỏ điện thoại xuống: “Không, tin tức bên phân cục nói là, Mã Tiểu Vĩ ở chỗ họ lên cơn nghiện, công an tìm được không ít tép ma túy trong nhà cậu bé, nên tiện thể tạm giam luôn.”
Lạc Văn Chu: “Chúng ta có thể gọi cậu bé tới hỏi một chút không?”
Đào Nhiên nhún vai: “Không được, họ nói là trạng thái của cậu bé cực kỳ mất ổn định, lỡ như xảy ra chuyện gì, phân cục không gánh nổi trách nhiệm, nếu thật sự muốn hỏi, chúng ta phải phái người xuống phân cục hỏi.”
Vương Hồng Lượng tựa hồ đã quyết định, tuyệt đối không cho họ tiếp xúc riêng với Mã Tiểu Vĩ, vì thế, lão cho thiếu niên ấy đãi ngộ của văn vật trong viện bảo tàng – chỉ cho người ta nhìn qua lớp kính, muốn mang đi hả, không có cửa đâu.
Lúc này, hai cảnh sát trong đội hình sự khiêng một thùng giấy vào: “Sếp, bọn em đem hết đồ đạc cá nhân của Hà Trung Nghĩa về rồi, tra xong vừa vặn trả cho người nhà luôn, khả năng có thứ dùng được.”
Đồ đạc cá nhân của Hà Trung Nghĩa không nhiều lắm, có vài bộ quần áo – phần lớn là quần áo làm việc nơi giao hàng thống nhất phát cho nhân viên – một phần vật dụng hằng ngày rất cơ bản, trong hộp đựng di động không nỡ vứt đi còn có một quyển nhật ký.
Nói là nhật ký, thực ra chẳng có nội dung gì, cơ bản là sổ chi tiêu và sổ ghi nhớ.
Ngoại trừ làm nhân viên giao hàng, hẳn Hà Trung Nghĩa còn thường xuyên làm vài công việc bán thời gian ngắn hạn, luôn có vài khoản thu nhập nhỏ rải rác, thu nhập tháng gom góp lại có thể vượt qua thành phần trí thức tầm trung.
Sổ chi tiêu ghi rất tỉ mỉ, ngay cả mua hai đồng rưỡi bữa sáng cũng có trong đó, Lạc Văn Chu lật vài tờ, đột nhiên khựng lại: “Tờ giấy lúc ấy dán trên đầu nạn nhân trông thế nào, cho tôi xem.”
Bên cạnh lập tức có người lục ra tấm ảnh chụp đặc tả đưa cho anh.
Chỉ thấy chữ “tiền” đó viết nguệch ngoạc, là “nét chữ trẻ con” xấu xí, nét móc bên phải rất to, chiếm gần hết nửa chữ, trông cực kỳ mất cân đối – giống hệt cách viết chữ “tiền” của Hà Trung Nghĩa trong sổ.
“Chữ này là nét bút của chính nạn nhân.” Đào Nhiên sửng sốt, “Khoan đã, tôi nhớ tối hôm ấy lúc xuất hiện ở khách sạn Thừa Quang, Hà Trung Nghĩa có xách một cái túi giấy, chẳng lẽ trong cái túi ấy kẹp tờ giấy? Cái túi giấy sau đó không thấy đâu, bên trong có cái gì?”
Lạc Văn Chu xem lướt qua quyển sổ của Hà Trung Nghĩa: “Liệu có khả năng là tiền mặt không? Mọi người xem chỗ này.”
Ngoài cửa sổ, Phí Độ gật đầu rất đồng ý: “Khoản tiền khám chữa bệnh này quả thật không nhỏ, nhưng cậu ta lúc ấy mới đến Yến Thành nhỉ, vừa bắt đầu đi làm thì đào đâu ra nhiều tiền thế?”
Bà Hà giọng khản đặc nói nhỏ: “Nó nói là tiền lương xí nghiệp ứng trước.”
“Xí nghiệp?” Phí Độ không quen từ này lắm, ngớ ra một thoáng mới hiểu, “Ý dì nói là chỗ cậu ta làm thuê?”
Bà Hà cơ thể không khỏe, là một phụ nữ nông thôn rất ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài, chẳng biết gì về quan hệ thuê mướn lao động ngắn và khổ cực của những người làm việc chân tay – rất nhiều người làm ngày nào lấy tiền ngày đó, ông chủ và người làm thuê đều rất nghi ngờ đối phương sẽ chạy bất cứ lúc nào, ông chủ chịu ứng trước cho người làm thuê, cơ bản đều là đang làm từ thiện.
Cho dù ông chủ tích đức hành thiện, sẵn lòng giúp người cần gấp, ứng trước một hai tháng tiền lương đã là rất tốt rồi, mà số tiền bà Hà dùng để chữa bệnh lại xấp xỉ tiền lương mấy năm của một nhân viên giao hàng.
Khoản nợ tình nghĩa lớn như vậy, bán sức lao động chắc chắn là tuyệt đối không thể báo đáp được, bán mình nghe còn hợp lý hơn.
Mà chủ tịch Phí đối với nam sắc cũng khá có tâm đắc khách quan nhớ lại Hà Trung Nghĩa có duyên gặp mặt một lần, cho rằng chỉ xét nhan sắc thì thiếu niên đó thật sự không đáng giá này.
Vậy số tiền lúc ấy rốt cuộc là ai cho vay? Tại sao ngay cả mẹ ruột cậu ta cũng không nói thật?
Trên sổ chi tiêu của Hà Trung Nghĩa có ghi khoản nợ “mười vạn đồng chẵn”, mà chẳng ai biết khoản nợ thần bí này đến từ đâu. Thế là, trên cục điều động toàn thể cảnh sát hình sự, mất hơn nửa ngày, hỏi hết những người ở chỗ làm lẫn xung quanh Hà Trung Nghĩa, mà tất cả đều vẻ mặt mù tịt, chẳng những không thừa nhận từng cho vay tiền, còn đều bày tỏ ngay cả chuyện cậu ta vay tiền cũng không hay biết gì.
Lúc Lạc Văn Chu và Đào Nhiên quay về Cục công an, thấy bà Hà đã co ro trên mấy cái ghế ngủ thiếp đi, Phí Độ không biết mượn ai một tấm chăn mỏng đắp cho bà.
Đào Nhiên đi tới, hạ giọng hỏi: “Sao bà ấy lại ngủ ở đây?”
“Tôi nói dẫn đi ở khách sạn, mà dì ấy không chịu, nhất định muốn canh tới khi các anh bắt được hung thủ.” Phí Độ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đào Nhiên đầu mướt mồ hôi, hắn nhíu mày, lấy khăn giấy trong túi đưa anh, “Anh bình thường cũng vất vả thế này à? Nhìn đau lòng quá.”
Đào Nhiên còn chưa kịp trả lời, Lạc Văn Chu kế bên đã lạnh tanh nói: “Cảnh sát nhân dân phải thế, đau lòng thì cậu nộp thêm thuế, bớt gây sự đi. Cơ mà chủ tịch Phí này, tổng tài bá đạo các cậu không phải đều trăm công nghìn việc à, sao tôi thấy cậu lúc nào cũng rảnh rỗi vậy?”
Phí Độ mỉm cười: “Tôi nuôi một đám người chuyên ngành quản lý, không phải để họ bốc phét. Thật sự rất cảm ơn cảnh sát Lạc đã nhọc lòng cho sự an toàn của tiền bạc nhà tôi, thực ra không cần đâu, dù cho tôi ném hết gia sản đi, số tiền tiêu vặt còn lại gửi ngân hàng lấy lời, cũng nhiều hơn tiền lương cả đời anh.”
Đào Nhiên: “…”
Hai tên bại não này quả nhiên hòa bình không hơn ba phút, mẹ kiếp lại tới nữa.
Anh mỗi tay một tên, tách hai con gà trống chọi ra, một tay kéo Lạc Văn Chu vào phòng làm việc, một tay chỉ Phí Độ cảnh cáo.
Phí Độ không lấy làm giận, hết sức mờ ám nắm ngón tay anh.
Lạc Văn Chu nổi trận lôi đình: “Cái tên này…”
Đào Nhiên đóng cửa văn phòng, hết sức bất lực nói: “Lát hết giờ làm, hai người có thể hẹn nhau ra ngoài đánh một trận cho thoải mái.”
Lạc Văn Chu nhạy bén nghe ra một chút ý ở ngoài lời: “Ồ? Hôm nay tan tầm ông có việc à?”
Đào Nhiên quay người lại nhìn anh ta: “Tôi đi xem mắt.”
Lạc Văn Chu ngẩn người.
Đào Nhiên vỗ vai bạn: “Người anh em này đến tuổi rồi, không thể làm quý tộc độc thân với ông nữa.”
Lạc Văn Chu thoáng nhìn mặt đất, trầm ngâm chốc lát, sau đó mỉm cười, chỉ Đào Nhiên mà nói: “Tên phản đồ này, chẳng nói tiếng nào đã bán tổ chức, ‘đoàn đi tìm chết’ vĩnh viễn bất diệt bọn tôi sẽ không bỏ qua cho ông đâu.”
Đào Nhiên nghĩ một thoáng: “Để tôi hối lộ ông, mai mốt tôi có con, nó sẽ nhận ông là cha nuôi.”
“Đừng,” Lạc Văn Chu xua tay, “Một Lạc Một Nồi là tôi chịu đủ lắm rồi, tôi không ham làm ‘cha’, tương lai của tổ quốc phải dựa vào đám trai thẳng các ông đi cố gắng thôi – Được rồi, ông có việc cứ đi trước đi, phí thời gian ở đây cũng chẳng tìm ra manh mối gì, nếu hung thủ vẫn đi theo Trương Đông Lai chú ý tiến triển vụ án, tôi đoán mấy hôm tới hắn sẽ có hành động, chúng ta vừa tra vừa chờ.”
Đào Nhiên lắc đầu, thu dọn đồ đạc định đi, Lạc Văn Chu ở đằng sau đột nhiên gọi giật lại.
“Ông phản tổ chức, tôi thực sự còn có chút cảm giác thất tình,” Lạc Văn Chu lẩm bẩm một câu, “Đúng rồi, nô lệ nhà cửa, ông có muốn mượn xe đi không?”
Đào Nhiên: “Ông biến đi!”
Tối đó, Trương Đông Lai từ chỗ Trương Đình nghe kể lại cả quá trình mình ra vào nhà giam, cảm thấy luật sư có công rất lớn, sau khi về nhà dùng lá bưởi tắm rửa, cùng ngày liền muốn mời riêng luật sư đi ăn cơm.
So với đồng nghiệp chuyên phục vụ luật pháp phi tố tụng cho các khách hàng lớn, luật sư hình sự mạo hiểm cao, áp lực lớn, còn chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, thật sự rất khó gặp vụ án đương sự ngốc tiền nhiều còn không phức tạp thế này, nếu không phải có mối quan hệ bạn học với Triệu Hạo Xương, sợ rằng chuyện tốt kiểu này thật sự chẳng tới lượt hắn, thế là luật sư vui vẻ đến chỗ hẹn.
Trương Đông Lai khách sáo dúi cho luật sư một cái bao đỏ, vốn nói phải lái xe đưa luật sư về, kết quả là mới ra khỏi nhà hàng liền gặp một đại mỹ nữ dáng chuẩn chín cái đầu, cô nàng hết sức thân quen chào Trương Đông Lai, còn lên xe một cách tự nhiên. (Dáng 9 đầu: chiều cao gấp 9 lần đầu)
Luật sư tự thấy bám theo người ta làm kì đà không ổn lắm, thức thời ngồi xuống ghế sau, hơn nữa bày tỏ chỉ cần cho mình đến trạm tàu điện ngầm gần nhất là được.
Trên xe, mỹ nữ với Trương thiếu gia không biết xấu hổ chuyện trò rôm rả, khiến quần chúng ngồi xem như ngồi trên chông, luật sư da mặt không dày, đành phải vờ như mình là không khí, dựa ghế nghịch di động. Khi đi ngang qua một ngã tư, Trương Đông Lai đạp thắng hơi gấp, luật sư hơi đổ về phía trước, đúng lúc này, khóe mắt hắn liếc thấy trong góc xe tựa hồ có thứ gì.
Luật sư vốn cho là thứ gì đó trên ghế bị thắng gấp rơi xuống, tính tiện tay nhặt lên, hắn khom lưng, lại đột nhiên ngây người.
Hắn nhìn thấy đó là một chiếc cà vạt sọc màu xám bạc, phần đuôi còn đeo cái mác hàng hiệu, may rất hoàn hảo, nhưng hình như từng bị người ta vặn, đã biến dạng, cuộn thành một cục như cá muối, kẹt trong kẽ của hàng ghế sau.
“Nạn nhân có vết đánh ở gáy, chết do ngạt thở, hung khí là một vải mảnh mềm, khăn lụa, cà vạt, thừng mềm vân vân đều có khả năng…”
Luật sư vốn uống ít rượu, kết quả là tích tắc ấy, cồn “phụt” một phát bốc hơi qua lỗ chân lông.
Đúng lúc này, Trương Đông Lai giống như cuối cùng đã nhớ ra ghế sau còn có một sinh vật, vừa khởi động xe vừa quay đầu lại nhìn hắn: “Luật sư Lưu, sao anh khom lưng thế? Quá chén hay dạ dày khó chịu?”
Luật sư cuống quýt ngồi thẳng dậy, máu toàn thân nối nhau xộc lên đỉnh đầu, tứ chi lạnh ngắt, tai ong ong, gượng mỉm cười: “Tôi… Tôi hơi chóng mặt.”
Trương Đông Lai nhìn luật sư qua kính chiếu hậu, chẳng biết có phải do ánh sáng hay không, luật sư Lưu cứ cảm thấy mặt mũi hắn ta có sự nham hiểm không nói thành lời.
May mà Trương Đông Lai không để tâm, chỉ ngó một cái rồi lại mau chóng chuyên tâm tán tỉnh người đẹp bên cạnh. Luật sư Lưu cứng đờ giữ nguyên tư thế ngồi, bật camera của điện thoại, lén chụp chỗ phát hiện cà vạt, sau đó từ từ giơ chân ra, dùng mũi chân khều cà vạt, nhờ cặp che khuất, cách tay áo nhanh chóng cất cái cà vạt kia vào cặp của mình.
Đương khi tay hắn chưa kịp lấy ra, Trương Đông Lai lại bất ngờ nhìn qua kính chiếu hậu: “Là trạm phía trước sao luật sư Lưu?”
Luật sư suýt nữa đứng tim, hoàn toàn mất đi khả năng ngôn ngữ, ấp úng gật đầu.
Trương Đông Lai nhướng mày: “Sao mặt anh nhiều mồ hôi thế, điều hòa mở quá cao à?”
Cô nàng trên ghế lái phụ phụng phịu: “Không thể thấp hơn nữa, người ta sợ lạnh.”
Nếu không phải còn một cô gái ngốc không rõ chân tướng ở bên cạnh ngắt lời, luật sư Lưu cảm thấy mình nhất định đã sợ phát điên rồi. Hắn không biết mình lăn xuống xe như thế nào, Trương Đông Lai khách sáo thò đầu ra ngoài cửa sổ: “Luật sư Lưu, anh ổn thật chứ? Thật sự không cần tôi đưa về nhà à?”
Luật sư cố gắng kéo cơ mặt: “Thật sự không cần.”
May mà Trương Đông Lai bị sắc đẹp mờ lòng, không hề thật tâm muốn đưa một gã đàn ông tướng ngũ đoản về nhà, được xác nhận liền lập tức đạp chân ga lao vút đi.
Một trận gió đêm thổi qua, lúc này luật sư Lưu mới phát hiện lưng mình đã ướt đẫm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.