Độc Sủng Thiên Kiều (Thiên Kiều Bách Sủng)

Chương 71:




Editor: huyetsacthiensu
Trời vừa sáng Cố Thiền đã nảy ninh ý định đi gặp Hàn Thác.
Có thể nói, từ khi Hàn Thác đi mà không đánh thức nàng dậy, không nói lời từ biệt cùng nàng, trong lòng nàng đã sinh ra ý định như vậy.
Nhưng nàng vẫn không biến suy nghĩ thành hành động.
Nguyên nhân trong đó, một phần là do còn do dự, bởi vì không đủ tự tin, không nghĩ là mình có thể thuận lợi hoàn thành chuyến đi này.
Kinh nghiệm đi xa của Cố Thiền thật sự là vô cùng ít ỏi, có thể đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa mỗi lần đi đều có người nhà đi theo bầu bạn bảo vệ; nếu như muốn đi tìm Hàn Thác tất nhiên không thể mang theo nhiều người, hơn nữa chỉ sợ bọn họ sẽ không đồng ý cho nàng đi.
Lần trốn nhà đi tìm Tiêu Hạc Niên cùng với Cố Phong trước đây gặp chuyện cũng đã làm cho nàng hiểu rõ việc mình đi ra ngoài một mình là nhiệm vụ bất khả thi.
Tuy rằng Cố Thiền được nuông chiều từ bé tính cách không tránh được có phần tùy hứng, nhưng nàng cũng không phải người không phân biệt được nặng nhẹ.
Nàng biết nếu như mình liều lĩnh lên đường đi tìm Hàn Thác, đi được nửa đường à để xảy ra chuyện thìchỉ làm cho Hàn Thác ở tiền tuyến thêm phiền, làm hắn phân tâm lo lắng. Đến lúc đó không chỉ khônggiúp được chuyện gì nói không chừng còn có thể khiến cho tình huống càng hỏng bét.
Cho nên nàng vẫn đè nén chính mình, mặc kệ có nhớ Hàn Thác bao nhiêu, cũng ngoan ngoãn ở lại trong Vương phủ.
Cho dù thường gặp ác mộng, lần nào cũng mơ thấy Hàn Thác gặp chuyện không may, mỗi sáng đều khóc lóc tỉnh dậy, cũng cố nén tự an ủi mình chẳng qua là do mình quá lo lắng, ban ngày suy nghĩ nhiều nên đêm đến mới mơ thấy ác mộng.
Cố Thiền ra lệnh cho chính mình phải có lòng tin đối với Hàn Thác.
Nhưng mà tinh thần này vẫn không ngăn được Hàn Khải từng bước xác minh thánh chỉ.
Mỗi một sự việc đều trùng khớp với kiếp trước, chỉ là trên chiến trường đổi người dẫn binh từ Sở Vương sang Hàn Thác, Cố Thiền không có cách nào tự thuyết phục bản thân rằng người lãnh binh khác nhau thì có thể khác hoàn toàn với kiếp trước.
Bởi vì người trên chiến trường là phu quân của Cố Thiền, nàng không chịu đựng được hắn có bất kỳ tổn thương nào.
Cho nên, ý định đi tìm Hàn Thác lần thứ hai bắt đầu rục rịch trỗi dậy.
Lần này, Cố Thiền đã không phải chỉ là lo lắng và nhớ nhung mà hy vọng có thể nhìn thấy Hàn Thác. Lòng nàng tồn tại một ý nghĩ, nàng muốn ở cùng Hàn Thác, sống cũng được, chết cũng được, trên trời hay dưới Hoàng Tuyền, nàng cũng thề phải đi theo hắn.
Vì vậy, Cố Thiền không chọn ngồi yên chờ đợi tin tức mà là bước lên hành trình mạo hiểm.
Phó Y Lan hiểu được chút thuật lần theo dấu vết.
Tuy rằng đây là do Hàn Thác và phụ thân dạy cho nàng, mặc dù cũng chỉ là lý luận suông, xưa nay chưa từng thực hiện lần nào; nhưng dựa vào bản lĩnh phi phàm của bản thân, hơn nữa nàng trời sinh thông tuệ, hôm nay mang ra sử dụng cũng có hiệu quả.
Quần áo được thay ở trấn nhỏ trên đường đi, trang điểm đến người thân cận cũng khó nhận ra, mộtđường đi theo phía sau cách mấy người Lý Vũ Thành một, hai dặm.
Cả đường bằng phẳng không có chỗ che đậy, khoảng cách này có thể nhìn được đội ngũ phía trước nhưng cũng tránh được khỏi bị phát hiện.
Phía trước có Lỹ Vũ Thành dẫn đường, bên cạnh lại có Phó Y Lan tinh thông võ nghệ làm bạn, chỉ cần cẩn thận một chút sẽ không có nguy hiểm gì.
Cố Thiền cũng không nghĩ đến hai, ba năm trước mình vẫn là một cô nương chỉ có thể ngồi trong xe ngựa, bây giờ lại năm dây cương trong tay, tự mình tiến lên con đường phía trước, không cần sợ hãi lúc nào sẽ gặp chuyện không hay, cũng không cần sợ sẽ bị đưa đến địa phương không biết tên.
Hoàn mỹ … đây là kết luận Cố Thiền tự mình đưa ra.
Hành trình hoàn mỹ của Cố Thiền mới duy trì được nửa ngày thì bắt đầu xuất hiện các loại tình huống nàng không lường trước được.
Đầu tiên là cơm trưa.
Chỗ ăn cơm trưa là một sạp hàng của một đôi phu thê mở bên vệ đường, cực kỳ đơn sơ.
Bốn cây cột được cắm xuống đất, ở trên đỉnh chống vào bốn góc của một tấm bạt trắng tạo thành mộtcái lều, gió lùa bốn phía, chỗ nào cũng có thể vào.
nói là tấm bạt trắng, thật ra đã bị ố hơi biến thành màu đen. Nhìn có vẻ không đẹp nhưng không ảnh hưởng đến chức năng của nó, trời nắng có thể che nắng, ngày mưa cũng có thể che mưa.
Cuối tháng năm, nắng nóng không chịu được, ngối dưới bóng râm dù sao cũng mát mẻ hơn so với đứng dưới mặt trời, lúc Cố Thiền ngồi vào cảm thấy vô cùng thích thú.
Cái bàn được làm từ gỗ cây du, cũng đơn sơ như túp lều. Mặt bàn ghế được bào bóng loáng, nhưng phía trên vẫn chưa được quét sơn, có thể thấy rõ những đường vân, thớ gỗ.
Quán trà chỉ bán bốn thứ, trà, rau cuộn thịt, bánh rán đường, bánh bao hấp.
một góc bên ngoài túp lều có một kệ bếp được xây bằng bùn gạch, bên trên chồng sau cái lồng hấp bằng trúc đường kính khoảng ba thước, mỗi loại đồ ăn được đặt trong hai lồng hấp.
một kệ bếp khác bên cạnh cao bằng nửa cái bàn, bên trên có một miếng gỗ du, bà chủ dùng làm nơi làm nhân bánh, gói bánh.
Ông chủ cầm theo ấm trà đi quanh rót trà cho khách.
Nước trà này cũng thô ráp như vậy, uống vào trong miệng như là vị sáp.
Có điều cả hai đi vội vàng, không chuẩn bị cái gì cả, may mà Phó Y Lan cưỡi ngựa đã quen còn mang theo một bình nước mới không bị khát nước trên đường, bây giờ có ngụm nước nóng đã cảm thấy rất vui vẻ, cho nên cũng không quá soi mói.
Uống nước xong bà chủ cũng mang đồ ăn các nàng đã gọi lên.
Nhà nông không có bột mì, chỉ có bột kiều mạch, bánh bao màn thầu làm ra đều có màu vàng sẫm, có khi còn có màu như màu đất bị dính nước ướt nhẹp.
Cố Thiền vừa nhìn đã cảm thấy không ngon miệng, miễn cưỡng cầm bánh bao lên cắn một cái, nhân không biết được làm bằng thịt gì, bởi vì không nhìn thấy, cũng không ăn ra được mùi vị gì, rau được dùng chính là loại rau được đào ở ven đường vị rất đắng.
Nàng quét mắt nhìn xung quanh những người ở mấy bàn bên cạnh đang ăn như hùm như sói, yên lặng mà đặt cái bánh bao nhân thịt xuống cái đĩa, lại cầm lấy một cái bánh rán đường nếm thử.
Lớp đường dày, vị thô của bột kiều mạch hết sức rõ ràng, bánh dùng đường đỏ để làm, ngọt ngấy, Cố Thiền miễn cưỡng cắn hai miếng, lại yên lặng bỏ xuống.
"Như vậy không được, đây không phải là lúc yếu ớt, sau bữa trưa chúng ta còn phải lên đường tiếp, phải ăn no mới đủ sức." Phó Y Lan thấy Cố Thiền như vậy vội vàng khuyên nhủ.
"Vẫn chưa đói." Cố Thiền nói dối "Có lẽ ta còn chống được đến buổi tối, buổi tối chúng ta ở dịch quán chứ?"
Đến lúc nó có lẽ có thể ăn được chút đồ đúng là đồ ăn.
"Có lẽ vậy."
Phó Y Lan thật sự không xác định lắm, vốn là nàng cho rằng Lý Vũ Thành sẽ dừng chân ăn trưa ở dịch quán, ai biết bọn họ lại dừng chân ở ven đường ăn lương khô.
Cho nên nàng mới không thể không dẫn Cố Thiền vào quán trà ven đường này, là muốn quan sát hướng đi của bọn họ từ xa, chủ yếu nhất là không được để mất dấu bọn họ.
Cứ theo tình hình này, ai biết những người này có thể ngủ bên vệ đường một buối tối hay không, bây giờ trời nóng nực, ngược lại ở bên ngoài còn mát mẻ hơn so với trong phòng.
Có điều, Phó Y Lan nhìn thấy khuôn mặt Cố Thiền vì không ngon miệng mà ỉu xìu, quyết định không nóira suy đoán này, tránh dọa nàng ấy sợ.
Nàng dù sao vẫn tốt hơn Cố Thiền, lại đã từng cưỡi ngựa theo phụ thân ra ngoài, cố gắng cũng ăn được vài miếng.
Mắt thấy đoàn người Lỹ Vũ Thành bắt đầu lên đường, Phó Y Lan gọi ông chủ gói mười cái bánh bao lại, lại rót đầy bình nước, dẫn theo Cố Thiền đi theo đoàn người.
Trước nay Cố Thiền chưa từng cưỡi ngựa đi đường xa, hôm nay trải qua một buổi sáng này đoạn đường mà nàng đi có lẽ còn nhiều hơn quãng đường mà nàng học cưỡi ngựa lúc trước.
Lúc đó nàng hưng phấn không cảm thấy gì, nghỉ ngơi ở quán trà một lúc, khi đứng lên thì cảm thấy hai chân run rẩy không có lực, nhưng nàng có quyết tâm, kiên trì trèo lên lưng ngựa; cũng may, lúc cưỡi ngựa hai chân dùng sức không giống lúc đi bộ, cảm giác bủn rủn tạm thời giảm bớt.
Lúc chạng vạng, nhóm người Lý Vũ Thành lần thứ hai ngồi xuống ven đường.
Chỗ này hoang vu, ngay cả quán trà cũng không có, Cố Thiền vô cùng đói, vậy mà có thể uống nước trà ăn hết một cái bánh bao.
Chuyện Phó Y Lan lo lắng cuối cùng cũng không xảy ra, tuy rằng đến giờ hợi Lý Vũ Thành mới lệnh đoàn người dừng lại nhưng dù sao cũng vẫn nghỉ lại trong dịch quán.
Hai cô nương thuê một phòng hảo hạng ở vị trí hẻo lánh, món ăn được đưa vào trong phòng, ăn uống no đủ, chia nhau đi tăm, kê cao gối ngủ một giấc thật ngon.
Ngày hôm sau tỉnh dậy tinh thần thoải mái.
Nhưng mà đây chỉ là trên tinh thần.
Thân thể không thoải mái như tinh thần.
Đêm hôm trước lúc đi tắm, Cố Thiền cảm thấy bên trong bắp đùi mình một mảng xanh tím, chạm nhẹvào cũng cảm thấy đau đớn khó chịu, buổi sáng tỉnh dậy vết xanh tím càng đạm, nhưng mà cũng khôngđau như vậy.
Cho nên nàng vẫn không để lộ ra, tiếp tục cưỡi ngựa.
Ngày hôm đó cũng giống hôm trước, trừ việc Cố Thiền cảm thấy đùi mình càng đau hơn.
Đêm đến nàng đi tìm dịch thừa* mua thuốc trị thương.
*Ngày xưa đặt các trạm để truyền đưa văn thư, mỗi trạm có một chức quan coi giữ, gọi là dịch thừa 驛丞.
Lúc ở trong phòng tắm, cởi quần áo ra nàng mới phát hiện nhiều chỗ đã bị rách da, nước dính vào liền cảm thấy đau rát. Cố Thiền cũng không dám tắm rửa, chỉ lau người qua loa một phen, bôi thuốc trị thương lên, băng bó lại.
U châu cách Đại Đồng khoảng hơn sáu trăm dặm, phi nước đại hai ngày là có thể đến nơi.
Lý Vũ Thành còn áp tải hai thùng ngân phiếu nên tốc độ bị chậm hơn, nhưng cũng chỉ chậm hơn mộtngày, ba ngày là đến nơi.
Cố Thiền nghĩ, chắc có thể kiên trì thêm một ngày nữa, hơn nữa đau lâu như vậy nàng cũng đã có chút bị tê dại, cũng không phải là hoàn toàn không thể nhịn, ngày mai rời giường vẫn cố gắng chống đỡ đitiếp.
đi không xa thì bắt đầu chuyển lên đi đường núi.
"đã xem qua bản đồ, vượt qua ngọn núi này là đến nơi." Phó Y Lan nhìn trời lại nói "Núi này không cao, nói không chừng buổi trưa là có thể đến nơi."
"thật tốt quá."
Cố Thiền đáp từ đáy lòng, nhưng giọng nói lại hơi run lên.
Ngựa chạy một bước thì bên đùi nàng lại ma sát vào yên ngựa một lần, mỗi một lần đều đau như tim bị cứa vào. Nước mắt nhiều lần dâng lên viền mắt, Cố Thiền hoặc là giơ tay áo lên chùi hoặc là hít sâu ép nước mắt ngược vào trong.
Bây giờ không thể khóc, sắp đến rồi.
Bình yên vô sự đến nơi, lại có Phó Y Lan làm chứng, chứng minh cả đoạn đường nàng đều kiên cường mạnh mẽ không hề yếu ớt, Hàn Thác sẽ đồng ý cho nàng ở bên cạnh hắn.
Có ý niệm này chống đỡ, Cố Thiền cắn răng tiếp tục đi.
Có điều ý chí này cũng không thể thật sự làm cho thân thể khỏe mạnh hơn, tốc độ của Cố Thiền ngày càng chậm, dần dần bị bỏ lại phía sau.
Phó Y Lan quay ngựa lại tìm nàng "Làm sao vây? không thoải mái sao? Sao mặt ngươi lại trắng như vậy?"
"không có chuyện gì, chỉ là hơi mệt." Cố Thiền đáp.
Phó Y Lan bước lên trước nhìn xung quanh "Vậy chúng ta nghỉ ngơi một lát đi, trên núi chỉ có mộtđường, chúng ta đi xa một chút cũng không sao."
Cố Thiền sợ bản thân xuống ngựa rồi lại không dám đi tiếp, lắc đầu nói "Ta vẫn đi được."
Nàng vung roi ngựa lên, quất lên người con ngựa, tốc độ đột nhiên tăng lên, bỏ lại Phó Y Lan ở phía sau.
"Đợi ta chút." Phó Y Lan cũng giục ngựa đuổi theo.
Bầu trời ảm đạm âm u, không lâu lắm thì có hạt mưa rơi tí tách.
đi qua một đỉnh núi, Cố Thiền lại bắt đầu bị bỏ lại phía sau.
Mưa càng lúc càng lớn, từ những hạt mưa li ti dần dần thành những hạt mưa như những sợi chỉ bạc.
Hai người đều bị ướt đẫm, lạnh run người, nhưng đang ở giữa sườn núi, một bên là vách núi cao dựng đứng không có chỗ trú mưa.
"Xán Xán, nhanh lên một chút, chúng ta nhanh đuổi kịp họ," Phó Y Lan cảm thấy không thể tiếp tục như vậy, mưa quá to, thời tiết như vậy đi đường núi là rất nguy hiểm, các nàng lại bị bỏ lại quá xa, chẳng may gặp phải chuyện gì sẽ không có ai phát hiện ra. Chi bằng đuổi theo đoàn người Lý Vũ Thành, ít nhất có thể chăm sóc lẫn nhau. Hơn nữa, cũng sắp đến nơi rồi, cũng không lo Lý Vũ Thành cùng Hàn Thác biết chuyện đưa các nàng trở lại U châu.
Ngoài miệng Cố Thiền đáp lời nhưng thể lực không chống được, miễn cưỡng chạy một đoạn cùng Phó Y Lan, lần thứ hai lại bị chậm lại phía sau.
Bởi vì bị tiếng mưa che đậy, lúc đầu Phó Y Lan còn chưa phát hiện ra, đợi đến lúc không nghe được tiếng người nói chuyện nữa, ghìm ngựa quay đầu lại mới phát hiện không thấy Cố Thiền, xuyên qua làn mưa bụi mênh mông cũng không thấy bóng dáng nàng đâu cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.