Độc Sủng Đồ Nhi Yêu Nghiệt

Chương 71: Ai là ma tinh




"Nha đầu, muội đang có chủ ý gì đấy?" Lông mày Vân Chiến dựng thẳng, trừng Ngải Thiển.
"Không có gì." Ngải Thiển chỉ đơn giản xua tay phủ nhận nhưng không giấu được ý cười. Sau đó nàng nhìn Vân Chiến, ừm, đã từng thấy thanh kiếm này rồi. Mà trong tay A Thương là một thanh kiếm dài ba thước, hình dáng quá mức bình thường, thật không có gì đặc biệt. Đây mà là một thanh bảo kiếm à? Ngải Thiển rất nghi ngờ.
Nguyệt Ca cúi đầu nhìn Nguyệt Kiếm trong tay mình, nghĩ thầm, có khi đưa thanh kiếm này cho nha đầu dùng lại hợp hơn nhỉ? Ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt của Ngải Thiển, hắn giải thích: "Thanh kiếm của A Thương nhìn thì có vẻ bình thường nhưng có thể chém vàng chặt ngọc, là vũ khí sắc bén để trừ tà."
Ngải Thiển vừa nghe thì bật lên tiếng than sợ hãi. Quả nhiên không thể nhìn bề ngoài của thanh kiếm. Nàng nhìn Ngư Trường trong tay mình, còn chưa để nàng cảm thán thì nó đã trao đổi với nàng: "Đại gia ta xếp hạng thứ năm trong thập đại danh kiếm, ít coi thường đại gia đi."
"Xì", Ngải Thiển khinh thường: "Đứng thứ năm? Nhưng mi không phải sắt thì là gì?"
"Hừ, danh kiếm trong thiên hạ rất nhiều, đứng hàng trên là đã không tệ rồi. Huống chi bản đại gia còn đứng hàng thứ năm." Kiếm Ngư Trường sợ bị Ngải Thiển coi thường, thân kiếm vẫn luôn run rẩy không ngừng. Đó là dấu hiệu cho thấy nó đang tức giận.
Ba người kia tự nhiên nhìn ra Ngải Thiển đang trao đổi với kiếm Ngư Trường thì không thấy ngạc nhiên. Nhưng Vân Chiến lại nói: "Không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi."
Cằm Ngải Thiển khẽ hếch lên, vứt Ngư Trường vào không trung, sau đó phi thân lên thân kiếm, giang rộng hai tay, cưỡi gió mà đi.
Vân Chiến và A Thương cũng làm thư thế đó, chỉ có Nguyệt Ca là nhẹ nhàng vứt, cả người cả ghế nhảy lên.
Bốn người ngự kiếm, tới phái Thủy Lăng bằng tốc độ ánh sáng.
Ngải Thiển việc nhân đức không nhường ai bay đầu tiên, ba nam nhân bay song song sau lưng nàng. Nhìn sông núid✪đ✪L✪q✪đdưới chân mình trở nên nhỏ bé, thụt lùi lại từng bước, Ngải Thiển cảm thấy một luồng hào khí tràn vào ngực, dường như cả đất trời đều đang ở trong lòng nàng, vô cùng vui sướng.
Bỗng một luồng khói trắng dâng lên trên người Ngải Thiển, vấn vít lên cao, Ngải Thiển mặc quần áo trắng như tiên tử cưỡi mây vậy.
Ba nam nhân thấy thế thì kinh hãi, bởi vì trên người Ngải Thiển toàn là tiên khí. Tiên khí tuôn ra từ trên người Ngải Thiển cuồn cuộn không dứt. Sao tự nhiên tiên lực của Ngải Thiển lại tăng cao như thế? Ngay cả kiếm Ngư Trường dưới chân nàng cũng đột nhiên tăng sức mạnh.
Vân Chiến không hiểu được nhưng Nguyệt Ca thì hiểu. Nhất định là sông núi bao la hùng vĩ đã mở tầm mắt Ngải Thiển, khiến nàng giác ngộ.
Ngải Thiển chỉ cảm thấy thân thể nhẹ như mây, vô cùng thoải mái chứ không biết cơ thể mình đang có thay đổi lớn. Nàng quay lại nhìn Nguyệt Ca đang không nhanh không chậm theo sau, vô cùng thong thả. Nàng không khỏi cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, tựa như Nguyệt Ca đang bảo vệ nàng, để nàng có thể an tâm đi về phía trước.
Ba người Nguyệt Ca nhìn khuôn mặt Ngải Thiển, làn da trong suốt như ngọc càng thêm bóng loáng, bềnh bồng như người đẹp trong tranh, thêm vài phần xinh đẹp.
Vân Chiến dùng mật ngữ hỏi Nguyệt Ca: "Nha đầu này làm sao vậy? Sao bỗng đại tăng tiên lực mà người cũng đẹp hơn?"
"Giác ngộ."  Nguyệt Ca đáp hai chữ.
Vân Chiến buồn cười, đáy lòng cũng hiểu ra. Thì ra nha đầu này cũng có tuệ căn. Lúc đầu sao mình không nhìn ra nhỉ? Có lẽ là bởi vì sư đệ thông tiên cốt cho nàng nên mới khiến nàng có thể tinh tiến như thế. Hắn tìm lý do cho mình.
A Thương kinh ngạc rồi cúi đầu xuống ngự kiếm của mình, không phát ra một lời.
Nhận ra vẻ mặt của mọi người kỳ lạ, Ngải Thiển vừa đi tới trước vừa quay đầu lại hỏi: "Sao vậy? Trên mặt con có gì à?"
"Con trở nên đẹp hơn, nha đầu." Nguyệt Ca cười nói, giọng nói ôn hòa không khiến người ta nhận ra ý trên chọc trong đó.
Ngải Thiển không kiềm được mà đỏ mặt, cao hứng nói: "Thật ạ?" Cho dù có phải trở nên đẹp hơn thật hay khôngdღđ☆L๖ۣۜWqღđthì Nguyệt Ca khen nàng cũng khiến nàng vui mừng không thôi, người run lên, suýt chút nữa thì té khỏi thân kiếm. Nàng vội vàng thu hồi sự kích động, nín thở tập trung tư tưởng ngự kiếm.
Vân Chiến thấy thế thì không nhịn được mà trêu chọc: "Nha đầu muội, dù có xinh đẹp thế nào thì cũng là một nha đầu hoang dã thôi."
Lông mày Ngải Thiển dựng thẳng, hừ nói: "Cái này gọi là không ăn được nho thì nói nho xanh, ghen tỵ để ý điển hình. Bản tiểu thư không chấp nhặt với huynh."
"Muội có gì để bổn tọa phải ghen tỵ?" Vân Chiến bĩu môi, tương đối khinh thường.
"Bản tiểu thư trẻ tuổi mỹ mạo, thiên phú dị bẩm." Ngải Thiển cười hì hì, nói.
Vân Chiến chợt cười ha hả, cười tới mức khom cả người lại, kiếm dưới chân lượn vòng về phía trước. Tiếng cười xuyên qua đám mây, bay lượn trên không về phía chân trời.
Ngải Thiển bịt tai, bày ra vẻ mặt mất kiên nhẫn.
Vân Chiến vừa cười vừa nói bằng giọng run rẩy: "Ôi chao, ta chết cười mất, muội trẻ tuổi mỹ mạo, muội thiên phú dị bẩm. Ha ha ha..."
Dứt lời, Vân Chiến còn vươn tay lau lau nước mắt quanh khóe mắt, bật cười rất đương nhiên.
Ngải Thiển không tức giận, chỉ nhếch môi nở nụ cười, đáy mắt có vài phần gian xảo. Tiểu nữ tử trả thù ba ngày không muộn. Bây giờ cứ cười đi, cười thỏa thuê đi, tới phái Thủy Lăng thì nàng sẽ hỏi chuyện tin đồn cho rõ ràng. Hì hì, cứ chờ mà xem.
Vân Chiến bỗng rùng mình một cái, tiếng cười ngừng lại, nâng người lên thì thấy nụ cười gian xảo của Ngải Thiển, dự cảm bất thường dâng lên trong lòng. Nha đầu này có dự mưu gì vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.