Độc Sủng Đồ Nhi Yêu Nghiệt

Chương 43: Âm hồn không tiêu tan




Sương mù dày đặc vờn quanh, Ngải Thiển phát hiện ra chỗ mình đứng là một vách đá dựng đứng, phía trước có nham thạch nhọn chắn lại, căn bản không có đường để đi.
Phát hiện ra mình lạc đường, phản ứng đầu tiên của Ngải Thiển là quay trở lại đường cũ, ai ngờ vừa quay người liền đụng vào thứ gì đó.
"A..." Ngải Thiển bị đau kêu ra tiếng, người cũng lảo đảo lui lại hai bước mới đứng vững được. Nàng vươn tay ra xoa xoa cái mũi bị đụng đau, nghĩ thầm: Chắc chắn là biến thành mũi heo rồi. Còn chưa lo lắng xem mình đụng phải cái gì, chợt nghe thấy một tràng cười trầm trầm đầy mị hoặc của yêu nghiệt truyền tới, vui sướng khi người gặp họa không thể nói thành lời.
Là ai? Nàng ngẩng phắt đầu lên nhìn, lọt vào tầm mắt chính là một màu cực đỏ. Nàng bị choáng váng ngay lập tức, sau đó lại thấy khí tức bóng tối truyền tới. Thuận mắt nhìn qua, ngũ quan cực đẹp, nụ cười tà khí, mái tóc dài màu bạc. Đây chẳng phải là Ma Quân Tàn Diên đáng ghét đó sao?
Đầu Ngải Thiển ầm một tiếng. Sao sát tinh này lại tìm tới nữa rồi?
"Tiểu mỹ nhân, sao vậy?" Tàn Diên cười quỷ dị, thưởng thức sự kinh ngạc của Ngải Thiển. Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào tái mét như tờ giấy trắng. Chơi thật vui.
Tuyệt đối là cố ý. Ngải Thiển nhìn nụ cườid✭đ✭L✭q✭đđáng đánh đòn của Tàn Diên, đáy lòng cực kỳ khó chịu. Nhưng nàng điều chỉnh lại cảm xúc một chút, liền nâng tay lên bắt đầu chào hỏi rất tự nhiên: "Đã lâu không gặp."
Hả? Tàn Diên sửng sốt một chút rồi liền cười nói: "Thật là đã lâu không gặp."
Phải nói gì tiếp đây? Ngải Thiển nhìn Tàn Diên, thầm đoán mục đích hắn tới đây.
"Đi thôi. Trở về làm Ma Hậu của bổn quân." Tàn Diên vừa cười quỷ dị vừa dán sát lại.
Ngải Thiển lui lại theo bản năng. Sau lưng nàng là nham thạch lạnh ngắt nên không có đường lui, nàng đành phải ngẩng đầu hỏi: "Ta làm Ma Hậu thì được lợi gì?"
Tàn Diên cười tà tà, duỗi cánh tay dài ra, ôm Ngải Thiển vào trong phạm vi của mình: "Lợi ích? Nhiều lắm. Làm Ma Hậu thì được vạn người kính ngưỡng, còn được hưởng thụ tiền của vô tận."
Hưởng thụ tiền của vô tận? Đôi mắt Ngải Thiển sáng lên, suýt chút nữa thì chảy nước miếng. Nhưng nhìn thấy ánh mắt tà khí của Tàn Diên thì dây thần kinh bị cám dỗ lập tức khôi phục lại bình thường. Nàng cười rất nghiêm túc: "Bản tiểu thư băng thanh ngọc khiết, đạt được tiên cốt, mới không bị ngoại vật cám dỗ đâu."
"Thật à?" Quanh đôi môi mỏng chứa đầy tà khí, mái tóc bạc không gió mà bay, Tàn Diên thể hiện rõ mình không tin lời Ngải Thiển.
Ngay lập tức, Ngải Thiển cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương, cả giận nói: "Không tin?"
Tàn Diên buông một tay ra, vuốt cằm cười nói: "Đúng là có chút."
Ngải Thiển quên mất cảm giác áp bách mà Tàn Diên mang lại, hai tay chống nạnh, tư thế tràn đầy mạnh mẽ, nói: "Không tin cũng phải tin."
"Hả? Nếu nàng làm Ma Hậu của bổn quân thì bổn quân sẽ tin."
Ặc...Ngải Thiển sửng sốt, suýt chút nữad✲đ✲L✲q✲đthì bị yêu nghiệt này xoay tròn rồi. Nàng lại đặt lưng lên nham thạch lạnh ngắt, bỗng phản ứng kịp: "Là huynh hại ta lạc đường?" Nếu không phải yêu nghiệt này động tay động chân thì sao có thể đang yên lành lại đột nhiên không có đường. Nghĩ đến điểm này, đôi mắt sáng của Ngải Thiển trừng Tàn Diên đầy hung dữ.
"Bổn quân hại nàng? Tiểu mỹ nhân, không thể nói lung tung được, nếu không sẽ bị cắt lưỡi đó nha..." Tàn Diên nói lời tưởng như không có ác ý này thì tà khí trên người càng ngày càng nặng.
Ngải Thiển đành phải thở dài trong lòng: Âm hồn không tiêu tan. Không biết rốt cuộc mục đích ma đầu yêu nghiệt này tìm nàng lần này là gì nhỉ. Hẳn sẽ không phải là lừa gạt nàng về làm Ma Hậu chứ?
Tàn Diên cúi đầu xuống nhìn Ngải Thiển, đồng tử lóe ánh sáng màu đỏ mờ ảo, tạo cảm giác quỷ dị nói không nên lời, kề sát chóp mũi vào Ngải Thiển, khẽ ngửi, vừa như hữu ý vừa như vô ý nói: "Quả nhiên tiên khí dễ ngửi thật."
Ngải Thiển rụt cổ, muốn tách khỏi sự tiếp cận của Tàn Diên. Nàng có thể cảm nhận được hơi thở mang theo sự u ám lạnh lùng của hắn rất rõ ràng, khiến lông tơ toàn thân nàng dựng thẳng lên. Rốt cuộc người này muốn làm gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.