Độc Nữ Y Phi: Không Lấy Vương Gia Cặn Bã!

Chương 112: Giai nhân khuynh thành + Công bố thiên hạ + Quan điểm




Edit: Quan Vũ.
Hôm sau, thời tiết rất quang đãng, ngàn dặm không mây.
Buổi sáng không có chuyện gì, Quân Khởi La trốn trong phòng nghiên cứu chế tạo độc dược tới tận trưa. Sau khi đến giờ ngọ dùng bữa trưa, thì nằm chợp mắt trên ghế mỹ nhân một lát.
Giờ mùi, Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu đúng giờ gọi nàng dậy, bắt đầu trang điểm hầu quần áo cho nàng.
Tất nhiên bộ xiêm y kia là của Long Dận bảo Vô Ngân mang tới, trang sức đi kèm cũng là trang sức Đông Châu* hàng nhất phẩm của Tụ Bảo trai làm ra do Vô Ngân mang tới, khuyên tai, vòng cổ là một bộ trang sức phối cùng. (hiểu như combo á)
*Đông Châu [东珠]: ngọc trai gì đó, ta chả biết, chắc là ngọc trai biển Đông à?
Cả bộ trang sức, ngoại trừ Đông Châu ra, thì có lông hồ ly trắng không có một chút tạo nham nào. Thiết kế mới mẻ độc đáo, rất nổi bật, phía trên Đông Châu lớn nhất thì có những viên nhỏ hơn bằng ngón cái, viên nhỏ nhất cũng lớn bằng ngón út, lớn lớn nhỏ nhỏ cộng lại cũng độ chừng 108 viên, từng viên tròn trĩnh, những viên ngọc trai sáng lóa, giá trị liên thành khó có được!
Vũ: Thật luôn, ghét nhất là mấy cái khúc tả mỹ nhân, tả quần áo, tả trang sức các loại. Mệt‼!
Quân Khởi La không thích quả đầu biến thành một nùi, bèn chọn một chuỗi trang sức đeo trán và một chiếc trâm hoa làm bằng nhúm lông hồ ly trắng phối với Đông Châu.
Chẳng nhìn Nhạc Sênh làm gì, tài nghệ chải tóc của nàng là hạng nhất, trong lúc Quân Khởi La chọn đồ trang sức, thì bảo nàng chải một búi tóc đơn giản.
Ban đầu nàng sẽ vén những sợi tóc ở trước trán ra làm nổi bật vầng trán đầy đặn, tết những sợi tóc ngoài rìa lại thành hai sợi cuốn lên trên đỉnh đầu, còn tóc đằng sau đầu thì để nó thả tung tự do xuống. Sau đó dùng miếng trang sức Đông Châu cố định chắc lại, Đông Châu lớn nhất thì được treo ngay giữa trán, sau cùng thì dùng trâm hoa cài lên phía sau của búi tóc là xong xuôi rồi.
“Tiểu thư, thật là đẹp quá!” Nhạc Sênh nhìn Quân Khởi La như hoa si.
“Chắc chắn Tấn Vương thế tử sẽ bị tiểu thư mê hoặc thành dáng điệu đứng hình cho coi.” Nhạc Tiêu cũng trêu ghẹo rồi đeo khuyên tai Đông Châu cho Quân Khởi La.
Quân Khởi La nhìn dung nhan tuyệt mỹ trong kính, chỉ cười nhàn nhạt, nói với Nhạc Tiêu: “Lấy một tấm lụa mỏng qua đây.”
Nhạc Tiêu lấy một chiếc khăn che mặt màu trắng qua, Quân Khởi La nhận lấy, soi gương rồi che lên gương mặt, che phủ lên mặt mũi dưới đôi mắt.
Nhưng mà vừa che cũng không thể che mất sự tao nhã này, mà trái lại vẽ thành một mặt chân thực như núi Lư* như ẩn như hiện khiến người ta muốn ngắm nghé.
*Núi Lư: Ai biết bài thơ “Xa ngắm thác núi Lư” của Lý Bạch, … thì sẽ biết núi Lư đẹp nhường nào.
“Cũng đến giờ rồi, chúng ta đi thôi.”
Quân Khởi La nói rồi đi ra ngoài, sau khi vẩy một chút thuốc bột trong phòng, thì Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu cũng nối gót sau lưng nàng đi ra ngoài.
Bước ra khỏi phòng, Quân Khởi La vẫn chưa hề đến cửa viện, mà lại đến cạnh bồn hoa lập tức, tiện tay ngắt hai chiếc lá cây, phất tay bắn về phía trên một gốc đa ở trong sân.
Chỉ nghe hai tiếng “Ai da”, hai chiếc bóng đen trên cây rơi thẳng xuống đất, bình tĩnh nhìn Quân Khởi La phiêu dật như tiên cách đó không xa, miệng há hốc, gần như có thể nhét vừa một quả trứng vịt.
Bọn họ tự nhận là ẩn núp rất tốt, gần như có thể ẩn núp tới mức ẩn luôn cả hơi thở, thế mà chưa từng nghĩ lại có thể bị nàng phát hiện dễ dàng như thế.
Ừ, nàng hoàn toàn xứng đôi với chủ tử!
Nhận định này khiến cho hai người nằm trên mặt đất quên cả đứng lên, thậm chí ngay cả Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu phi thân qua cũng quên phản kháng luôn.
Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu nhanh tay điểm huyệt bọn họ, dễ dàng chế phục bọn họ, giẫm dưới chân.
Ai ngờ chẳng những hai người không hề sợ hãi, mà trái lại một người trong đó lại có vẻ mặt cười ngây ngô, trục lợi khiến Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu bỗng dưng chẳng biết làm sao.
“Tiểu thư, có phải hai người này bị đần thối không thế?” Nhạc Sênh than thở hỏi.
Quân Khởi La bước qua, nhíu mày hỏi: “Các ngươi là ai?”
Lúc này hai người mới lấy lại tinh thần, nam tử cười ngây ngô bẩm báo: “Thuộc hạ là Vô Ảnh, hắn là Vô Thương, là chủ tử phái tới âm thầm bảo vệ chủ mẫu.”
Quân Khởi La nhíu mày, nàng còn không rõ cái gì chứ? Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu liếc nhau, vội vàng giải huyệt cho bọn họ.
Nhạc Sênh sắng giọng: “Hai người các ngươi cũng không thể nói một tiếng nào à, nếu như bị bọn ta ngộ sát, thì các ngươi cứ đến Diêm Vươn rồi kêu oan đi!”
“Bọn ta đâu biết rằng nội lực của chủ mẫu tốt như thế, bọn ta nén hơi thở cũng có thể bị người phát hiện cả mà.” Vô Ảnh oán giận nói với Quân Khởi La: “Chủ tử, chủ tử người đang đợi ở của của Phàn Dương Vương phủ ạ.”
“Đừng có kêu bậy, ai là chủ mẫu của các ngươi?” Quân Khởi La chỉ cảm thấy hai má nóng lên, nếu trên mặt không mang theo khăn che mặt, thế thì không phải ngượng chết à? Tức giận trừng mắt liếc Vô Ảnh: “Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu, chúng ta đi thôi.”
Nhìn ba người Quân Khởi La rời khỏi, hai người – Vô Ảnh, Vô Thương cũng ẩn vào chỗ tối, đi theo các nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.