Độc Lộ Tu Chân

Chương 22: Cáo Trạng và Sóng Gió Hậu Cung




Xung quanh kiếm của nàng không gian bắt đầu đình trệ lại, uy áp tỏa ra khiến cho các trưởng lão đang bảo vệ đệ tử cũng phải ngưng trọng lên.
Bên kia sư huynh nàng như thế nào chịu yếu thế, hắn liền thở ra một hơi, tròng mắt hắn liền bắt đầu đổi màu từ màu nâu đổi sang màu xanh lam, nói: “Thân Pháp dung hợp.”
Pháp thân liền hóa thành một đạo hào quang dung nạp vào trong người hắn, ông trắng bắt đầu mọc ra tai sói từ trên đầu nhô lên, móng tay sắc bén khiến người khác phải lạnh người, chẳng mấy chốc hắn dường như biến thành một người sói đích thực.
Đạo vận liền nổi lên, uy áp tản ra gặp luồn uy áp của sư muội hắn liền bắt đầu đấu phá, khiến trên gian nhà đệ tử liền rúng động nói nhẹ: “Hai trưởng lão lần này liền đánh thật rồi.”
Mười trưởng lão đứng ngoài liền kinh hoảng la lớn: “Kết trận.”
Mời bọn hắn liền tỏa ra khí tức, đều là luyện hư sơ kỳ và trung kỳ, sau đó hai hơi thở trận pháp bảo vệ liền được kích hoạt lên, một đại trận màu vàng rộng ngàn trượng bao bọc cả sàn đấu vào bên trong.
Bên trong tiểu sư muội liền chém ra một kiếm, kiếm khí màu xanh liền lao thẳng đến sư huynh nàng, luồng kiếm khí này đã đạt đến cực hạn của hạ giới, uy áp tản ra khiến các trưởng lão hít thở không thông, kiếm khí đi qua để lại trên không trung một vết rách đen ngòm.
Sư huynh nàng thấy vậy tu vi liền điên cuồng vận chuyển hét lớn: “Bát Hoang Lục Tiên Quyết.”
Thân thể hắn liền bành trướng lên cao hơn trăm trượng, lông sói màu trắng liền ngả thành màu vàng, tay hắn cương khí nổi lên, thân thể đạo bào liền hóa thành chiến giáp, miệng thở ra hắc khí, nghiên người đấm ra một đấm khí thế mười phần, nắm đấm liền qua chạm với kiếm khí.
Khiến không gian xung quanh bị chấn đến vỡ nát, đại trận liền bị cái này sóng xung kích cùng năng lượng tỏa ra phá vỡ, đệ tử bên trên khán đài và gian nhà trên không đều bị xung kích thất khiếu chảy máu hôn mê tại chỗ, còn mấy cái kia trưởng lão khóe miệng chảy ra máu tươi.
Sóng xung kích còn chưa dừng lại ở đó liền lan ra khỏi thí điện nhưng chưa đi được lâu liền bị lực lượng thần bí cản trở, một âm thanh vang lên: “Hai người các ngươi đánh nhau đã chưa.”
Bên trong sàn đấu hai đạo thân ảnh tàn tạ nhìn lên không trung, sau đó liền cúi đầu trên mặt còn mang theo sợ hãi, bọn hắn cũng không ngờ hôm nay lại làm nên động tĩnh lớn như vậy, làm sư tôn ở trong mật đạo cũng liền đánh thức.
Hai người liền nói: “Sư tôn xuất quan.”
Bỗng dưng một thần thức ngưng tụ nắm bọn hắn lên kéo đi, chỉ để lại sàn đấu không phải là một hố sâu vạn trượng mới đúng, đến khán đài bên trên trận văn đều bị nghiền nát, tạo thành những vết nứt lớn.
Bỗng dưng trên trời xuất hiện một luồng ánh sáng xanh.
“Ầm..”
Từng tia tia sáng bắt đầu bay đến những đệ tử bị thương, dung nhập vào bọn hắn bắt đầu trị liệu, mấy cái kia trưởng lão thấy vậy liền thở ra một hơi lắc lắc đầu nói: “Lần sau nếu có đánh nhau thì khuyên nhủ bọn hắn liền ra ngoài sơn môn mà đánh, cứ như thế này liền có ngày diệt môn a.”
Một ngọn núi cách đó vài dặm, trên bàn đá liền có một thanh niên mặt đạo bào ngồi tay cầm ly trà nói: “Các ngươi biết lần này liền làm ra mấy đại họa khai báo hết ra đây, không thì đừng trách vi sư ác độc, nói trước thú nhận sẽ được khoan hồng.”
Đứng bên hắn là một nữ nhân mặt trường bào màu lam, nhan sắc nghiên nước nghiên thành, đặt đâu cũng có thể làm điên đảo chúng sinh, trên người còn mang theo tiên khí mười phần.
Hai huynh muội liền nghĩ thầm: “A cái này sư nương nhan sắc liền không kém Liễu cô cô a.”
Lưu Phong trầm giọng nói: “Tiểu Lang, Huyền Nguyệt các ngươi suy nghĩ xong chưa.”
Hai bọn hắn liền lập tức luống cuống lên, sau đó nam tử liền đứng lên thưa trước: “Thưa sư tôn trong vòng ba mươi bảy năm, đệ tử liền liền..”
Trên ghế đá Lưu Phong liền nói: “Ấp úng cái gì mà ấp úng, nói đi ta không có ăn thịt ngươi đâu mà sợ.”
Nam tử liền hít sâu thở ra mặt đỏ lên nói: Tất cả đều là tại tiểu sư muội nàng dám bỏ xuân dược vào trà của của ta với Liên Liên nên..bla..bla..”
Bên kia Bạch Linh nghe vậy không khỏi đỏ mặt quay đầu đi chỗ khác, Lưu Phong nghe vậy cũng liền sửng sốt, trầm mặt không nói nên lời.
Bên kia nữ hài tử quần áo tàn tạ mặt mồ hôi chảy xuống liên tục.
Một lát sau sư huynh của nàng liền nói xong, hắn liền văng ánh mắt về phía nàng cười cười, sau đó đứng dậy đi đến bên Lão sư rút ra một xấp giấy nhét vào tay hắn, bên kia sư muội hắn thấy vậy thân thể khẽ run.
Trước khi đi vào trong, sư huynh nàng còn đưa tay lên trán chào nàng một cái, ý bảo “Sư muội cố lên.”
Khiến nàng không khỏi học máu: “Sư huynh ngươi thật là quá đáng.”
Trong lúc nàng đang suy nghĩ tiếng của Lưu Phong liền vang lên: “Huyền Nguyệt con nói cho ta biết xấp giấy này là cái gì đi.”
Nàng liền đứng cúi cúi đầu nói: “Là cáo trạng thưa sư phụ, những họa mà đệ tử đã gây ra những năm gần đây.”
Hắn liền thấy xấp giấy trong tay liền lên đến vài chục tờ chứ chả ít, tờ đầu tiên liền là “Đánh cướp Thất Diệu Quả của Hầu gia.”
Bên kia Bạch Linh liền cười khẽ nói: “Có cốt khí của bản cô nương năm đó.”
Hắn liền lắc lắc đầu nói: “Ngươi được ta và sư huynh ngươi nuôi lớn, lúc đầu liền đâu có như thế này.”
“Liền ba mươi năm trở lại liền bắt đầu gây họa, phạt mãi vẫn không sửa được, ngươi nếu như bằng một nửa của sư huynh ngươi ta liền không cần phải lo lắng như vậy.”
“Cái này cáo trạng liền tự ngươi hành sự, đi bồi thường xin lỗi bọn chúng đi.”
“Nhớ một điều sau khi làm xong thì tự mình ở trong động phủ suy nghĩ mười năm, không được bế quan.”
Bên trong gian nhà sư huynh nàng nghe thấy liền lấy hai tay che miệng cười, nước mắt liền xém chút nữa chảy ra, bỗng dưng có một tiếng nói ngọt ngào vang lên: “Ngươi cứ như thế so đo với muội ấy làm gì.”
Hắn liền quay đầu lại nhìn trên giường đang nằm thiếu phụ trong mắt liền dâng lên ấm áp nói: “Liên Liên ngươi sửa soạn chút đi, ta dẫn ngươi ra mắt sư phụ á.”
Nhưng đang nói hắn lại cười phụt lên ấm áp kia liền biến mất lại nói: “Lần này cái kia quậy phá sư muội liền như thế bị nhốt mười năm liền đáng đời.”
Hắn liền đi lại gần chiếc giường ngồi xuống, tay gạt gạt tóc nàng ấm áp nói: “Lần này sư phụ liền đi ra, sẽ chủ trì hôn lễ giúp chúng ta, nàng không cần phải lo lắng gì hết.”
Trong mắt hắn liền hiện lên một chút sát khí cắn răng nói: “Triệu Vũ An ngươi chưa xong với chúng ta đâu, mà nói mới nhớ con gái chúng ta đâu.”
Nàng nằm trên giường nói: “Lúc nãy Liễu cô cô liền đưa hắn đi rồi.”
Hắn đang hận, thì đột nhiên giật mình quay lại hỏi: “Nàng nói cái gì cơ?”
“Liễu cô cô tới đón hắn đi, thôi xong lại sắp có đại sự xảy ra rồi, lần này chúng ta liền trốn đi thôi nơi này liền không an toàn nữa, cô cô mà giận lên thì có ai dưới hạ giới này có thể ngăn cản nàng hay sao.”
Đang nói chuyện, thì bên ngoài liền có hai đạo khí tức bộc phát khiến hắn hết cả hồn.
“Xong xong chưa ruồi muỗi chưa đi mà trâu bò đã hút nhau, lần này liền không biết mấy vị đại năng này đánh nhau sẽ thảm khốc đến mức nào đây.”
“Lần trước cô cô liền một tay chấn chỉnh cả đại lục gầy dựng lên Vạn Thanh các, lúc đấy liền đang bị thương sau khi gặp sư phụ thì nàng lại bám theo không rời, cho đến bây giờ cũng vậy, sự tình lần này liền nguy cấp hơn một vị sư nương tu vi không nhìn thấu một vị cô cô tu vi cũng nhìn không thấu, nếu như đánh nhau thật thì trời mới biết bao nhiêu sinh linh phải đồ thán.”
Trên giường thê tử gõ gõ đầu hắn nói: “Ngươi không ra ngăn họ lại thì đánh nhau là cái chắc đấy hiểu chưa.”
Hắn liền gật gật đầu chạy ra.
Bên ngoài Lưu Phong quỳ nép ở một bên dưới đầu gối còn có một cái bàn đinh, mặt run run nhìn lên hai đạo thân ảnh đang nhìn nhau có thể choảng nhau bất cứ lúc nào nói: “Các ngươi có thể nghe ta phát biểu một chút không.”
“Câm miệng.” Hai người đồng thanh nói.
Hắn liền ngậm miệng lại cúi đầu nghĩ: “Oai phong trước mặt đệ tử một hồi lâu, bây giờ lại phải quỳ như thế này thì thể diện của ta biết bỏ ở đâu.”
Bên trên không trung Liễu Di Nguyên nói: “Ngươi thế mà đã thành thân với hắn rồi sao.”
Bạch Linh bên kia lạnh lùng đáp: “Vậy thì sao?”
Liễu Di Nguyên nghe vậy mặt cũng lạnh lùng lên nói: “Ngươi nói vậy là muốn khiêu khích ta sao?”
Hai bên mùi thuốc súng liền bắt đầu bốc ra, giương cung bạc kiếm chủng bị đánh thì một tiếng nói vang lên: “Cô cô và sư nương hai người liền ngồi xuống bàn bạc một chút đi, không cần phải căng thẳng như vậy.”
Hai người quay mặt lạnh lùng nói: “Ngươi liền cũng muốn như hắn qua bên kia ư.”
Hắn liền quay mặt nhìn lại góc mà hai người vừa chỉ, bỗng dưng đứng hình hắn liền không thể tin vào mắt mình, sư phụ như thế mãnh bây giờ liền đang bị phạt quỳ trên bàn đinh ở một góc, đến mặt còn không dám ngước lên.
Tiểu lang thấy vậy trong lòng liền lành lạnh, bất giác lùi lại đi lại vào bên trong gian nhà đóng cửa lại, quay lưng lại dựa vào cửa gạt mồ hôi trên trán thở hồng hộc nói: “Sư Phụ thất thủ rồi, bây giờ chỉ còn nàng mới có thể ngăn chặn cơn sóng gió này.”
Nàng liền ho khan một tiếng nói: “Chàng lại đỡ thiếp một chút.”
Hắn đi lại bên nàng nhẹ nhàng đỡ nàng lên, cởi lớp ngoài đạo bào của mình ra mang lên người nàng, sau đó diều nàng đi ra khỏi cửa khi đi ra ngoài hắn còn lấy trong túi ra một lá phù kích hoạt lên để phòng tránh uy áp đả động đến nàng.
Ra khỏi gian nhà đứng trước cửa thê tử hắn ngước đầu lên nói nhẹ: “Hai vị sư nương liền có thể nghe Liên liên nói một chút được không, chuyện này không phải chỉ có đánh nhau mới giải quyết được, hai người liền có thể ngồi xuống bàn bạc với nhau cũng được mà.”
Bên trên hai thiếu nữ tuyệt sắc liền gật đầu, khí thế bắt đầu thu liễm lại, uy áp cũng tản đi, hai người từ trên không trung bắt đầu hạ xuống.
Tiểu lang một bên liền không hiểu thấu, đều là một câu nói tại sao lại có thể khác biệt đến như thế.
Thê tử hắn liền vỗ vỗ ngực hắn nói: “Là ngữ khí a, ngươi cứ như thế đanh thép thì có thể thuyết phục được ai.”
Bên kia Lưu Phong thấy vậy liền nhỏm chân lên chủng bị đứng dậy, liền có tiếng nói vang lên: “Còn ngươi thì cứ quỳ ở đó đến chừng nào ta bảo đứng dậy mới thôi.”
Hắn liền buồn bã quỳ tiếp, bên kia tiểu đồ đệ của hắn liền cười khẽ: “Sư phụ a, ngươi vẫn như thế dẫn cường nữ về nhà, lần này thì hay nếu như các nàng mà đánh nhau thì ngươi liền chết, nếu như các nàng làm hòa thì ngươi cũng chết.”
Lắc lắc đầu đi vào bên trong gian nhà, phía sau hai sư nương của hắn mặc dù chưa qua cửa lão sư, đi vào bên trong nhà hắn liền thấy thêm một cô bé tóc lam cột thành hai bím, ngồi trên ghế gặm gặm miếng bánh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.