Độc Lộ Tu Chân

Chương 20: Liễu Di Nguyên




Sau đó vài giây, hai đạo thân ảnh liền ngừng lại bên ngoài gian nhà, bên kia tiểu nữ nói: “sư huynh có việc gì mà gấp gáp như thế?”
Hắn liền quay đầu lại cười khổ nói: “Sư tôn truyền âm cho ta nói hắn liền sắp về, nhưng lời nói lại có chút gấp gáp hẳn là mang theo đại họa về đi.”
Không chần chờ hai đạo thân ảnh liền đẩy cửa gỗ ra đi vào bên trong, đi đến bên cạnh bức ảnh một nam thanh niên mặc vest đen, dung mạo liền là tuyệt thế mỹ nam, dở bức ảnh lên liền xuất hiện một cái khung trên đó liền có dòng kỳ quái đại khái là “Điền Mật khẩu.”
Tiểu tử kia liền không chần chờ ghi vào trong đó dòng chữ “Sư Phụ ta đẹp chai nhất.”
Một góc của sàn nhà liền lún xuống tạo thành bậc thang, hai người liền cất bước đi xuống dưới, sau khi đã đi xuống sàn nhà lại biến trở về như cũ.
Bên dưới gian nhà gần vạn trượng liền là một gian mật thất rộng bao la, bảo vật cũng nhiều không kể siết, nhưng cái kia tiểu sư muội liền liếc qua nhưng không hề quan tâm tới, hiển nhiên những cái này nàng đều đã ăn đến phát ngán.
Bên kia, tiểu tử mặt trắng liền đi đến một góc kéo một cái cần gạt xuống, bên trong Linh khí bắt đầu vận chuyển các loại đại trận đều bắt đầu sáng lên.
Vừa kéo lên bên kia tiểu sư muội liền cười nói: “Hì hì, Sư Phụ hắn lần này mang về đại họa có giống như lần trước, oanh tạc cả một cái bát phẩm tông môn không nhỉ.”
Hắn bên kia liền lạnh lùng nhìn về phía nàng nói: “Ngươi sáng giờ đã đi đâu làm cái gì?”
Cái kia tiểu sư muội mở ra đôi mắt long lanh vô tội nhìn về phía sư huynh giọng thành thật nói: “Ta sáng giờ vẫn tại tông môn bên trong đâu có ra ngoài, sư huynh nói vậy liền là đang vu oan cho ta á.”
“Ngươi mà ở trong tông môn ta liền sẽ tin ngươi sao, ngươi nhớ lần trước chứ, thi triển mị lực sau đó liền đánh cho thiên kiêu chi tử của Thanh Nguyệt Phong, đến bây giờ thương thế con chưa khỏi, ngươi còn xém chút nữa làm hắn đoạn tử tuyệt tôn.” Hắn lắc đầu nói.
“Còn nữa, cái lần ngươi đi lịch luyện liền ngươi liền cướp cướp cái kia Chu gia, liền đến một viên linh thạch cũng không chừa lại.”
“Còn nữa..”
Nàng liền bật lại: “Sư huynh người ta ngoan hiền như thế ngươi liền vu oan cho ta.”
“Vu oan?” Hắn liền hỏi.
Sau đó lại lấy trong tay ra một xấp giấy, bên trên liền là cáo trạng của của bọn người bị nàng hại, vỗ phạch phạch nói:
“Ngươi nghĩ đây liền là người ta rảnh háng gửi đến cà khịa sư tôn hay sao, không phải sư tôn hắn liền như thế mãnh được người ta kính trọng, bằng không ngươi liền bị đánh chết.”
Nàng nghe thế mặt liền nhăn nhó nhưng chả có cách nào phản bác.
“Chờ sư tôn về hắn liền sẽ xử đẹp ngươi, ta cũng hông cần quan tâm ngươi nữa.” Hắn mặt hớn hở cười nói.
Nàng liền phản bác lại: “Sư huynh ngươi lại định đi chu du với Liên Liên tỷ sao, ta cũng liền mách với sư phụ ngươi lần trước liền hại đến...”
Chưa kip nói hết câu, nàng liền bị một bàn tay bịt miệng lại, giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai: “Ngươi đừng có như thế tìm đường chết, nếu lỡ sư phụ lão nhân gia mà nghe thấy, sư huynh ngươi liền đi đời và kéo theo cả ngươi đó biết không.”
Nàng tuy bị bịt miệng nhưng vẫn cười hắc hắc nói: “uu uynh cún a iền hỏa huận ó ược ông.” ý nghĩa ( sư huynh chúng ta liền thỏa thuận có được không.)
Hắn liền bỏ tay ra trên gương mặt còn mang theo oán hận: “không phải lúc trước bị ngươi ám toán thì ta sao có thể làm việc như thế.”
Tiểu sư muội liền chìa tay ra nói: “Hàng đâu đưa đây.”
Hắn liền đưa xấp giấy cho nàng, vừa mới cầm lên nàng liền phản lại: “Sư huynh ngươi cứ như thế đưa cho ta sao.”
Nàng liền cảm thấy có gì đó không đúng, tại sao hôm nay sư huynh lại thật thà đến thế nói đưa là đưa.
Bên kia hắn liền cười gian nói: “Tiểu sư muội ơi là tiểu sư muội, ngươi cứ như thế cầm sao, trên giấy ta liền có thoa một ít thuốc độc mà ta tự chế, bây giờ sư muội ngươi có đưa ta ba Ký Ức Thạch kia không.”
Nàng liền cười gằn sư huynh ngươi cứ như thế liền quên thể chất của ta sao, liền là vạn độc bách xâm.
Nàng liền hai tay định xé đi tờ giấy nhưng nửa đường lại không cử động được, hắn liền cười gian nói: “Muội muội ơi, ai nói trong thuốc của ta liền thuần độc đâu, ta chỉ thêm có một ít Nhuyễn Khí tán của sư phụ thôi.”
Nàng nghe thế mồ hôi liền chảy xuống, cái thuốc này của sư phụ liền ác ôn, không những làm người ta không cử động được mà còn có thêm hiệu ứng, bắt đầu tỏa ra mùi hương kích thích hung thú xung quanh tấn công.
Hắn liền lấy tay chỉ chỉ qua bên kia, bên trong những cái lồng sắt bên kia hung thú liền bắt đầu điên cuồng lên.
Nhưng không chờ nàng hoàn hồn thì hắn lại đi phóng đến bên cạnh chiếc lồng, có con yêu khuyển tứ phẩm đang điên cuồng cào cấu, hắn liền vỗ vỗ lên nói: “Sư muội thích con này không, nếu nó mà đánh thì muội chỉ có nước dưỡng thương trên giường dài dài.”
Nàng nghe thấy thế trán mồ hôi đều chảy ròng ròng, nước mắt đều tụ vành mi lắp bắp nói: “Sư huynh, muội giao ra là được chứ gì.”
Nghe vậy lòng hắn liền nhẹ nhàng thở ra, đi đến bên nàng chìa tay ra không quên mang theo bao tay, nàng thấy vậy liền kinh hãi nói: “Sư huynh ngươi như thế liền không tin tưởng ta?”
“Không tin tiểu ma đầu ngươi.”
Trong lòng nàng liền khóc một dòng sông, hắn bên kia nói: “Ngươi cái này nha đầu, liền là ta với sư phụ nuôi dạy ngươi lớn, ta liền không hiểu tính nết ngươi sao.”
Nàng liền nói: “Ba cái kia Ký Ức thạch liền đang ở trong áo ta, sư huynh ngươi có gan thì đến lấy.”
Nghe câu nói đó xong sắc mặt hắn liền trầm xuống nói: “Chưa thấy quan tài liền chưa đổ lệ chứ gì.”
Hắn liền lùi lại bên cạnh con yêu khiển, từ từ mở nắp lồng lên, lấy tay nắm nó lại và từ từ đi đến bên cạnh sư muội nói: “Tiểu sư muội ngươi vẫn ngoan cố như ngày nào, nhưng ngươi liền chọc sai...”
Đang nói thì bên trong bên trong mật thất một lỗ hổng mở ra một viên quang cầu to lớn từ từ xa xuống, ngay khi đáp đất thành công quang cầu liền tiêu tán, lộ ra bên trong là một căn nhà bằng Lưu Ly.
Bên cạnh tiểu sư muội hỏi: “Rồi cái nhà đã đến, còn sư tôn lại lạc trôi ở đâu đây.”
Bên kia sư huynh nàng nói: “Bớt nói xấu lão sư đi, hắn mà nghe được thì ngươi liền biết kết quả sẽ ra sao rồi đó.”
Hắn liền nến con yêu khiển lại cái lồng đậy nắp lại, tay lấy một viên đan dược nhét vào miệng sư muội, rồi bắt đầu đi chầm chậm lại gần gian nhà lưu ly, thì đột nhiên nhìn thấy trên cửa sổ có một mảnh giấy viết. “Đừng mở cửa ra, bên trong hàn băng liền ta và sư nương ngươi đều không thể chống lại được, nên hãy chờ khi băng này tan đi rồi hẳn vào bên trong, à quên còn có con gái ta nữa.”
Đọc xong mặt hắn đột nhiên khựng lại thất thần trong đầu chỉ vang vọng hai tiếng: “Sư nương..”
Phía sau tiểu sư muội chạy đến đập vào vai hắn nói: “sư huynh có chuyện gì vậy?”
Nhưng thấy hắn không có phản ứng liền nhìn lên trên cửa sổ tờ giấy rồi liền lâm vào trầm tư.
Nửa ngày sau liền giật mình tỉnh lại la lớn: “Cái gì Sư Nương sao, lại còn có con gái nữa.”
Hai đệ tử của hắn đều nhìn nhau trong mắt liền hiện lên một tia sợ hãi, Lão sư hắn nhưng là thề thốt cái gì đó sống độc thân, bây giờ liền bay ra một cái sư nương còn có con gái nữa.
Cái kia tiểu sư muội từ sợ hãi chuyển sang cực kỳ hứng thú: “Để ta đi báo với Liễu Di Nguyên, cô cô liền rất hứng thú với chuyện này đó, vài bữa nữa liền có chuyện tình tay ba mà lão sư vẫn hay kể.”
Nhưng nàng vừa chạy được một đoạn liền có bàn tay kéo cổ áo nàng lại run run nói: “Ngươi đừng có báo cho nàng biết a, ngươi đọc hết dòng chữ phía dưới đi, chuyện tuyệt mật cấm tiết lộ ra ngoài.”
“Với lại ngươi không biết cô cô đang rất tức giận vì lời thề thốt của sư tôn lúc trước ư, đến bây giờ hơn mười năm rồi mà nàng vẫn đang căm hận sư tôn, một khi chuyện...”
Đang nói thì có một giọng nói ngọt ngào vang lên: “Một khi chuyện gì..”
Hai người liền giật mình quay lại, sau lưng mồ hôi liền ước đẫm cả lưng, trong lòng liền than: “Sư tôn ngươi thật tốt lo cho bản thân đệ tử liền cáo từ trước.”
Hai người liền quay đầu lại khum khum nói: “Hóa ra là Liễu cô cô, cô cô đến đây liền có việc gì sao.”
“Lúc nãy đang giảng đạo thì thấy bên này có không gian rung động thì ta liền đi theo, không ngờ liền chạy đến nơi này.
Hai người thầm nghĩ: “Cô ơi, sao ngươi không nói thẳng là đến chào đón sư tôn về đi, còn nói khéo là giảng đạo.”
Nhưng hai người liền giật mình, mật đạo này liền không có mật khẩu liền không thể vào, tại sao nàng lại có thể đi đến đây.
Nhưng bây giờ không phải là lúc để suy nghĩ những thứ này, điều cần làm bây giờ liền chạy thật nhanh, tránh khỏi chuyện thị phi này.
Hắn với tiểu sư muội quay đầu lại với Lão sư, bắt đầu bậc niệm một phút sau đó quay lại nói với Liễu Di Nguyên: “Cô cô bây giờ sư phụ đang bị vây hãm bên trong, không thể ra ngoài nên cô cô có thể lách luật để hai người bọn ta đi hay không.”
“Với lại theo tình hình này chắc phải mấy chục năm mới có thể ra ngoài, bởi vì sư tôn truyền tin cho đệ tử, nói là không được động chạm gì đến cái này nhà băng, nếu không hậu quả liền không thể tưởng tượng được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.