Độc Lộ

Chương 238: Hoán Linh





Thoát khỏi quỷ môn quan, đám thanh niên nhân kiệt không tự chủ được mà thở phào một hơi, rồi đồng loạt chắp tay tạ ơn với người vừa cứu mình.
- Chúng ta tiếp tục tiến lên, mọi người cẩn thận chút!
Một cách thật tự nhiên, đám thanh niên của hai thế lực đều dần dần coi Việt là thủ lĩnh, ít nhất là trong quãng thời gian này.
Kể cả Lý Lăng và tỷ muội họ Du, đều hoàn toàn tin tưởng vào thực lực và trí tuệ của gã thanh niên trẻ tuổi lạ mặt.
Đoàn người thận trọng tiến sâu hơn, cuối cùng đã tới được khu vực trung tâm, chính là nơi có một cột ánh sáng hướng thẳng trời cao, khoảng cách cả trăm dặm vẫn nhìn thấy rõ ràng.
Cẩn thận quan sát, họ phát hiện trong cột ánh sáng đó có một cái cây cực lớn, nhành cây khẽ lay động trong hào quang, sức sống mãnh liệt toát ra mang theo hương thơm kỳ dị phiêu đãng trong thiên địa, khiến cho linh lực trong người lưu chuyển nhanh hơn một chút.
Trên cây đại thụ rực rỡ treo lủng lẳng một vài quả xanh biếc, khí tức sinh mệnh tràn trề từ đó toát ra.
- Loại quả này...
Việt khẽ nhíu mày, hắn nhất thời cũng chưa nhận ra đây là loại linh mộc nào.
- Là Hoán Linh Thụ!
Du Lan khẽ kinh hô, hiểu biết của nàng đương nhiên hơn hẳn một gã thôn dã.
- Độc Tự công tử, Hoán Linh Thụ là một kỳ bảo vô cùng hiếm có, thu nạp linh khí thiên địa vô cùng tận mà sinh ra.
Hoán Linh Quả có thể tẩy luyện linh phách, gia tăng mức độ tinh khiết của linh lực.
Thời kỳ hoàng kim của Mê Linh Vực, rất nhiều thế lực cường đại ở Linh Địa tổn hao tâm huyết nhân vật lực để gieo trồng loài cây này, dùng nó để bồi dưỡng nhân tài, khiến cho đệ tử của họ luôn có thực lực mạnh mẽ hơn những người bình thường khác rất nhiều!
Nghe lời giải thích của Du Lan, rõ ràng là Hoán Linh Thụ hiện nay đã không còn xuất hiện tại Mê Linh Vực rồi, có thể thấy được sự trân quý.

Hơn nữa còn sinh trưởng tốt như vậy, linh quả tràn đầy.
- Ực!
Đám nhân kiệt không tự chủ được mà nuốt nước bọt.
Chất lượng linh lực chính là căn bản của tu giả, chất lượng càng cao thì chiến lực càng mạnh.
Hoán Linh quả thậm chí có thể gột rửa linh phách, gia tăng độ tinh khiết không chỉ một chút.
Chỉ có Việt là vẫn lạnh nhạt quan sát.
Hắn khác với mọi người, linh lực của hắn vẫn luôn thuần khiết, thứ linh quả này không có tác dụng gì với hắn, nên vẫn giữ được sự tỉnh táo.
Đã có vài người không kiềm được mà bước tới, hiển nhiên muốn nhanh chóng hái đi Linh Quả.
Việt khẽ nhíu mày, cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm.
Dù Hoán Linh Quả quý giá đến mấy, cũng đâu cần vội vã tới hái, không sợ có nguy hiểm gì hay sao?
Tập trung vào Hoán Linh Thụ đang lay động trong hào quang, rồi lại nhìn sang mấy người đang bước tới gần linh thụ, Việt lờ mờ nhận ra vấn đề, khẽ quát lên:
- Dừng lại!

Thanh âm không lớn nhưng như phật môn sư tử hống, như sấm nổ trong đầu khiến mấy người đều chấn động bịt tai lại, không kìm được mà khẽ run rẩy.
- Tất cả lùi lại đi! Linh thụ này có vấn đề!
Hắn gằn giọng nhắc nhở.
Mọi người nghe vậy đều giật mình, đặc biệt là mấy người vừa rồi không tự chủ tiến tới, chỉ cảm thấy mồ hôi toát ra sau lưng.
Véo! Véo!
Đột nhiên có những tiếng gió vang lên phía sau, khá nhiều người từ trong rừng rậm lao ra, dừng lại ở gần Hoán Linh Thụ đang tỏa sáng rực rỡ.
Đa phần bộ dáng chật vật, trên người vương không ít máu, hiển nhiên đã có thương vong.
Vù!
Lại có một nhóm người khác từ trong rừng rậm lao ra.
Người dẫn đầu vừa đặt chân xuống, lập tức tạo ra áp lực lên tất cả mọi người ở đây, bởi vì tu vi áp đảo quần hùng của mình, Bách Nhạc Quốc, Trọng Sơn, Hắc Nham.
Nhưng Hắc Nham cũng rất nhanh trở thành một trong những người có tu vi cao nhất, bởi vì đoàn đội Mỹ Nhân Lâu cũng tới rồi.
Tổng cộng đã có bảy thế lực bao quanh Hoán Linh Thụ.
Từng cặp mắt lại từng cặp mắt nồng nhiệt dán chặt vào cây linh thụ ở trung tâm, bắt đầu không còn giữ được bình tĩnh.
Đã có người không kiềm chế được mà tiến về phía Hoán Linh thụ, không có ai ra mặt ngăn cản dù cảm thấy bất thường, vì không cùng một đoàn đội thì chẳng ai muốn can thiệp vào chuyện của người khác.
Bước đi chậm rãi nhưng tốc độ thì rất nhanh, chỉ giây lát đã tiến đến gần Hoán Linh Thụ, mà kỳ lạ là chẳng hề gặp khó khăn cản trở gì cả.

Ai nấy giơ tay, lực hút mãnh liệt từ cơ thể kéo những quả xanh biếc xinh đẹp thu vào trong tay.
- Ha ha, Hoán linh quả, ta có thể vượt cấp khiêu chiến Bình Hoành giả!
Tay cầm quả xanh tản mát linh khí hùng hậu, kẻ nào cũng lớn tiếng cười đắc chí, gương mặt điên dại, há to mồm tọng hết cả quả vào trong bụng.
Nhất thời dao động linh lực từ cơ thể họ trở nên mạnh mẽ dị thường, nhưng ngay sau đó, mấy kẻ mặt mày kinh hoảng sợ hãi, cảm giác khô nóng khó hình dung lan khắp cơ thể, bừng cháy lên, làn da bắt đầu nóng đỏ, rồi máu đen từ dưới da thẩm thấu ra, mang theo một ngọn lửa đen ngòm.
"Aaaaaaa!"
Những tiếng kêu thê lương vang lên, một người thân thể đã nhuốm đầy máu đen, ngọn lửa theo đó bùng cháy phủ lấy hắn, "phừng" một tiếng khiến cho cơ thể hắn tan thành một làn sương máu.
Màn sương lững lờ phiêu đãng, rồi bỗng dưng bay trở lại "Hoán Linh Thụ", ngưng tụ lại trên nhành cây, lần nữa biến thành linh quả.
Cảnh tượng quỷ dị khiến cho những người vẫn cẩn trọng còn đang đứng quan sát lạnh cả người.
"Phừng! Phừng!"
Sau khi có kẻ thứ nhất, thì liền có những kẻ kế tiếp thi nhau ăn quả.
Kết cục tất cả đều dẫn lửa thiêu thân, hóa thành một đống máu bay trở về "Hoán Linh Thụ", hóa thành quả chín xanh biếc hấp dẫn lắc lư theo gió.
- Đáng sợ như vậy? Thực sự là Hoán Linh Thụ sao?
Thiếu nữ Xuân Hoa khẽ rung mình, quay sang phía Việt thè cái lưỡi nhỏ ra hỏi.
Việt chỉ còn nước vờ như không thấy, hiểu biết của hắn chỉ đến từ một vài cuốn sách chứ chưa có tích lũy lâu dài, gặp mấy ca khó là im thin thít ngay.
Cũng may là Du Thanh đã lên tiếng giải đáp:
- Đúng là Hoán Linh Thụ, nhưng là Thượng cổ di chủng Hoán Linh Thụ!
- Thượng cổ di chủng?

- Đúng vậy, Hoán Linh Thụ thời kỳ thượng cổ, là chủng loài linh thụ ăn thịt đúng nghĩa, hóa linh, hoán linh và hấp linh, đó chính là Hoán Linh Thụ chân chính!
Du Thanh khẽ gật đầu, khiến cho sắc mặt của mọi người càng trở nên nặng nề.
Đây chính là di tích? Linh thụ có huyết mạch thượng cổ, nghe thì có vẻ có giá, nhưng đây là Bát cấp linh thụ a, tương đương với tu giả Bước thứ ba, nơi này ai có thể chống lại, nói gì đến việc thu lấy?
Cả đám không hẹn trước mà đồng loạt nhìn về phía Lý Lăng, trong đó bao gồm cả đệ tử của Lưu Kiếm Môn, khiến họ Lý cũng hơi chút lúng túng.
Thấy biểu lộ của họ Lý, Việt khẽ nhíu mày, chuyển ánh mắt nhìn quanh, trong đầu nhớ lại toàn cảnh câu chuyện, đúng là di tích, nhưng mà nó lạ lắm.
Lý Lăng không biết từ đâu tìm được manh mối di tích, nhưng hắn liều chết cũng không chịu giao ra, đám người Lục Viễn cũng cường quyết muốn đoạt lấy, lẽ ra đây phải là di tích cực kỳ kín đó chỉ có quân mình biết, hoặc cũng chỉ hai, ba thê đội có được.
Đằng này lại quá nhiều người có được, không đến mức nhà nhà người đều biết, nhưng nãy giờ không biết bao nhiêu người biến thành thực ăn cho Hoán Linh Thụ.
- E rằng đây là một âm mưu, có người nhả ra manh mối để thu hút mọi người đến đây!
Việt chậm rãi nói ra một suy đoán kinh người, thanh âm của hắn rất nhỏ chỉ có đám người bên cạnh nghe thấy.
Những người lĩnh đội đâu có ai ngu ngốc, nghe thấy suy đoán như vậy, tỷ muội họ Du và Lý Lăng đồng thời hiểu ra, ánh mắt lần lượt quét về phía những kẻ mạnh nhất ở đây.
Đặc biệt là Lý Lăng, sắc mặt không được tốt cho lắm.
Đương nhiên rồi, tốt làm sao được khi mà thiếu chút nữa hắn ném đi tính mạng của đám sư đệ chỉ vì một miếng xương mà kẻ khác ném ra.
- Nhưng tại sao lại phải dụ mọi người đến đây? Chẳng nhẽ chỉ để làm mồi nhử cho Hoán Linh Thụ hay sao?
Thiếu nữ Xuân Hoa lên tiếng thắc mắc, đồng thời nói ra nghi vấn của mọi người.
Chẳng lẽ có người rảnh rỗi đến vậy, bày ra trò này chỉ để tiêu khiển?
"Tự do! sao có thể dựa vào kẽ địch ban phát! tự do chính bản thân mình giành lấy".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.