Độc Lộ

Chương 205: Tranh Đoạt






Huyết Linh Quả càng lúc càng đỏ mọng, dao động từ đại thụ phát ra càng mãnh liệt hơn, khi nó hoàn toàn chuyển sang màu đỏ máu, đó sẽ là thời gian thành thục.
Chỉ có điều ánh mắt của đám người đang đứng gần đó đều không nhìn lên những trái cây sắp trưởng thành, mà lại quay sang nhìn nhau, không khí căng như dây cung.
- Ở đây có ba nhóm, ta nghĩ nên chia số Huyết Linh Quả thành ba phần, các ngươi nghĩ sao?
Hắc y lão giả chậm rãi đưa ra ý kiến.
Nếu như ban nãy lão còn muốn độc chiếm linh quả, thì giờ ý nghĩ đó đã bị ném ra sau đầu, thực lực của mấy gã này không dễ bắt nạt chút nào.
- Chia làm ba phần? Chủ ý cũng được đấy, nhưng Hắc Yên ngươi chỉ có một mình, đòi chiếm hết một phần ba số linh quả, phải chăng là có chút tham lam!
Thủ lĩnh của đám người phát hiện Huyết Linh thụ sớm nhất là một hán tử hùng tráng, tóc tai bù xù, ánh mắt sắc bén như dao, sau lưng vác thanh đại đao nặng nề, mấy người sau lưng hắn cũng không phải nhân vật tầm thường, khí thế hùng hồn, cơ thể to lớn, tựa hồ như hung thú hình người.
- Ngươi biết ta?
Hắc y lão giả biến sắc mặt, cả chục năm nay lão không hành tẩu giang hồ, người biết hắn cực ít.
- Ha ha, nói ra cũng hơi ngại, ta và ngươi cũng có thể coi là người cùng thế hệ đấy!
Hán tử hùng tráng nở nụ cười, hai người cùng một thế hệ mà đối phương lại không biết mình, hiển nhiên do danh tiếng quá thấp.
Mặc dù nhìn bề ngoài tuổi tác cách biệt nhưng tu giả có thể giữ nguyên dung mạo rất lâu.
- Cùng thế hệ?
Hắc Yên khẽ nhíu mày, sau đó cười hắc hắc nói:
- Thì ra là Cự Lực Đao Khách, thất lễ thất lễ! Nếu ngươi đã không muốn, vậy thì phân chia bằng thực lực đi!
- Bằng thực lực, ta đồng ý!.
ngôn tình hay
Phong Trung Diệp ngữ khí lạnh nhạt, hắn cũng chẳng muốn chia đều cho mọi người.
Phải biết rằng Huyết Linh quả cực kỳ khó kiếm, ẩn chứa lượng thiên địa tinh hoa khổng lồ, có thể giúp hắn từ Tiêu Trưởng trung kỳ đạt tới viên mãn, nhưng nếu muốn đột phá Bình Hoành chi cảnh thì cần thêm hai trái nữa.
- Vậy thì thể hiện bản lĩnh của mình đi!
Cự Lực đao khách gật đầu, biết chỉ có giải quyết đó.
Bây giờ thì mọi người đang tạm thời hướng ánh mắt sang phía Huyết Linh Thụ, đợi linh quả chín, từ trên cây rụng xuống.
Trên cây đại thụ có khoảng vài chục quả, một nửa trong đó vẫn còn đỏ nhạt, còn rất lâu nữa mới chín, trong một nửa còn lại có ba trái đã chuyển dang màu đỏ máu, chỉ thiếu một bước nữa là chín triệt để, ba trái khác đã bắt đầu lúc lắc, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Đột nhiên phía xa truyền đến thanh âm xé gió, ba nhóm người đồng loạt ngoái lại, chỉ thấy một gã thanh niên trẻ tuổi đang đạp không mà tới, tốc độ cực kỳ nhanh.
- May quá, vẫn kịp!
Việt dường như không nhìn thấy đám người đang tụ tập xung quanh gốc cây, lao thẳng tới Huyết Linh Thụ mưu đồ đoạt thức ăn trước miệng hổ.
Hắc Yên không nhìn ra sâu cạn của người trẻ tuổi mới tới này, vốn định ra tay thăm dò, nhưng khi thấy hành động của đối phương thì lão lập tức thu tay lại, miệng nở nụ cười lạnh.
Người có lòng chết, ai cũng không ngăn được.
Chát!
Ngay khi Việt vừa tới sát bên cạnh Huyết Linh Thụ thì đột nhiên dị biến nổi lên, một trái cây đỏ mọng như chứa đựng huyết nhục bên trong rời cành rơi xuống ngay trước mặt hắn, tay lập tức đưa ra bắt lấy rồi lách người sang hạ thân xuống một bên gốc cây.
Tất cả đều diễn ra như lưu thủy hành vân khiến không ai kịp phản ứng gì.
- !##$%^&!
Cả ba nhóm người đều có cảm giác muốn ngửa mặt lên trời mà chửi lớn.
Bọn hắn thiên tân khổ tứ chờ đợi, vậy mà gã này vừa tới thì linh quả lại rụng xuống, là do đối phương quá may mắn, hay do ông trời muốn thử thách lòng người đây?
- Tiểu tử, giao ra Huyết Linh quả, tha cho ngươi một mạng!
Một người đứng sau lưng Cự Lực Đao khách cất tiếng quát lớn, nhưng Việt cũng chẳng quan tâm, chậm rãi thu Huyết Linh quả vào hộp ngọc, ánh mắt chăm chú nhìn Huyết Linh Thụ, trên trán xuất hiện hư ảnh đầu dê đuôi cá, cười cười nói:
- Linh quả đầy trên cây, các ngươi không muốn, chẳng lẽ còn cấm ta hái sao?
- Ngươi...
Đám người nghe vậy thì vô cùng phẫn nộ, nhưng cũng không muốn giải thích gì, xem ra gã này cũng chưa rõ thực hư, kiểu gì cũng manh động rồi bị Huyết Linh Thụ giết chết, bọn hắn cũng chẳng cần nhọc công.
- Được rồi, linh quả đều chín hết rồi, các ngươi không hái, vậy thì để bản đại gia ra tay!
Lời vừa dứt, thân cũng động, chỉ trong một cái hô hấp đã xuất hiện bên cạnh tán cây rậm rạp.
Đám người bên dưới đều nở nụ cười lạnh, xem ra tiểu tử này đúng là không biết gì hết, vừa rồi hoàn toàn chỉ là gặp may mắn mà thôi, lần này nhất định sẽ bị Huyết Linh Thụ giết chết.
Chát!
Thế nhưng may mắn lại một lần nữa tái hiện, trái Huyết Linh Quả ở ngay trước mặt Việt đột nhiên rụng xuống, hắn chỉ việc đưa tay ra bắt lấy mà thôi.
- Khốn kiếp!
Đến lúc này thì không còn ai u mê nữa, tất cả đều hiểu ra chẳng có cái gì gọi là may mắn ở đây cả.
Phong Trung Diệp, Hắc Yên và Cự Lực Đao Khách đồng thời động thân, hướng về phía gã thanh niên mà tung ra công kích.
Tình thế bị vây công đã được Việt dự tính, ngay khi bắt được linh quả lập tức bay ra xa, khiến công kích của ba vị Tiêu Trưởng rơi vào khoảng không.
Thực ra ngay từ trái đầu tiên hắn đã đè phòng rồi nhưng không ngờ đám người này quá bất ngờ nên không kịp phản ứng.
- Tiểu tử, bỏ linh quả xuống!
Nhưng ở đây cũng không chỉ có ba vị cường giả này, đám người bên phía Phong Trung Diệp và Cự Lực đao khách sau phút ngỡ ngàng thì đều đã hoàn hồn, lập tức giận dữ đạp không xông đến, nghiến răng nghiến lợi công kích, chỉ muốn băm vằm hắn.
- Buông buông cái con mẹ các ngươi!
Bảo vật đã vào tay có lý nào lại nhả ra, Việt vừa tránh né vừa dứt khoát ném vào bên trong nhẫn không gian, né rất nhanh nhưng vẫn phải chịu ba, bốn đường công kích, chỉ kịp mở ra ma văn rồi chôn vùi trong khí kình đáng sợ.
Ầm ầm ầm!
Hư ảnh ma thần còn chưa kịp hiện ra thì đã bị đánh tan nát trong nháy mắt, bảy tám đường khí kình cuồng mãnh đánh Việt bắn ra xa, ép xuống mặt đất, khí lưu cuồng bạo cầy nát toàn bộ đất đá trên một đường thẳng, ném lên trời, khiến tiểu đảo lại có thêm một phiến bình địa.
Trên trung tâm bình địa, khói bụi tán đi, để lộ ra thân ảnh khổ sở của Việt, y phục bị xé rách để lộ ra những đồ án kỳ dị đỏ như máu trên làn da của hắn.
Phụt!
Sắc mặt tái nhợt, Việt phun ra một ngụm huyết tinh có lẫn những mẩu nội tạng.
Ba đạo công kích của Hỗ Căn giả, mặc dù đã có Thiên Ma Văn ngăn chặn bảy phần nhưng hiển nhiên vẫn khiến hắn bị nội thượng.
- Tiểu tử, Huyết Linh quả chỉ dành cho người có thực lực, mau giao nó ra đây thì ta tha tội chết cho!
Cự Lực Đao Khách có chút hung tợn nói.
Vừa ra hắn đã nhìn ra được thực lực của đối phương, chỉ là Hỗ Căn mà thôi, đối mặt với Tiêu Trưởng trung kỳ như hắn căn bản vô lực phản kháng.
- Các ngươi có giỏi thì tới đây mà lấy!
Việt đưa tay tới ngoắc ngoắc, bộ dáng khiêu khích rất rõ ràng, nhưng bản thân âm thầm vận Nhân Mã Ấn, chỉ cần có biến là lập tức bỏ chạy.
- Muốn chết!
Phong Trung Diệp hừ lạnh, đang định xuất hiếm thì trái Huyết Linh quả thức ba đã rụng xuống.
Sưu! Sưu! Sưu!
Ba kẻ mạnh nhất hiện trường lập tức bỏ qua gã thanh niên, đồng loạt quay sang tranh đoạt trái linh quả thức ba này.
Đương nhiên không phải họ bỏ qua cho Việt, mà đám người đi cùng đủ sức giải quyết, dù sao cũng chỉ là một gã Hỗ Căn chi cảnh mà thôi.
Trận đại chiến chính thức xảy ra, ba vị Tiêu Trưởng lần đầu tiên tung ra hết thực lực của mình..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.