Bịch!
Hai bóng người lần lượt rơi xuống đất, chất chồng lên nhau.
Đây là một không gian vô cùng trống trải, mọi thứ đều nhợt nhạt không rõ ràng, yên tĩnh không ra yên tĩnh, hỗn loạn cũng không phải hỗn loạn, có thể nhìn được khung cảnh một cách mờ nhạt.
Việt khó nhọc đứng dậy nhìn xung quanh, phát hiện ra bản thân như đang ở một sa mạc, không có sinh cơ, thời gian bên trong này như dừng lại, như tới tận cùng của thế giới.
- Quái lạ!
Hắn cố gắng chuyển ánh mắt quan sát hết một vòng, nhưng vẫn không thấy.
Theo lý mà nói, đây là không gian phía sau thác nước, vậy thì cũng phải thấy thác nước, hoặc chí ít cũng phải nghe thấy tiếng ầm ầm của dòng nước đổ xuống, thế nhưng tìm hoài cũng chẳng thấy chút manh mối gì.
- Tiểu Việt, chúng ta đang ở đâu thế này? Đã tiến vào Tiên giới rồi sao?
Nguyệt Tu Hoa cũng mù mờ nhìn quanh, vô thức hỏi.
Việt không biết phải nói sao trước sự lạc quan tếu của cô nàng, hừ nhẹ đáp:
- Ngươi thấy nơi này giống xứ xở của chúng tiên sao? Ta nghĩ có lẽ là nơi dành cho người chết thì đúng hơn!
Thực ra so sánh với nơi dành cho người chết cũng không đúng, vì xung quanh khói tỏa mông lung, không thể nào nhìn tới tận cùng, giống như là thời kỳ thiên địa mới hình thành vậy.
Răng rắc!
Có tiếng vỡ vụn truyền đến, Nguyệt Tu Hoa trái tim nhảy lên, nhất thời kêu sợ hãi, nói:
- Chân ta giẫm phải cái gì ấy?
Việt nhíu mày nhìn xuống dưới chân nàng, chỉ thấy trên mặt đất có một bộ hài cốt trắng như tuyết, đã bị vỡ vụn nhiều chỗ, chỉ mới đạp nhẹ vào, đã hòa thành bụi phấn.
- Nguyệt nha đầu, lần cuối cùng Thác Thành Tiên xuất hiện là từ khi nào?
- Ai biết được, một vạn năm, hai vạn năm!
Việt hai mắt lóe sáng, nhanh chóng tiến về phía bộ xương khô, trong khi người thiếu nữ thì đã tránh xa từ lâu.
Nhìn thấy vẻ mặt hớn hở của gã thanh niên, Nguyệt Tu Hoa cảm thấy rùng mình, lẽ nào tên này lại có sở thích đặc biệt đối với hài cốt? Biến thái như vậy sao?
Kiểm tra bộ hài cốt một hồi, Việt khẽ lắc đầu thở dài.
Đương nhiên hắn không có sở thích quái dị như vậy, chẳng qua bộ hài cốt này sau vài vạn năm vẫn còn nguyên, tuyệt đối là cường giả cái thế, nói không chừng có thể tìm được trọng bảo trên người bọn họ.
Tiếc rằng không thu được gì cả.
- Hử, cái gì đây?
Việt đang định đứng dậy, bỗng nhiên giật mình, lại cúi xuống xem xét.
Chỉ thấy trên mặt đất bên cạnh di cốt, có mấy chữ được viết bằng máu đã khô, tuy nhiên rất mờ nhạt, nét chữ lại ngoằn nghèo run rẩy, rất khó xác định, Việt phải rất cố gắng mới có thể đọc được.
- Mạc vấn thương thiên, khả hữu chân tiên?
Chỉ tám chữ thôi, nhưng tràn ngập hận ý với trời xanh, và sự không cam lòng.
Có thể thấy được người này chẳng còn dám khát vọng trường sinh nữa, chỉ cần xác nhận được sự tồn tại của ‘Tiên’ cũng đã mãn nguyện rồi, tiếc rằng đến lúc chết vẫn không có câu trả lời, đám mây mù chưa được vén màn bí ẩn.
Nguyệt Tu Hoa cũng thấy được dòng huyết tự, khẽ thở dài nói:
- Dù là một nhân vật tuyệt thế, cũng không tránh khỏi bước đường này.
Đó chính là vận mệnh của tu giả, vô vọng trong việc tìm được con đường thành Tiên, đến lúc chết vẫn tràn ngập hoài nghi!
Việt đứng dậy nhìn quanh, không thể nào xác định được phương hướng, tình cảnh lúc này quả thực rất khó xử.
- Phía bên kia cũng có một bộ hài cốt!
Nguyệt Tu Hoa bỗng nhiên chỉ về một hướng nói ra.
Việt nghe thấy vậy lập tức mở ra thần thức, ở nơi này không ngờ lại có thể sử dụng.
Nhưng tu Việt của hắn quá thấp, bán kính mở rộng của thần thức không quá rộng, căn bản không thấy được hài cốt gì hết.
Đi theo phương hướng mà Nguyệt Tu Hoa chỉ dẫn, quả nhiên không được bao lâu, hắn lại phát hiện một bộ bạch cốt đang nằm ngửa dưới đất, tuy nhiên không phải hình dáng của nhân loại, mà là di cốt của một loại hung điểu.
- Nơi này có chữ nữa kìa!
Nguyệt Tu Hoa mở to đôi mắt quan sát bộ diểu cốt, đột nhiên đưa cánh tay trắng như tuyết chỉ về phía trước.
Việt nghe vậy dùng chân gạt bộ di cốt sang một bên, quả nhiên thấy được vài chữ bằng máu:
“Kim Si Bằng Vương”
- Trời ơi!
Nguyệt Tu Hoa cả kinh kêu lên, cái miệng nhỏ nhắn mở to, ánh mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ, nói:
- Kim Sí Đại Bằng Điểu, một trong những vương tộc của vạn yêu, xếp thứ tư trên Thiên bảng Vạn Thú Đồ.
Vị yêu vương này đã có thể xưng tụng là Kim Sí Đại Bằng Vương, vậy mà cũng bỏ mạng ở đây sao?
Nghe thấy những lời này, Việt cũng vô cùng giật mình.
Kim Sí Đại Bằng hắn không rõ là chủng tộc gì, nhưng lại khiến hắn nghĩ đến bộ phim Tây Du Ký.
Một trong những kiếp nạn khó nhằn nhất của thầy trò Đường Tăng chính là Kim Sí Bằng Điểu, pháp lực vô biên, dù là Tôn Ngộ Không cũng không dám đối đầu chỉ biết chạy trốn, theo vai vế còn là cậu của Phật Tổ.
Kim Sĩ Bằng Điểu ở thế giới này có lẽ không liên quan gì đến Phật môn, nhưng được xếp hạng bốn trên Thiên bảng Vạn Thú Đồ, hiển nhiên là một chủng loài mạnh mẽ đến cực độ.
Có thể xưng vương bên trong, tu Việt khủng bố càng không cần phải bàn cãi.
Phi Tiên Bộc này, không biết có dẫn đến Tiên giới hay không, nhưng nó thực sự là phần mộ của cường giả.
Ngàn vạn năm có không biết bao nhiêu nhân vật tài hoa tuyệt thế như con thiêu thân lao vào đây, tìm kiếm hi vọng thành tiên, nhưng cuối cùng chỉ đạt được sự u sầu buồn bã, chết già trong hi vọng.
Tiếp tục đi theo hướng đã chọn, thật lâu thật lâu, hai người lại phát hiện ra một bộ di cốt khác, đã là bộ hài cốt thứ ba rồi, hơn nữa cũng không phải nhân tộc.
- Trời ơi, là vương giả Minh Tước tộc, bài danh thứ bảy trên Thiên bảng!
Nguyệt Tu Hoa hoảng hốt nói, khiến Việt kinh hãi không thôi.
Lại là một tuyệt thế nhân vật của yêu tộc.
Hai người tiếp tục đi đến phía trước, liên tiếp phát hiện vài chục bộ thi thể, nhiều đến mức Việt chẳng muốn đếm nữa, trong đó chỉ có vài người là ghi lại tên tuổi, tuy nhiên toàn đều là nhân vật tuyệt thế cường giả danh chấn lịch sử.
- Trường sinh, thực sự không có cách nào sao...
Việt lên tiếng cảm thán, lúc trước nghe bà bà điên nói qua hắn chưa có cảm giác lắm, nhưng nay liên tiếp gặp những thảm cảnh, cảm giác thật rõ ràng biết bao.
Từ xưa tới nay, biết bao tuyệt thế cường giả, kể cả những nhân vật đỉnh cao nhất đại lục, cũng chưa có ai thành công cả.
- Tuyệt thế nhân vật còn thế này, nếu như chúng ta chết ở đây, có phải ngay cả một bộ xương cũng không để lại hay không?
Nguyệt Tu Hoa rầu rĩ không vui, nếu không phải có gã thanh niên ở bên cạnh thì nước mắt đã lưng tròng rồi.
Quả thực với địa vị của mình, nàng chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày như thế này.
- Bình tĩnh lại!
Việt đưa tay tới xoa đầu nàng, nhưng hắn cũng đang nẫu hết cả ruột đây.
Đúng là họa vô đơn chí, chưa thành tài đã uổng mạng ở xó này.
Đột nhiên, cả phiến không gian truyền đến những chấn động, một lực lượng khổng lồ tràn ra, giống như cả dải ngân hà đang rụng xuống, mang lại uy áp khổng lồ như một tinh vực đè lên, khiến người ta không thể nào chịu được.
- Ta không muốn chết!
Nguyệt Tu Hoa kêu to, đối diện với cái chết thì dù có cứng rắn đến mấy cũng cảm thấy sợ hãi, đặc biệt là tu giả vốn có thọ nguyên hơn phàm nhân rất nhiều.
Chỉ có những kẻ thường xuyên đứng giữa lằn ranh sinh tử như Việt mới có thể lạnh như băng, hắn không có cách nào và cũng không thể nào ngăn trở được loại lực lượng khủng bố này.
Không suy nghĩ cách chạy trốn, trong đầu chỉ hiện lên những hình ảnh trong quá khứ, rất nhiều rất nhiều, chỉ trong chớp mắt mà như một đời người.
Đúng vào lúc này, chiếc nhẫn trong tay hắn đột nhiên chấn động, chỉ thấy một chiếc lông vũ đèn tuyền dài tới hơn một mét xuất hiện trước mặt hắn, không có ánh sáng, không có ba động, giản dị tự nhiên, nhưng lực lượng diệt thế đang tỏa tới thì lập tức bị kiềm chế lại.
Chiếc lông vũ đen tuyền khẽ rung rinh, dường như đang phát ra một loại ngôn ngữ giao tiếp gì đó, chỉ trong chốc lát, toàn bộ lực lượng diệt thế đều biến mất, không gian trở lại yên tĩnh, nguy cơ được giải trừ..