Bế quan trong thời gian dài, hoàn toàn đắm chìm trong tu luyện, đương nhiên Việt không tài nào biết được chính xác đã bao lâu trôi qua, nhưng hắn đoán được chắc chắn không dưới nửa năm.
Thời gian dài như vậy dù là ai cũng thấy mệt mỏi, đặc biệt là về mặt tinh thần, mà bây giò hắn mới chỉ là hạng tôm tép đã bế quan lâu như vậy, sau này cảnh giới lên cao, e rằng mỗi lần ngồi xuống là vài chục cái xuân xanh đi qua.
- Đời như vậy còn gọi gì là lạc thú nữa!
Việt khẽ lắc đầu, tu luyện là một lẽ, hưởng thụ cuộc sống cũng vô cùng quan trọng, nếu vì trường sinh mà phải sống một cuộc đời nhạt nhẽo thì hắn xin kiếu.
Cảm nhận được sự lớn mạnh của thân thể, Việt đang muốn kiểm chứng lực lượng của Đệ nhị Bộ, thì trước mắt đột nhiên hoa lên, hắn cứ tưởng đây là triệu chứng của rối loạn tiền đình nhưng đã nhầm mất rồi.
Chỉ thấy cảnh vật xung quanh đột nhiên biến đổi, sơn cốc đã không còn, thay vào đó là một bình nguyên rộng mênh mông, nhìn thế nào lại có chút quen mắt.
- Khoan đã, đây hình như là...
Mày kiếm khẽ nhíu lại, Việt quay đầu nhìn về phía sau, đập vào mắt hắn là một tòa thành cổ xưa hùng tráng, từng đường nét đều mang đậm dấu vết của thời gian, dường như đã đứng ở đó từ thời thượng cổ.
- Là Thiên Nguyệt cổ thành! Lẽ nào sau khi tiến vào Bước thứ hai, tự động bị truyền tống ra khỏi Bí cảnh hay sao?
Việt đảo mắt quan sát một vòng, hắn có thể khẳng định đây chính xác là Thiên Nguyệt bình nguyên, bình nguyên thì có thể giống nhau, chứ tòa cổ thành phía sau lưng hắn thì không thể nhầm được.
- Lợi hại! Có thể cảm nhận được khí tức của tu giả mà tiến hành trục xuất.
Thế lực thượng cổ này xem ra không nhỏ...không nhỏ...nhỏ...nhỏ...Mẹ kiếp!
Thanh âm của Việt nhỏ dần nhỏ dần, sau đó đột nhiên chửi lớn một tiếng.
Không phải bản thân đột nhiên phát điên, cũng chẳng phải tiếc nuối gì cái Bí cảnh rách đó, mà do hắn chợt nghĩ đến một khả năng, một khả năng đáng sợ như phim kinh dị.
Sau khi đột phá Đệ nhị Bộ thì bị Thiên Nguyệt Bí cảnh tự động trục xuất, như vậy nếu không thể bước vào Đệ nhị Bộ, phải chẳng vẫn phải ngây ngốc bên trong? Càng nghĩ hắn càng thấy có khả năng này.
Đám thiên tài khác sau khi tiến vào đạt được truyền thừa, việc đột phá Bước thứ hai căn bản nằm trong tầm tay không có gì phải nghĩ ngợi.
Còn hắn thì sao? Nếu như không thu được Âm Dương Kinh và Thuận Nghịch Kinh, căn bản vô pháp tiến vào Đệ nhị Bộ, đến lúc đó chẳng phải sẽ chết già ở bên trong, hoặc ít nhất cũng phải đợi mười năm nữa?
- Nguy hiểm thật!
Việt đưa tay lên lau mồ hôi trán, một kẻ như hắn mà phải ru rú ở cái xó này mười năm, chỉ nghĩ thôi đã thấy sợ hãi rồi, quả thực hắn quá may mắn rồi.
Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, nếu như không nghe nói bên trong Bí cảnh có dấu vết của hai vị cổ nhân, thì hắn chẳng tốn thời gian qua ải chém tướng kiếm lấy một suất vào bên trong.
Không vào, thì đương nhiên không bị nhốt.
Nhìn tòa cổ thành một lần cuối, lại quan sát bình nguyên một vòng, đến khi chắc chắn không có một mống nào, Việt mới an tâm, bắt đầu kiểm chứng sức mạnh của Bước thứ hai.
Mi tâm của hắn chậm rãi hiện ra một ấn ký hình Nam Thiên Môn, nếu tinh ý sẽ phát hiện ra, đó không chỉ là một ấn ký bình thường mà từ hư hóa thực, thậm chí có thể xuyên qua Nam Thiên Môn nhìn thấu bên trong.
Thật bất ngờ, phía sau mi tâm, không thấy não bộ, không thấy các nếp nhăn, không thấy mạch máu và các dây thần kinh, chỉ thấy một khung cảnh mênh mông tràn ngập tiên khí, ẩn hiếp phía xa là bóng dáng điện đài cung khuyết hùng vĩ, cảnh tượng không khác nào Tiên cung trong truyền thuyết.
Nơi khởi nguồn cho quy tắc thứ hai của thế giới thể, lại chính là não bộ.
Tuy nhiên nếu ngẫm ra thì không có gì ngạc nhiên cả.
Não bộ có thể coi là phòng điều khiển cao nhất của cơ thể, điều khiển toàn bộ hoạt động của các cơ quan, sự vận động của các tế bào, từ những hoạt động vô hình như tư duy, suy nghĩ, tính toán, phán xét...đến những hành vi hữu hình như đấm, đá, cười, khóc..., thậm chí cả những phản xạ không điều khiện.
Có thể nói, não bộ có vai trò quyết định đến sự phát triển mạnh mẽ của nhân loại từ kỷ nguyên vượn cổ đến ngày nay, chính sự tiến hóa của não bộ chứ không phải bất kỳ cơ quan nào khác, giúp nhân loại trở thành kẻ thống trị thực sự, đương nhiên là ở Địa cầu, còn ở nơi này hắn không chắc lắm.
Nếu như cuống rốn chính là nơi khởi nguồn của sinh mệnh, thì não bộ, chính là nơi quyết định sự phát triển của sinh mệnh.
- Đạt đến Đệ nhị Bộ, có thể phi hành!
Có thể tự do bay lượn trên trời xanh, đó vốn dĩ là khát vọng của nhân loại suốt bao nhiêu đời nay, cả Việt cũng không ngoại lệ.
Dù khát vọng đó đã được đáp ứng phần nào với sự xuất hiện của máy bay, nhưng suy cho cùng, đó vẫn không thể coi là tự do bay lượn được.
Hai cánh tay từ tốn đưa lên, một luồng khí vô hình từ cơ thể tràn ra, chậm rãi nâng hắn lên không trung.
Năm mét.
Mười mét.
Hai mươi mét.
Một trăm mét.
Đến tận khí cách mặt đất vài cây số, Việt mới dừng lại, cảm giác đầu tiên là có chút chưa kịp thích ứng.
Hắn thực sự đã có thể phi hành!
Đây là một loại thể nghiệm hoàn toàn mới, Việt đứng ở trên trời cao, những làn gió thổi mạnh mẽ làm quần áo của hắn bay phần phật, tất cả núi non đều ở bên dưới chân mình, một cảm giác có thể nắm giữ tất cả xông lên đầu hắn.
Tầm nhìn của hắn lớn dần, ánh mắt của hắn có thể dõi ra xa hơn, tự dùng lực lượng của chính bản thân mình để bay lên trời cao, nắm giữ hoạt động của cả thế giới, một cảm giác thật chấn động.
Sơn hà tráng lệ, mặt đất bao la, tất cả đều thu gọn vào trong tầm mắt, làm cho người ta có cảm giác sung sướng.
Tất cả vạn vật trong thiên địa, tất cả cây cối của thế gian, đều thu hết vào trong tầm mắt, khiến một kẻ lãnh tĩnh như hắn cũng không tự chủ được mà dâng lên một cảm giác khí thôn sơn hà.
Hắn đứng ở trên trời cao, toàn thân lấp lánh không nhiễm bụi trần, quang mang lấp lóe, giống như một tác phẩm hoàn mỹ, hắn có cảm giác mình đã thoát thai hoán cốt.
Đến lúc này, hắn mới hiểu rõ, cảnh giới không giống nhau chênh lệc tới bao nhiêu, nếu như gặp phải viên mãn giả Đệ nhất Bộ, hắn có cảm giác mình chỉ cần giơ tay cũng làm cho đối phương biến thành hạt bụi.
Những lời đồn đại về những thiên tài có thể vượt cấp trảm sát cường giả Bước thứ hai mà hắn nghe trước kia, quả thật nực cười.
Việt bắt đầu đạp không phi hành, ngang dọc trong thiên địa, thân hình hắn như đại bằng điểu cắt phá trời cao, giống như sao chổi bay vụt qua, lại giống như trăng trên mặt biển, phi long tại thiên.
Phải mất tới nửa canh giờ, hắn mới bình tĩnh lại được, đứng ở trên đỉnh núi, mặc cho gió mát thổi vào mặt, tóc đen nhẹ nhàng bay phất phới, đôi mắt của hắn trông như ngôi sao, rực rỡ sáng ngời.
- Từ hôm nay, ta đã có thể bay cao như loài diều hâu!
Việt nhếch miệng cười, thu lại khí thế cường đại và sắc bén của mình, một cố khí chất an lành dâng lên, trong sáng thánh khiết, tay áo tung bay, giống như Tiên nhân hạ phàm, không linh phiêu dật, làm cho người ta cảm giấy một cảm giác vô cùng tự nhiên.
Lúc này, ở bên trong cơ thể hắn, cả hỗn độn cũng xuất hiện những chuyển dịch, những vận động này, sẽ là tiền đề cho sự hình thành của thế giới sau này.
Huyết Hải được những luồng Khí dẫn dắt trở nên vô cùng điên cuồng, sóng nước cuộn lên tận trời, hệt như đại dương trong những ngày mưa bão.
Ở trung tâm, một chiếc trống đồng đỏ như máu nhưng lại trong suốt yên lặng nằm đó, dù huyết lãng có cuồng bạo đến mức nào, cũng không làm nó suy chuyển mảy may.
Ở nơi sâu xa khác của hỗn độn, Nam Thiên Môn tỏa ra ánh sáng nhu hòa, đại môn mở rộng, để lộ ra tiên cảnh ở bên trong.
Tiên khí dày đặc, khói sương ngập tràn, nhưng vẫn không tài nào che lấp được sự hùng vĩ tráng lệ của những tòa tiên cung tiên khuyết lấp ló đằng xa.
Nếu tinh ý sẽ nhận ra, dường như hình dáng của những tòa cung khuyết này, đã hiện ra rõ ràng hơn lúc ban đầu.
- Thiên Đình chưởng quản thế gian, não bộ điều khiển cơ thể, đúng là có sự liên quan mật thiết! Thiên Đình, thực sự tồn tại ở một thời kỳ xa xưa nào đó hay sao? Hay thậm chí, nó vẫn đang tồn tại?
Việt lặng người ngắm những tòa cung khuyết, Thiên Đình rộng lớn này vẫn cần hắn phải khám phá, đương nhiên khám phá bằng cách gia tăng tu vi, chứ không đơn giản đi lại thăm thú là xong chuyện.
- Tu Lộ bước thứ hai, Hoành Độ Hư Không, khởi đầu là Hỗ Căn.
Còn Nghịch Lộ bước thứ hai, Tiêu Dao Tự Tại, trình tự đầu tiên, cứ gọi là Thiên Cung đi!
Đột phá thành công, mọi sự đều ổn, Việt bắt đầu tìm kiếm một tòa thành để nghỉ ngơi.
Tinh thần của hắn cũng rã rời rồi..