Độc Lộ

Chương 120: Đồ Trại






- Huyết Lang trại? Ngươi là phó trại chủ?
Việt nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, muốn tìm kiếm một tia dối trá từ bên trong, nhưng không thấy được gì cả.
Nghĩ cũng thấy hợp lý, Huyết Thủ và Huyết Lang, nghĩ cũng thấy hợp lý.
Huyết Thủ vừa cố gắng trục xuất thứ hắc khí đang bám riết trên cổ không ngừng hút máu từ vết cắt vừa khó nhọc nói:
- Tính mạng của ta đang nằm trong tay ngươi, làm sao dám nói dối! Ta thường xuyên trà trộn trong Đông Bá thành, là muốn tìm kiếm các Thương đoàn thực lực yếu để Huyết Lang Trại bọn ta ra tay giết người cướp hàng!
- Tu vi trại chủ của ngươi là gì?
- Huyết Lang trại chủ là một vị viên mãn giả Đệ nhất Bộ, ngươi chắc chắn không phải đối thủ!
Việt cười thầm trong lòng, tên này đến bước đường cùng rồi mà vẫn muốn tính toán hắn.
Đối phương nói vậy đương nhiên không phải muốn tốt cho hắn, chẳng qua muốn khích hắn đi Huyết Lang trại chịu chết.
- Được rồi! Ngươi có thể lăn!
Huyết Thủ nghe thấy vậy thì mừng rỡ, nhưng vẫn thận trọng lùi lại từng bước, sợ bị đối phương tập kích.
- Ta muốn giết ngươi, cần phải tập kích sao?
Việt bật cười nói, Huyết Thủ nghe vậy cũng cảm thấy có lý, lúc này hắn mang trọng thương, đối phương muốn giết hắn căn bản là chuyện nhấc tay, cần gì tập kích chứ.

Suy nghĩ thông suốt, Huyết Thủ lập tức quay đầu bỏ chạy, trong đầu không ngừng nổi lên suy nghĩ.
"Tiểu tử, cứ chờ đấy! Đợi đến khi ngươi đến Huyết Lang Trại, ta sẽ khiến ngươi muốn chết không được, muốn sống chẳng..."
Suy nghĩ của Huyết Thủ đột ngột dừng lại, bởi hắn nhận ra trước ngực mình bỗng thò ra một cây lông vũ cực lớn, từng sợi lông màu đen nhuốm máu tạo thành một màu sắc đáng sợ, và quan trọng hơn, cây hắc vũ này từ phía sau lưng xuyên tới.
Tiếp đó, một thanh âm nhàn nhạt truyền đến:
- Ta thích nhất là gieo hy vọng cho kẻ địch, rồi tự tay bóp nát hy vọng đó! Cảm giác thật thú vị làm sao...
Huyết Thủ cố gắng dùng chút hơi tàn, quay đầu lại nói:
- Ngươi...nói d...dối...
Thế nhưng đập vào mắt Huyết Thủ chỉ là gương mặt tỉnh bở như không có chuyện gì của gã thiếu niên, môi dưới khẽ bĩu lên đáp:
- Ta đâu có nói dối, đúng là ở thế nơi kia ta nói dối không dưới nghìn lần, nhưng rõ ràng là từ khi đến thế giới này ta chưa hề nói dối.
Hôm nay là lần đầu tiên đấy!
- Vô sỉ...
Huyết Thủ khẽ giật giật mấy cái, thân hình theo đó đổ sập xuống, rõ ràng chưa kịp chết vì thương thế đã chết vì quá phẫn uất.
Việt thu thập nhẫn không gian của ba người, ngoài một vài môn linh thuật cấp thấp ra thì linh tệ tổng cộng có năm trăm vạn, nhìn số linh tệ đó mà hắn có xúc động muốn khóc, cuối cùng chỉ có thể ngửa mặt lên trời than:
- Muốn giàu nhanh, chỉ có đi ăn cướp!
Nói đến ăn cướp, còn một món tài phú lớn đang chờ hắn đến lấy.

Từ ba kẻ này, đã có thể thu về năm trăm vạn linh tệ, nếu có thể công phá Huyết Lang trại, thì không biết có thể thu về bao nhiêu chứ.
- Không đúng, hành động của ta không phải ăn cướp, tiêu diệt cường đạo, phải gọi là thế thiên hành đạo trừ hại cho dân mới đúng!
Liệt mã đã chạy mất, không còn cách nào khác, đành phải cuốc bộ.
Việt nhanh chóng thoát ra khỏi đồng cỏ, dựa theo phương hướng mà Huyết Thủ đã chỉ, hai chân thoăn thoắt hóa thành một đạo lưu quang lướt trên mặt đất, rất nhanh biến mất ở đằng xa.
.....
Từ Đông Bá thành đi về phía Đông Bắc khoảng một trăm dặm, sẽ gặp một con sông lớn tên gọi Ô Long.
Tuy không không thể so sánh với Lạc Hà nhưng Ô Long vẫn là một con sông lớn có tiếng tại Thiên Nam đế quốc.
Từ đây đi xuống hạ du khoảng một trăm dặm nữa sẽ gặp một nhánh nhỏ của sông Ô Long, tên gọi Lưu Thủy.
Tại nơi giao nhau giữa hai con sông, có một thủy trại rộng lớn mới xuất hiện từ khoảng một năm trước, đại môn bên ngoài có một tấm biển lớn ghi ba chữ Huyết Lang Trại đỏ như máu.
Hai bên đại môn được canh phòng rất nghiêm ngặt bởi bốn gã Linh Động cảnh hậu kỳ.
Lúc này phía xa xuất hiện một gã thiếu niên gương mặt non nớt đang chậm rãi bước tới, thu hút sự chú ý của một tên gác cổng.

- Tiểu tử, ngươi...
Gã vừa định lên tiếng quát hỏi thì hai mắt bỗng hoa lên, gã thiếu niên vốn dĩ đang bước đi rất ung dung kia đột nhiên bằng một tốc độ không tưởng xuất hiện trước đại môn, song thủ lay động.
Hư ảnh hai con cá nhỏ xuất hiện, nhìn mới phiêu diêu tự tại làm sao, nhưng chỉ trong chớp mắt đã hóa thành một trận hồng thủy tràn tới.
Gã canh cổng cảm giác được tử vong ập đến, điên cuồng vận linh lực muốn chống lại, nhưng chỉ như châu chấu đá voi, thân thể lập tức bay ngược ra sau, đập mạnh vào hàng rào rồi rơi xuống đất.
Gã cố lấy chút hơi tàn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một gương mặt non nớt vô cùng anh tuấn đang ngẩng đầu nhìn lên đại môn.
Đấy cũng là hình ảnh cuối cùng mà gã nhìn thấy, bởi cái chết đã đến!
Nhưng gã có thể yên tâm, đường xuống cửu tuyền không cô quạnh, bởi ba gã đồng bạn cũng cùng chung kết cục tương tự như vậy.
- Người của Huyết Lang Trại, ra nhận lấy cái chết!
Việt không hề nhìn lấy bốn cỗ thi thể đang nằm lăn lóc gần đó dù chỉ một lần, hắn bước tới sát đại môn, tung ra một quyền, lập tức cánh cổng nặng nề hóa thành những mạnh vỡ, rơi xuống đất tạo ra những tiếng động lớn.
- Kẻ nào dám đến Huyết Lang Trại gây rối?
Một tiếng quát như sấm sét xuyên qua không gian truyền tới, tiếp đó là một hán tử lực lưỡng xuất hiện, theo sau có hàng trăm tu giả hừng hực sát khí, rất nhanh tràn ra bao lấy kẻ đến xâm phạm.
Việt đánh giá đám người này, hầu như đều là Linh Động, có độ hơn hai chục tinh anh Linh Luân cảnh, còn hán tử lực lưỡng cầm đầu, tu vi chỉ có Linh Phách sơ kỳ mà thôi, không đáng nhắc đến.
- Tiểu tử, chắc ngươi chán sống rồi nên mới dám đến Huyết Lạng Trại này, muốn làm anh hùng, phải tự xem bản sự đến đâu! Giết cho ta!
Lệnh vừa ban xuống, lập tức kẻ xâm phạm bị biển người bao phủ, nhìn không ra bóng người.
Việt nhếch miệng cười, song thủ hắn khẽ động, một hư ảnh bảo bình khổng lồ bao bọc lấy hắn, khiến công kích của hơn trăm tu giả Huyết Lang Trại như bịch bông đánh vào không khí, cảm giác linh lực bản thân bị trung hòa, nhất thời không thể khống chế được.
Hán tử lực lưỡng chứng kiến cảnh tượng như vậy thì biết mọi chuyện không ổn, trên tay lập tức xuất hiện một cây đại phủ, mang theo khí thế lôi đình bổ tới, muốn phá nát hư ảnh bảo bình kia.
Nhưng khi cây cự phủ khổng lồ bổ trúng, hư ảnh bào bình lập tức lay động dữ dội, dường như chuẩn bị vỡ nát đến nơi, chỉ một cơn gió nhẹ cũng có thể khiến nó biến mất, nhưng kỳ lạ là nó vẫn cứ tồn tại lay lắt như vậy.

- Tất cả các ngươi...chết!
Chữ “chết” vừa dứt, bảo bình cũng vỡ nát, hai con cá nhỏ từ trung tâm như vừa thoát khỏi ngục tù, an nhiên bơi ra xung quanh, phiêu diêu tự tại trong đại hải, nhưng mỗi cử động của chúng lại khiến đại hải dậy sóng, hóa thành từng đợt sóng dữ tràn ra xung quanh.
Cảnh tượng lập tức trở thành tu la chốn trần gian, sinh linh đồ thán.
Người chết như rạ chất ngoài đồng, huyết thủy bay đầy trời, bộ phận cơ thể văng khắp nơi, tất cả đều chịu nổi một kích.
Không, không phải tất cả, vẫn có một người sống sót sau hợp thức Bảo Bình Song Ngư Ấn vừa rồi.
Hán tử lực lưỡng tu vi Linh Phách sơ kỳ lúc này toàn thân đẫm máu, không rõ là máu của hắn hay máu của đồng bạn, có lẽ là cả hai, toàn thân lúc này đứng không vững, từ miệng không ngừng phun ra máu, tình trạng vô cùng tồi tệ.
Việt chậm rãi bước tới, hán tử lực lưỡng sợ hãi muốn lùi lại, nhưng hai chân vô thức đứng im, không rõ là do thương thế quá nặng hay do đã sợ hãi đến mức không thể khống chế được thân thể nữa.
- Tha...tha mạng!
- Xuống gặp Diêm vương mà xin xỏ nhé!
Cánh tay chậm rãi đưa lên, tha mạng cho kẻ địch không phải tác phong xưa nay của vị vương giả thế giới ngầm thuở nào.
Nhưng khi hắn định xuống tay thì một tiếng quát xé tan không gian truyền tới:
- Dừng tay lại!
Việt nhìn về hướng phát ra âm thanh, miệng khẽ nhếch lên cười đểu, nhưng bàn tay thì không có dấu hiệu gì là dừng lại cả, tiếp tục hạ sát thủ.
Bàn tay hắn, lại nhuốm máu một sinh linh!
Cảm xúc của hắn lúc này, thực ra là không có cảm xúc gì cả, đồ sát vốn dĩ là bản năng, bởi vì hắn chính là...
...Đồ Tể!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.