Độc Hậu Trùng Sinh, Nàng Thê Hung Hãn Của Lãnh Vương Phúc Hắc

Chương 119: Động tâm tư đến đoạt




Loan Nguyệt đi chuẩn bị nước nóng, Hạ Lan Tuyết liền ngồi ở trong phòng chờ , nhưng đột nhiên, trong bụng một trận quặn đau, không giống đau nhức lúc chạng vạng tối, bỗng nhiên đau này, làm cho nàng nhất thời không thể chịu được, cái trán toát ra mồ hôi lạnh.
Rất nhanh, một cổ nhiệt lưu từ bụng đổ xuống.
Hạ Lan Tuyết đơ người trợn tròn mắt.
Đến... Chuyện?
Vào lúc này?
Còn muốn cho người ta sống nữa hay không?
Tiếng đập cửa vang lên ba cái, Loan Nguyệt đẩy ra, đi vào, mệnh hai người tiểu nha đầu đem nước nóng mang ra sau tấm bình phong, còn thả ít cánh hoa vào thùng tắm, nói là có thể tiêu trừ mệt nhọc, thanh tâm an thần.
“Cô nương.” Tự ý làm mọi việc từ nãy đến giờ, Loan Nguyệt rốt cục phát hiện Hạ Lan Tuyết không bình thường, đi tới hỏi, “Nô tỳ nhìn sắc mặt ngài không được tốt, cảm thấy không thoải mái sao? Có muốn nô tỳ gọi đại phu đến xem chút không?”
“Cái gì kia.” Hạ Lan Tuyết như cũ ngồi không dám đứng dậy, chỉ đỏ mặt nói, “Trên người ta có chút bất tiện, ngươi... Ngươi có cái kia...”
Cùng một cô nương xa lạ nói về loại chuyện này có vẻ hơi khó mở miệng, đặc biệt cô nương này còn là người của Thiếu Khâm.
Loan Nguyệt không hiểu lắm, “Cái gì ạ?”
“Ai, chính là cái sao.” Hạ Lan Tuyết quýnh lên, phía dưới liền phát hồng thủy rồi, chọc nàng khẽ cong thân thể, mặt lộ vẻ sầu khổ, “Cô nương, đồ dùng cho nữ nhân mỗi tháng một lần ấy, ngươi có không? “
Nàng giương mắt, mặt tràn đầy buồn khổ nghẹn khuất.
Loan Nguyệt quả thực sửng sốt một chút, “Cô nương là...”
“Là, chính là như ngươi nghĩ.” Hạ Lan Tuyết liên tục không ngừng gật đầu, hàm răng mài kẽo kẹt vang lên, “Ta con mẹ nó xúi quẩy quá, vài chục năm đều bình yên vô sự, hôm nay ngày hôm trước đi xa nhà, liền đụng phải, cô nương, có thể nghĩ biện pháp không?”
Da mặt trắng nõn của Loan Nguyệt khẽ phiếm hồng, “Nô tỳ... Cũng có chuẩn bị bông vải rồi, cô nương chờ nô tỳ đi lấy.”
“Đa tạ đa tạ, mau một chút a.” Hạ Lan Tuyết vội vàng thúc giục nàng, trên người cảm giác ướt dính khó chịu, chỉ muốn đi tắm ngay, cũng may nàng mang theo nhiều quần áo để thay”.
Loan Nguyệt 'Vâng' một tiếng, vội vã đi ra ngoài.
“Loan Nguyệt tỷ tỷ, đại nhân cho mời.” Tiểu nha hoàn Thu Nguyệt vừa vặn tìm tới.
Loan Nguyệt gật đầu, đi theo phía sau Thu Nguyệt, vào một gian phòng ở cách vách.
Đúng rồi, Hạ Lan Tuyết cũng không biết, ở cách vách phòng ngủ của nàng là phòng ngủ của Thiếu Khâm đại nhân.
Vừa vào nhà, đập vào mặt là mùi hương lành lạnh làm cho người ta nhớ đến hương thơm trên người yêu nhân kia.
“Đại nhân.” Cách một tầng rèm cửa, Loan Nguyệt cung kính xin chỉ thị.
“Nàng đi ngủ rồi?” Phía sau rèm cửa truyền đến thanh âm réo rắt dễ nghe của Thiếu Khâm.
Loan Nguyệt cúi thấp đầu, gò má một mảnh nóng hổi, có chút quẫn không biết nên trả lời chủ tử như thế nào
“Còn chưa ngủ.” Nàng thấp giọng trả lời.
“Hửm?” Thiếu Khâm mày dài hơi xếch.
Loan Nguyệt nhẹ giọng trả lời, “Hạ Lan tiểu thư không thoải mái.”
“Nói.” Thiếu Khâm đứng dậy, ngón tay thon dài vén rèm cửa lên, ôm trong ngực một con tuyết hồ xinh đẹp, từ từ đi ra, “Tại sao không thoải mái?”
Nghe trong thanh âm của hắn tựa hồ không vui, Loan Nguyệt vội vàng giải thích, “Không phải là chuyện gì lớn, Hạ Lan tiểu thư gặp nguyệt sự rồi.”
Nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của Loan Nguyệt khuôn lại nóng ran, không dám nhìn vào mắt Thiếu Khâm.
Mà Thiếu Khâm đại nhân cũng là chậm chạp mới hừ một tiếng 'A', rồi không nói gì nữa.
“Đi đi.” Một hồi lâu, đỉnh đầu đột nhiên lại truyền đến thanh âm khàn khàn của Thiếu Khâm, “Chăm sóc nàng cẩn thận.”
“Dạ.” Loan Nguyệt khom người lui ra, chuyển đến trong phòng mình.
Lúc đó, đợi một hồi lâu, không thấy Loan Nguyệt trở lại, Hạ Lan Tuyết sợ nước nóng nguội lạnh, đành phải cởi quần áo, vào trong thùng tắm ngâm mình trước.
Nhưng, trên người không sạch sẽ, sợ huyết nhiễm vào thùng nước tắm, Hạ Lan Tuyết chỉ rửa qua thân thể, bọc chăn nệm ngồi chờ ở trên giường , buồn ngủ...
Đông đông đông, sau khi vài tiếng đập cửa vang lên, nàng mới mở đôi mắt ngái ngủ ra, Loan Nguyệt đã đứng đứng trước mặt rồi, “Cô nương, đồ đã mang đến rồi, ngài có muốn nô tỳ dạy ngài cách dùng không?”
“Không cần, để đây được rồi, cám ơn.” Bởi vì thân thể khó chịu, Hạ Lan Tuyết hữu khí vô lực.
Loan Nguyệt nhìn nàng một cái, “Cô nương nên đi nghỉ ngơi sớm, nô tỳ cáo lui trước.” “Ừm.” Đợi nàng đi rồi, Hạ Lan Tuyết vội vàng đứng dậy, mở bao bố nhỏ ra lấy đệm bông, đệm ở dưới thân thể, sau đó mới mặc quần áo sạch vào.
Nhưng y phục bị bẩn trước đó phải làm sao đây? Vào lúc này bị bẩn như vậy giặt thì không sạch được, mà mang ở bên người thì rất bất tiện.
Nghĩ qua, Hạ Lan Tuyết quyết định gói ghém quần áo bẩn vào rồi mang xuống dưới sân, tìm một góc nào đó đốt cho xong chuyện.
Đi giày, khoác thêm áo choàng, Hạ Lan Tuyết cầm bọc quần áo bẩn, đi nhanh xuống dưới sân.
Cửa phòng cách vách hé ra một khoảng hẹp, một đôi mắt hẹp dài nheo lại nhìn chằm chằm bóng lưng đang vội vàng chạy .
Không phải là gặp nguyệt sự đến sao? Còn có sức chạy loạn?
Thiếu Khâm ôm tiểu hồ, đi đến cửa sổ, chứng kiến bóng dáng nho nhỏ chạy vội đến góc tường ở sân sau, sau đó, ngồi xổm xuống thổi mồi lửa.
Muốn đốt lửa?
Nhìn tia lửa nhỏ văng ra khắp nơi, Thiếu Khâm nhíu mày, hắn rất ghét lửa.
Mắt thấy nàng không biết từ đâu lấy được cỏ khô chuẩn bị nhóm lửa, Thiếu Khâm để tiểu hồ xuống, phi thân ra ngoài cửa sổ hạ xuống, dùng chân đá bay đám cỏ khô.
Ngọn lửa nhỏ vừa nhen lên lập tức bị dập tắt.
Hạ Lan Tuyết ngồi chồm hỗm trên mặt đất như cũ, đối với việc vừa phát sinh có chút khó hiểu, nàng rất vất vả mới đốt được cỏ khô đấy ?
Ngẩng đầu, nhìn người gây ra mọi chuyện Thiếu Khâm, nhưng đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của hắn đang trừng nàng, thấp giọng chất vấn, “Ngươi muốn làm gì?”
“Ta?” Hạ Lan Tuyết nhớ tới bọc nhỏ trong lòng, nhất thời nổi giận, đứng dậy chỉ hắn, “Ta còn muốn hỏi ngươi làm cái gì đấy? Tại sao ngươi lại đá bay củi của ta?”
“Củi? Chẳng lẽ ngươi muốn nhóm lửa sưởi ấm ở đây?” Thiếu Khâm híp híp đôi mắt, không tin tưởng lắm.
“Đương nhiên không phải, lão tử muốn đốt ít đồ, liên quan gì tới ngươi?” Hạ Lan Tuyết giơ giơ túi vải trước mặt hắn, tức giận hừ nói, “Trời đang rất lạnh, đốt lửa dễ dàng sao? Đều tại ngươi, ngươi mau đi lấy cho lão tử ít cỏ khô.”
“Ngươi nói cái gì?” Lại còn sai bảo hắn? Thiếu Khâm rất ngoài ý muốn.
Hạ Lan Tuyết lườm hắn một cái, “Lấy ít cỏ khô đến, lão tử muốn nhóm lửa.”
“Đốt cái gì?” Đôi mắt tà tứ của Thiếu Khâm bị món đồ trong ngực nàng hấp dẫn, đưa tay về phía nàng, “Lấy ra ta coi.”
Hạ Lan Tuyết sững sờ, nhớ tới đồ trong bao vải, khuôn mặt nhỏ nhắn như bị phỏng, “Này, không thể ngờ được ngươi lại háo sắc như vậy, ít đồ riêng tư của nữ nhân ngươi cũng muốn xem sao?”
Thiếu Khâm, “...” Hô hấp đột nhiên căng thẳng, gò má trắng nõn ở dưới bóng đêm khẽ đỏ.
“Bản Đốc hiếm có? Bản đốc chỉ nhắc nhở ngươi, đây là nhà của người ta, nếu để hỏa hoạn xảy ra thì bắt ngươi ở lại đây bồi thường.”
Dông dông dài dài một trận, Thiếu Khâm cổ quái liếc nàng một cái, dáng người nhẹ nhàng lại bay lên lầu, ngồi ở trên cửa sổ, lại hướng về nàng hô một câu, “Muốn làm cái gì nhanh lên, cẩn thận bị người bắt đi.”
“Biến, lại gọi nữa, ta liền nói ngươi sai ta làm.” Hạ Lan Tuyết đè thấp thanh âm thối một câu, sau đó nhanh như mèo lại sắp xếp lôi cỏ khô ra, ngồi xổm dưới chân tường, đốt lửa, lại đem quần áo bẩn để lên, đốt sạch.
Đốt rất nhanh, rất nhanh liền thành tro bụi, Hạ Lan Tuyết lúc này mới vỗ vỗ tay, ngó xung quanh không có người nào, mới nhấc chân ngắn lên chạy.
Trên lầu, nhìn tiểu bóng dáng từ từ biến mất, lúc này Thiếu Khâm mới buông rèm cửa sổ xuống, ôm tiểu hồ vào trong ngực, nhìn vật nhỏ đang tròn mắt, nhẹ nhàng cúi đầu nở nụ cười.
Buổi tối có ổ chăn ấm áp, Hạ Lan Tuyết ngủ rất ngon, sáng hôm sau, tinh thần rất tốt, chỉ là bụng dưới có chút căng căng khó chịu.
Nàng từ từ xuống giường, do dự có nên nói cho Tiết ma ma là trước tiên trở về Hạ Lan phủ hay là ở trong khách sạn này thêm mấy ngày, đợi qua nguyệt sự lại đi tiếp, chứ bây giờ tình trạng nàng thế này muốn cưỡi ngựa cũng khó.
Nhưng dù thế nào thì ngày gặp lại Cơ Hoa Âm lại dài thêm rồi, thật chán ghét.
Mở cửa, phát hiện trong hành lang đứng một cái quang hoa như ngọc nam tử, Thiếu Khâm.
“Sớm a.” Nàng hữu khí vô lực lên tiếng chào, rồi từ phía sau hắn đi xuống dưới lầu.
“A Tuyết.” Thiếu Khâm nghiêng thân thể, hướng về nàng nhẹ nhẹ kêu một tiếng.
Hạ Lan Tuyết ngừng lại, quay đầu lại, “A Tuyết?”
Là đang gọi nàng sao? Sao lại nghe quái dị như vậy? Hai người bọn họ thân quen sao?
“Ôi, cứ gọi là Hạ Lan tiểu thư đi, nghe lọt tai hơn.” Nàng tròn mắt cười, không muốn nói chuyện thêm với hắn, vội vã xuống dưới tìm Tiết ma ma thương lượng.
“Ngươi không nhớ rõ, trước kia ta đều gọi như vậy?” Hắn khẽ cười, từ từ đi về phía nàng, cao lớn vững chãi đứng ở trước mặt nàng, mặt mày mỉm cười, cực hạn phong tình, “Hơn nữa, ngươi cũng thích ta gọi như vậy.”
“...” Vừa nói hắn đã đến gần, gần đến nỗi lúc hắn nói chuyện nàng có thể cảm nhận một cỗ nhiệt khí phun về phía mình, bất giác Hạ Lan Tuyết nghiêng về phía sau, cười liếc nhìn hắn nói, “Thiếu Khâm đại nhân, có phải ngươi muốn nữ nhân đến điên rồi? Loại chuyện linh tinh này mà cũng có thể mở miệng ra nói được. Tại sao ta lại không nhớ rõ chuyện này?”
“Cho nên, ngươi nên nhớ lại.” Khóe miệng xinh đẹp khẽ nhếch lên, hắn hướng về nàng cười rất dung túng sủng ái.
Nhưng nụ cười này lại làm cho Hạ Lan Tuyết căng thẳng, tự dưng cảm thấy nguy hiểm.
“Cần nhớ lại cái gì? Chẳng lẽ ngươi là muốn nói, ta quên mất? Quên trước kia ngươi gọi ta là A Tuyết ?”
Vẻ mặt trào phúng, khoa trương của nàng, lại không làm cho Thiếu Khâm tức giận, ngược lại hắn còn tiến lên, đưa tay nắm lấy vòng eo của nàng.
Hô hấp trong khoảnh khắc gần lại, nàng lại ngửi thấy mùi thơm dễ chịu trên người hắn..
Nàng nhắm mắt lại, đẩy hắn ra, “Buông ra.”
“Chớ lộn xộn, không ngã xuống giờ.” Hắn bá đạo kéo nàng vào gần, bởi vì nàng đứng ở gần cầu thang, lại còn lùi về phía sau, rất dễ dàng té xuống.
Hạ Lan Tuyết quay đầu lại nhìn nhìn qua, bẹp bẹp miệng, trừng mắt hắn, “Này, sáng sớm không cần dùng trò này để trêu trọc ta? Hôm qua mới có ấn tượng tốt với ngươi một chút, hôm nay lại thành cặn bã rồi. Thiếu Khâm đại nhân, ta phát hiện, ngươi người này chính là không đáng yêu. Ta một chút cũng không thích ngươi. Tránh ra.”
Một phen đẩy hắn ra, nàng lại chui vào phòng, lấy ra bọc đồ của mình, ôm vào trong ngực, nhìn hắn khoanh hai tay, tà tứ dựa vào lan can, lạnh bạc đánh giá chính mình, khẽ nhíu mày, nói, “Tối hôm qua là ngươi tự mang đồ ăn đến , còn phòng ngủ này cũng chính là ngươi mời ta ngủ, đó là xem trọng ngươi, nhưng cũng không có nghĩa là ta nợ ngươi .”
“Ngươi nợ.” Thiếu Khâm sâu kín mở miệng, mắt nhìn nàng chằm chằm, làm cho Hạ Lan Tuyết đột nhiên có loại ảo giác, giống như thật sự mình nợ hắn vậy.
Nhưng, làm sao có thể? Từ khi nàng trùng sinh đến nay, nàng và hắn chỉ đụng mặt có mấy lần mà đều là hắn bắt nạt nàng.
“Hừ, Thiếu Khâm đại nhân tính toán thế nào vậy ? Nếu thật nói là nợ, ngươi còn nợ ta một cái mạng đấy. Ngươi cũng chưa quên đêm đó chứ?” Hạ Lan Tuyết cơ hồ là oán hận nghía hắn, sau đó, ôm bao trực tiếp đi xuống lầu.
“Một đêm kia...” Thiếu Khâm xoay người, khẽ ngửa đầu nhìn bầu trời xám trắng bao la , màu hổ phách trong đôi mắt ảnh ngược ra khói mù thần sắc.
- -
“Ma ma.” Hạ Lan Tuyết đi đến phòng Tiết ma ma, Tiết đang ngồi xếp bằng tĩnh tọa ở trong phòng, nghe thấy nàng đến, khẽ mở, hừ nói, “Còn biết trở lại?”
“Ma ma, đã xảy ra chuyện, xảy ra chuyện lớn, ngươi nói ta nên làm cái gì bây giờ?” Quăng bao nhỏ ra giữa giường, Hạ Lan Tuyết ôm bà, cơ hồ muốn khóc lên rồi.
Tiết ma ma cảm thấy cả kinh, “Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ tên Thiếu Khâm kia đêm qua ngủ với ngươi?”
“Hả?” Hạ Lan Tuyết mơ hồ, ngẩng đầu nhìn thần sắc bị dọa thảm của Tiết ma ma, rất không minh bạch, “Ma ma, sao ngươi lại nghĩ đến chuyện hạ cấp đó? Hay là ma ma ngươi... Tư tưởng không khỏe mạnh, ma ma muốn nam nhân sao?”
“Nói bậy, ma ma không có hứng thú với nam nhân.” Tiết ma ma cốc đầu nàng một cái, lại hỏi, “Hắn thật không có làm gì ngươi?”
“Không có a.” Hạ Lan Tuyết hung hăng liếc nàng một cái, “Hôm qua, những lời ta nói với bà mà cũng nghe không hiểu sao? Thiếu Khâm hắn là ti lễ giám Tổng đốc đại nhân, đã hiểu chưa?”
“Sau đó thì sao?” Tiết ma ma biểu hiện bộ dáng khó hiểu.
Hạ Lan Tuyết che ngực, “Ti lễ giám đều là thái giám .”
“Vậy sao?” Tiết ma ma đương nhiên biết rõ ti lễ giám đều phải là thái giám, nhưng là, kia Thiếu Khâm rõ ràng không phải là.
“Ai, cho nên nói, hắn chính là nghĩ làm gì ta, cũng không có cái kia cái gì cái gì a, ngươi hiểu không?” Hạ Lan Tuyết nhìn bà.
Tiết ma ma sắc mặt khôi phục lại, “Nói cũng đúng, ngươi cùng hắn không có việc gì? Vậy ta an tâm, đúng rồi, ngươi mới vừa nói xảy ra chuyện gì?”
Hạ Lan Tuyết đầu đầy hắc tuyến, tiện đà lại lần nữa nổi lên dũng khí, đem chuyện của mình nói ra.
Tiết ma ma vừa nghe, lại rất vui mừng, “Thật sự? Nói như vậy, ngươi hiện tại hoàn toàn có thể cùng gia viên phòng rồi.”
“Viên phòng?” Có phải nói có chút xa rồi không? Mặc dù nàng cũng rất muốn, nhưng mấu chốt là, nhìn thấy hắn trước rồi nói sau.
“Làm sao bây giờ đây? Đi Tây Di ra roi thúc ngựa cũng phải hơn nửa tháng, nhưng bây giờ ta như thế này cưỡi ngựa sao được?”
“Lấy chiếc xe ngựa đi là được.” Tiết ma ma cũng không thừa nhận đó là một vấn đề, hơn nữa, nếu gia biết được tiểu nha đầu thành người lớn rồi, chắc càng thêm vui .
Hạ Lan Tuyết vỗ đầu một cái, “Sao ta không nghĩ tới?”
Sau khi ăn điểm tâm, Tiết ma ma lập tức vào thành tìm xe ngựa, nhưng mà, mất nửa ngày, nhưng ngay cả xe bò cũng không tìm được, huống chi xe ngựa.
Xám xịt trở lại, “Nha đầu, hay là, ma ma đi trộm một chiếc cho ngươi?”
“Trộm? Ở đâu?” Hạ Lan Tuyết kinh hỏi, bất kể dùng biện pháp gì, miễn ra xe ngựa là được rồi, cùng lắm thì trả tiền.
Tiết ma ma dẫn nàng đi đến bên cửa sổ, chỉ chỉ lầu dưới, vừa vặn, Thiếu Khâm một chuyến chuẩn bị xuất phát.
Thiếu Khâm ôm tiểu hồ chui vào một xe ngựa xa hoa, mấy nha hoàn khác chui vào một xe ngựa, còn lại thị vệ tùy tùng, là đều cưỡi ngựa đi theo.
“Ừm, đúng.” Hạ Lan Tuyết híp mắt gật gật đầu, cỗ xe của Thiếu Khâm coi như không tính, nhưng là xe ngựa nha hoàn ngồi, nàng vẫn là có thể lấy dùng một chút, cùng lắm thì đem hai con ngựa của mình và Tiết ma ma ra đổi.
Nghĩ tới đây, nàng có chút hối hận lúc trước trở mặt với hắn ở trên lầu, nếu không, nói không chừng dễ nói chuyện, hiện tại , chỉ có thế cướp.
“Làm cách nào cướp?”
Mới hỏi, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa.
“Ai?”
“Nô tỳ Loan Nguyệt.”
Hạ Lan Tuyết nhìn Tiết ma ma một cái, “Là thị nữ của Thiếu Khâm.”
Nàng đi ra mở cửa.
Loan Nguyệt đứng ở cửa, cung kính có lễ, “Cô nương, đại nhân lệnh cho nô tỳ đến hỏi, lần này cô nương ra ngoài có phải muốn đi Tây Di hay không? Nếu đúng, vừa vặn đại nhân cũng muốn đi Tây Di hiệp trợ Cơ tướng quân, cô nương nếu không chê, thì có thể đi cùng nhau, trên đường cũng tốt có qua chiếu ứng. Nếu cô nương đi chỗ khác, đại nhân suy tính đến cô nương thân thể đơn bạc, đặc biệt lưu lại một chiếc xe ngựa cho cô nương sử dụng.”
“...” Suy tính chu đáo như vậy? Hạ Lan Tuyết hơi hơi nhíu mày, trực giác này Thiếu Khâm có phải hay không có âm mưu gì a? Không có việc gì mà ân cần? Sẽ không phải là có ý đối với nàng chứ?
Nhưng, nhìn nha hoàn này Loan Nguyệt, mặt mày như vẽ, xinh đẹp như hoa, so với nàng còn xinh đẹp hơn, bên cạnh có nha hoàn như hoa như ngọc như vậy, chính hắn lại tuyệt sắc như vậy sao có thể nhìn trúng nha đầu dáng vẻ như nàng được?
Mặc dù nàng thường thường ở trước mặt Cơ Hoa Âm tự xưng là hai năm sau nhất định khuynh quốc khuynh thành, nhưng, chờ đến lúc Cơ Hoa Âm muốn nàng thì hai năm sau dù nàng bộ dáng như thế nào hắn cũng không thể quỵt nợ .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.