Độc Giả, Ngươi Nằm Xuống!

Chương 45: Không cần phải thể hiện tình ý ra ngoài đâu




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cố Ngang khóc đủ ăn no, bình tĩnh trở lại liền bắt đầu thấy chán. Tay không cử động được, chuyện gì cũng không làm được, đầu óc thì quay cuồng, Tề Yên Khách cũng không cho cậu xuống giường đi lại. Cố Ngang nằm trong chốc lát mà buồn chán muốn chết, ai oán liếc nhìn Tề Yên Khách, Tề Yên Khách nghĩ nghĩ, viết ba chữ đưa cho cậu.
“Đi tắm nhé?”
Cố Ngang cúi đầu nhìn hai tay bị phế của mình.
Tề Yên Khách lại viết ba chữ: “Anh giúp em?”
Cố Ngang do dự một chút, giữa “Có mùi” cùng “Được tắm cho” rối rắm không thôi, cuối cùng vẫn bị vế sau khuất phục.
Vì thế, Cố Ngang hiện tại đứng bên cạnh bồn tắm lớn, yên lặng nhìn Tề Yên Khách cởi quần áo cho cậu. Mặt đỏ như một con cua chín… Lại nói, có chút muốn ăn đại áp cua (1). Ai, bị nhốt ở chỗ này không biết đã bao lâu, không biết thế giới bên ngoài đang là lúc nào rồi? Đã đến mùa đại áp cua chưa nhỉ…
(1) Đại áp cua (QT): nguyên văn là 大闸蟹, search GG thì ra một loại cua gọi là cua Trung Quốc, hay còn gọi là Cà ra… (Wiki)
abc
Cố Ngang muốn dùng suy nghĩ miên man mà đuổi đi cảm giác ngượng ngùng xấu hổ, cố gắng tự nói với mình, chỉ là tắm rửa thôi mà, cậu bây giờ đang là người bệnh nha, còn có thể xảy ra chuyện gì chứ!
Đang nghĩ, Tề Yên Khách bỗng nhiên ôm lấy vai cậu. Cố Ngang hoảng hốt, vội vàng cúi đầu, xấu hổ nói: “Này! Bây giờ em không thể làm…”
“?” Tề Yên Khách kinh ngạc nhìn cậu một cái, giữ vai cậu ẩn ẩn vào bồn tắm lớn bên cạnh.
Cố Ngang lúc này mới phát hiện mình hiểu sai ý rồi, hiển nhiên động tác kia chỉ là muốn nhắc nhở cậu “Đi tắm đi” chứ không phải là “Mau nằm xuống”. Cậu nhất thời xấu hổ không thôi, bối rối hoảng loạn bước vào bồn tắm, chỉ cảm thấy dưới chân trượt một cái liền muốn té xuống. Thân thể cậu chưa nghiêng quá mười lăm độ thì đã được Tề Yên Khách ôm lấy eo, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
Chết tiệt em mới không có ý nghĩ kỳ quái em mới không có mặt đỏ tai hồng vì vậy anh đừng có ôm em có được không xin hãy nhớ rõ em không chỉ là một người bệnh mà còn là một người bệnh đang khỏa thân!
Cố Ngang thẹn quá hóa giận mà ngồi xuống nước, ngay sau đó ý thức được hai chân mình đang mở rộng, tư thế quá mức gì thế này, vì thế liền yên lặng mà co chân lên.
Nhưng cấu tạo thân thể nam giới không cho phép cậu dùng chân che khuất đi chỗ xấu hổ kia, cậu đành liều mạng thuyết phục bản thân, chỉ là tắm thôi mà, đi nhà tắm công cộng còn không phải đã bị mọi người nhìn thấy hết rồi à, che che cái rắm… A, che mông là được rồi…
Tề Yên Khách nghiền ngẫm mà nhìn Cố Ngang. Tên kia quả thực đem suy nghĩ của mình viết hết lên mặt rồi. Thật là, đầu óc nên biết che giấu một chút đi chứ.
Kỳ thật Tề Yên Khách rất muốn nói cho Cố Ngang, lúc em hôn mê anh đã sớm nhìn thấy hết rồi, huống chi hai chúng ta cũng đã cùng lên giường… Em rốt cuộc xấu hổ cái gì?
Mặc dù trong lòng buồn cười, mặt Tề Yên Khách lại vô cùng đứng đắn, y sợ vạn nhất bản thân nhịn không được mà cười phá lên, Cố Ngang sẽ xấu hổ đến đá y đi mất.
Các đốt ngón tay bị thương không nên tiếp xúc với nước nóng, bởi vậy Tề Yên Khách để trên thành bồn tắm hai cái khăn mặt, cho hai cánh tay Cố Ngang đặt bên trên, sau đó lau tay cho cậu. Cố Ngang yên lặng mà nhìn, trong lòng dần dần dâng lên nhu tình.
Người kia nghiêm túc cẩn thận lau người cho cậu, ánh mắt dịu dàng chuyên chú, không hề mất tập trung. Khăn mặt ấm áp chậm rãi lướt qua da thịt, cứ như đang âu yếm, nhưng sau sự ấm áp sau lại là một tia lạnh lẽo, khiến Cố Ngang cảm thấy lưu luyến vô cùng.
Lướt qua cánh tay, Tề Yên Khách nhúng khăn vào nước, bắt đầu lau cổ cho cậu. Tới gần phía sau đầu thì thấy vẫn còn sót lại một ít máu, Cố Ngang không nhìn thấy, Tề Yên Khách chỉ lẳng lặng quan sát, tay càng thêm cẩn thận.
“Đau không?” Tay ướt không thể viết chữ, bởi vậy y chỉ có thể làm một cái khẩu hiệu.
Cố Ngang phân biệt hai chữ kia, sau đó lắc đầu: “Không đau.”
Tề Yên Khách gật gật đầu. Đem cái khăn dính máu một lần nữa giặt sạch, rồi chà phía sau lưng của cậu. Sợ cậu không tự đỡ được cơ thể mình, Tề Yên Khách liền vươn tay ôm lấy cậu, nghiêng người tiến lên, cho cậu nửa tựa vào ngực mình.
“…” Cố Ngang bỗng nhiên có chút khó chịu, nhịn không được dựa vao vai y thêm một chút. Loại cảm giác này khiến cậu hoài niệm đến muốn khóc, làm cậu nhớ tới trước kia.
Lại nói, bọn họ quen biết bất quá cũng chỉ mới vài ngày. Vì sao chỉ trong một đoạn thời gian ngắn ngủi mà đã phát sinh nhiều chuyện như vậy?
Tề Yên Khách điều chỉnh tư thế một chút, gần như thành ôm. Nhưng dù sao cũng là một người ngồi một người đứng, tư thế này khiến Tề Yên Khách vô cùng mất sức. Mặc dù khó khăn, khóe miệng y lại hiện lên tươi cười. Chiếc khăn lưu lại trên tấm lưng trơn bóng trắng nõn của Cố Ngang vài giọt nước, bọt nước theo làn da rơi xuống, đẹp đến mức khiến y muốn hôn lên.
Nhưng y nhịn được, lau xong phía sau liền thu liễm bản thân. Ngược lại Cố Ngang lại ôm lấy y lưu luyến không rời, nâng đôi mắt mất mát nhìn y.
Tề Yên Khách cúi đầu cho cậu tựa sát vào trong lòng, thái độ nghiêm túc thành kính, tựa như đang lau chùi một bức tượng vậy. Cố Ngang một bên cảm thụ dòng nước (ý là dòng máu chảy trong người TYK) ấm áp trước ngực, một bên miên man suy nghĩ, rất nhanh hô hấp đã trở nên rối loạn.
Không! Hiện tại mình đang □ a! Vạn nhất xảy ra chuyện gì mà nó đứng lên thì sao…
… Lại nói, y sẽ lau tiểu huynh đệ của mình sao? …
Vừa nghĩ đến đây, tiểu huynh đệ thân mến của Cố Ngang liền thức tỉnh.
“…” Cố Ngang giận dữ xấu hổ muốn chết mà nhìn cái tên đồng đội gây thất vọng kia, suy xét chờ sau khi tay phục hồi như cũ liền hấp tiểu huynh đệ thành thịt kho tàu luôn cho xong.
Vốn Tề Yên Khách cũng không chú ý, nhưng Cố Ngang đem đầu chôn sâu như vậy, y muốn không để ý cũng khó. Vì vậy, y lập tức liền sửng sốt.
“Cần giúp không?” Tề Yên Khách làm vài khẩu hiệu.
Cố Ngang cúi thấp đầu, căn bản không chú ý y đang nói cái gì. Tề Yên Khách đành phải tiến đến bên tai cậu, tựa như nhẹ nhàng thổi khí mà phát ra âm thanh: “Muốn, anh, giúp, không?”
Cố Ngang cả kinh, cuống quít ngẩng đầu, liền đập một phát vào mặt Tề Yên Khách. Tề Yên Khách hai mắt đẫm lệ bưng mũi, Cố Ngang xấu hổ đến mức hận không thể chui luôn vào trong nước mà chết đuối, nửa ngày mới thốt ra vài chữ: “Anh không sao chứ?”
Tề Yên Khách yên lặng bưng mũi. Lắc đầu, máu mũi từ kẽ tay chảy ra.
Cố Ngang: “…”
Tề Yên Khách bất đắc dĩ, đành phải ngẩng mặt lên rồi dùng nước lạnh cầm máu. Cố Ngang nhìn bộ dáng buồn bực của y, đột nhiên tâm tình thật tốt, nhịn không được cười haha. Cười lớn, toàn thân theo đó run rẩy, bao gồm cả tiểu huynh đệ ý chí chiến đấu sục sôi.
… Mẹ tên đản (trứng…) kia! Thật đáng thất vọng! Chuyện này mà mi cũng đứng lên làm cái gì!
Cố Ngang ý đồ dùng ánh mắt đe dọa tiểu huynh đệ, nhưng trong bồn lại có quá nhiều bọt, làm cậu không thể thực hiện ý muốn của mình. Cậu đành hít sâu vài cái, trấn an cơ thể xao động của mình.
Vừa ngẩng đầu thì thấy, ánh mắt tinh quái của Tề Yên Khách đang nhìn mình chằm chằm. Sau đó, piu——
Lỗ mũi còn lại liền đổ máu.
Sao anh lại dễ chảy máu như vậy chứ!
Cố Ngang giận đến muốn chửi ầm lên, nhưng nhìn đến Tề Yên Khách luống cuống tay chân cầm máu trong khi vẫn còn đỏ mặt, cậu đột nhiên cảm thấy… A, nói thế nào nhỉ, là siêu hạnh phúc.
Vừa vui vẻ lại vừa ngọt ngào, còn có chút thẹn thùng… Chậc chậc…
“Này…” Cố Ngang thở dài, lúc thở dài lại không nhịn được mà mỉm cười, cười rồi lại có chút sầu não, “Em quả nhiên là vẫn… rất thích anh.”
Tề Yên Khách bưng mũi, chớp chớp mắt mà nhìn cậu.
Cố Ngang tự giễu cười: “Xảy ra nhiều chuyện như vậy, nói thật, em không thể không nghi ngờ anh. Nhưng lại vẫn cứ thích, làm thế nào bây giờ? Thích đến mức, em biết là anh sẽ không hại em… Luôn cảm thấy anh có làm gì cũng sẽ không hại em …” Cậu nâng mắt, ánh mắt ướt át, “Hoặc là nói, nếu anh thật sự muốn giết em, em cũng không…”
Tề Yên Khách bỗng lắc lắc đầu.
Cố Ngang giật mình. Chỉ thấy Tề Yên Khách há miệng muốn nói, lại nghĩ tới bản thân đã không thể nói chuyện bình thường nữa rồi, đành phải ngượng ngùng sờ sờ mũi, làm trên mũi dính đầy máu tươi. Y nhìn vết máu trên ngón tay, nhãn tình sáng lên, liền xoay người lại dùng luôn máu tươi viết lên gương: “Anh…”
Chỉ viết một chữ, vết máu trên ngón tay liền khô cạn. Máu trên gương chảy đầm đìa một chữ to tướng thoạt nhìn rất không vừa mắt. Y không chút do dự mà sờ lên mũi, phát hiện máu trong mũi cũng đã dừng chảy.
“Này!” Cố Ngang đầu đầy hắc tuyến, “Anh đừng có cố tình chọc tay vào mũi nữa đi… Cái kia… Anh vẫn là nói chuyện đi, kỳ thật em vẫn hiểu được.”
Tề Yên Khách xoay người, nghĩ nghĩ, vẫn không nói gì. Chỉ cúi người xuống, nâng đầu Cố Ngang lên, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu.
“…?” Cố Ngang không hiểu mà nhìn y.
Tề Yên Khách vẫn không nói một tiếng mà mỉm cười, một lần nữa cầm lấy khăn mặt lau người cho cậu. Bất tri bất giác, tiểu huynh đệ của Cố Ngang một lần nữa lại nằm xuống, đại khái cũng hiểu được hai người họ không tán tỉnh nhau thì thật sự chẳng có lý do để ngẩng đầu. Cố Ngang trong lòng an ổn, mơ hồ cảm thấy bản thân giống như cảm nhận được tâm ý của Tề Yên Khách.
Anh sẽ không.
Anh cũng thích em.
Anh sẽ bảo vệ em.
… Đại khái, chính là ý của anh đúng không?
Khăn mặt nhúng qua nước ấm chà lau trên người, kết hợp với động tác nhẹ nhàng của người kia, đối với Cố Ngang mà nói quả thực chính là một loại hưởng thụ. Cậu nhịn không được mà giương khóe miệng, đang muốn nói chuyện, đã thấy Tề Yên Khách vươn tay về phía mình.
“?” Cố Ngang kinh ngạc nhìn y, Tề Yên Khách làm tư thế hướng lên trên.
Đây là muốn bảo cậu đứng lên?
Cố Ngang ngoan ngoãn đứng lên, đứng đối mặt với Tề Yên Khách. Đứng trong bồn tắm khiến cậu so Tề Yên Khách cao hơn rất nhiều, cậu cúi đầu nhìn Tề Yên Khách phía dưới, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, đã cảm thấy trên người dâng lên một trận lạnh lẽo. Nhìn kỹ, trong tay Tề Yên Khách là một cái bông tắm, đang chà lau trên người cậu.
Bông tắm màu trắng ngà tại lòng bàn tay kia được xoa nắn nổi bọt, Cố Ngang mắt mở trừng trừng nhìn y lưu loát chà sạch nửa người trên cho cậu, sau đó đi xuống phía dưới sờ soạng.
“… Này!” Cố Ngang theo bản năng lui về phía sau, không cẩn thận liền trượt chân. Tề Yên Khách vươn tay kéo cậu, kết quả trên tay toàn là bọt xà phòng trắng mịn, nhất thời không bắt được. Dưới tình thế cấp bách, y giang hai tay ôm lấy người Cố Ngang, hai người liền cùng ngã vào bồn tắm.
“A!” Đột nhiên va chạm khiến đầu óc Cố Ngang choáng váng, hơn nửa ngày mới định thần lại. Mở mắt ra liền nhìn thấy thần sắc kinh hoảng của Tề Yên Khách, cậu ngẩn người, lúc này mới phát hiện tay Tề Yên Khách đang đặt ở phía sau mình, chính là phía trên thành bồn tắm.
“Anh không sao chứ!” Cố Ngang vừa khẩn trương vừa áy náy, nhanh chóng ngồi dậy.
Tề Yên Khách lắc đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào cậu, làm vài cái khẩu hiệu: “Em thì sao?”
“Em không sao em không sao!” Cố Ngang hổ thẹn muốn chết, cảm thấy bản thân khi không tự nhiên lại miên man suy nghĩ cái tính cách lộn xộn nhút nhát này thật sự là chẳng ra gì. Cậu ảo não mà gục đầu xuống, nhỏ giọng nói, “Thật xin lỗi.”
Tề Yên Khách cười cười, vươn tay gảy gảy mũi cậu. Trên tay còn dính bọt sữa tắm, liền cứ như vậy mà để lại một khối bọt trắng trên mũi Cố Ngang. Cố Ngang thấy ngứa, tay lại không thể nhấc lên, nhất thời nhịn không được, liền hắt hơi lớn một cái.
“Hắt xì!” Hắt hơi một cái mà vẫn còn ngứa, Cố Ngang khụt khịt mũi, thê thảm mà đánh thêm vài phát, “Hắt xì! Hắt xì!”
Tề Yên Khách cười ha ha, nhìn vẻ mặt ai oán của Cố Ngang, cuối cùng vươn tay quệt bọt trên mũi đi cho cậu. Cố Ngang như trút được gánh nặng, thở một hơi thật dài, tiện đà tức giận nói: “Chết tiệt, anh thừa dịp mấy ngày nay cứ đùa giỡn em đi, đợi lão tử khỏi hẳn liền quan tâm anh y hệt trở lại!”
Tề Yên Khách cười tủm tỉm gật đầu, làm một khẩu hiệu.
“Được.”
Y hào phóng như vậy, lại khiến Cố Ngang thấy ngại ngùng. Cố Ngang hừ hai tiếng, không khách khí nói: “Nhanh lên, nhanh tắm rửa cho trẫm. Trẫm đói rồi, muốn ăn thịt.”
Tề Yên Khách làm bộ bản thân có tay áo, vỗ bùm bùm vài cái trước ngực, làm khẩu hiệu: “Tuân chỉ.”
Cố Ngang cười đến không kiềm chế nổi, đột nhiên trước mắt biến thành màu đen, cái gì cũng không nhìn thấy. Cậu sợ tới mức không dám lộn xộn, dùng sức dụi mắt vài cái, lúc này mới khôi phục bình thường.
“Làm sao thế?” Tề Yên Khách vội vàng mở miệng, phát ra thanh âm mơ hồ không rõ.
“Có chút choáng…” Cố Ngang hít sâu một hơi, nói, “Tốt rồi, bây giờ em không sao. Chắc từng bị đập đầu vào cửa?”
Tề Yên Khách biểu tình ngưng trọng mà gật đầu.
Cố Ngang sửng sốt: “Mẹ kiếp! Thật hay giả vậy, em bị đập lúc nào?!”
Mẹ kiếp chứ tại sao mình không nhớ được những chuyện đã xảy ra sau khi rời khỏi phòng nhỉ, chẳng lẽ lúc đó bị đập đầu thật?
Tề Yên Khách cười phụt một cái, Cố Ngang liền biết mình lại bị đùa giỡn rồi. Đang muốn gào lên, lại nghĩ tới bản thân vừa mới nói “Thừa dịp mấy ngày nay mà đùa giỡn em đi”, phát hỏa mà lập tức nói không nên lời, đành phải phẫn nộ nghiêng đầu qua chỗ khác.
Tề Yên Khách không chịu nói với cậu vì sao cậu lại bị thương, nhất định là có nguyên nhân của y. Đại khái đã biết cậu sẽ khó mà có thể tiếp thu sự thật, cho nên Tề Yên Khách mới lựa chọn giấu diếm.
Kỳ thật lúc trước Tề Yên Khách giấu diếm kết cục của tiểu thuyết, đại khái cũng là sợ cậu suy nghĩ lung tung? Tề Yên Khách khi làm việc đều có quyết định của riêng mình, tuy rằng thoạt nhìn có chút kỳ quái, nhưng cuối cùng luôn có thể đạt tới mục đích.
Chỉ có thể nói, mạch não của tác giả, mình không hiểu!
Cố Ngang nhịn không được cười cười. Tề Yên Khách thấy cậu cười liền biết cậu lại đang xuất thần, cũng không chen ngang, yên lặng mà rửa sạch sữa tắm trên người cho cậu.
Chờ Cố Ngang phục hồi lại tinh thần, trên người đã vô cùng mát mẻ nhẹ nhàng khoan khoái. Tề Yên Khách đỡ cậu ra khỏi bồn tắm, lấy khăn lau khô cơ thể cho cậu.
“Này…” Cố Ngang trên mặt nóng lên, khóe miệng không giấu nổi ý cười mà giương lên, “Đột nhiên em thấy, chúng ta cứ như vợ chồng vậy.”
Tề Yên Khách cười nhưng không nói gì, vươn tay lấy đồ lót sạch.
“Tuy rằng hiện tại nói điều này là không quá thích hợp, nhưng mà…” Cố Ngang thở một hơi thật dài, vô cùng buồn bực mà nói, “Anh có thể đợi lát nữa hẵng cho em mặc quần áo không? Dù sao thì… Em cũng vừa cứng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.