Độc Giả, Ngươi Nằm Xuống!

Chương 30:




Hôm sau, Cố Ngang từ trong mệt mỏi bất kham tỉnh lại. Giương mắt nhìn đồng hồ treo tường, hai giờ rồi.
…Hai giờ?!
Cả Ngang cả kinh,cơ hồ từ trên giường nhảy dựng lên. Hạ thân bỗng truyền đến từng trận đau nhức, Cố Ngang không khỏi nhe răng trợn mắt. Bị cậu quấy nhiễu,nguời bên cạnh cũng tỉnh lại.
_”…Làm sao vậy?” Tề Yên Khách dụi dụi mắt,nhìn tấm lưng trần trụi trơn bóng của Cố Ngang,nhịn không được đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Cố Ngang bị y sờ, lưng vừa ngứa mặt sau thì đau, nhất thời dở khóc dở cười, đành nói “Ngủ quên! Rời giường! Rời giường!”
_”Đói bụng?” Tề Yên Khách ngồi dậy,xoay người nhặt quần áo bị vứt dưới đất,cười đưa cho Cố Ngang.
_”Em không sao…” Cố Ngang chợt nhớ tới Vi Miểu bị cậu bỏ quên trong phòng,lập tức hổ thẹn không thôi “Vi Miểu sắp chết đói…Không biết em ấy có tự mình ra ngoài tìm đồ ăn không.”
Cậu cư nhiên nửa đêm chạy qua phòng Tề Yên Khách làm tình,sau đó ném Vi Miểu một mình trong phòng thẳng đến buổi chiều ngày hôm sau? Thật sự rất vô trách nhiệm!
Cố Ngang cắn răng nhịn đau, vội vàng mặc quần áo,khập khiễng chạy vào buồng vệ sinh. Tề Yên Khách nhìn tư thế đi đường của cậu,không khỏi lo lắng nhíu mày,nhưng phát hiện động tác vẫn tràn đầy sức sống,nhất thời buồn cười không thôi.
Khi Cố Ngang bổ nhào tới bồn rửa mặt,đang muốn nắn kem đánh răng, chợt  nhận ra chỗ này không phải phòng mình, ly cùng bàn chải đánh răng chỉ có một.
…Có thể dùng của anh ấy sao?
Cố Ngang đỏ mặt,do dự một chút,đang định quay đầu hỏi,khóe mắt nhìn thoáng qua, phát hiện vệt màu vàng nhạt trong thùng rác.
Đó là…ba con vịt bơi.
Cố Ngang nín thở,theo bản năng liếc qua giá gỗ trên bồn,trên kệ chỉ còn lại ba con vịt. Một con đơn độc nằm trong góc,hai con dính rất gần. Cậu bỗng nhiên cảm thấy thấp thỏm,cầm con vịt nhỏ trong góc, phát hiện là của “Vi Miểu”.
Mà tựa vào nhau, một là “Dịch Khiêm”, một là “ Chí Sĩ ”.
Ngày hôm qua, Tề Yên Khách đã trả lại con vịt viết tên “Cố Ngang” cho cậu. Cố Ngang hồi tưởng một chút,thời điểm hai người “vật lộn” đã tùy tay ném chúng đi, hiện tại hẳn hai con vịt đang nằm trên giường.
Như vậy, trong thùng rác,trừ bỏ vịt của “Nghê An” và “Dịch Bách”, con kia chính là…
Cố Ngang chậm rãi cúi người,lấy ra một con vịt nhỏ từ bên trong.
Quả nhiên.. là Cung Lý.
Đây không phải đại biểu…
Lồng ngực Cố Ngang lập tức nhói lên,đang định đứng dậy,ánh sáng ngoài cửa bỗng nhiên tối sầm. Cậu ngẩng đầu, bắt gặp Tề Yên Khách tựa vào khung cửa,cười hì hì nhìn mình.
Còn cầm theo một chú vịt màu vàng.
Cố Ngang có chút chột dạ,nắm con vịt của Cung Lý trong tay, không biết nên buông ra hay tiếp tục giữ lấy. Tề Yên Khách liếc mắt nhìn cậu, nhịn không được bật cười “Em thích lục thùng rác phòng anh như vậy sao?”
Cố Ngang phức tạp nhìn y. Tề Yên Khách cười đi tới,thuận tay đặt con vịt lên giá,sau đó chìa tay về phía Cố Ngang. Cố Ngang níu tay y đứng lên, Tề Yên Khách trực tiếp kéo cậu vào ngực.
Tề Yên Khách ôm cậu đứng trước bồn rửa mặt, mỉm cười nhìn hình ảnh hai người ôm ấp trong gương.
_”Còn cầm làm gì, ném xuống đi.” Tề Yên Khách đoạt lấy con vịt “Cung Lý”, ném vào thùng rác.
_”…” Cố Ngang nhíu mày, muốn nói lại thôi. Cậu rất muốn chạy đi xác nhận an nguy của Cung Lý, nhưng….Rõ ràng đáp ứng,phải tin tưởng người này.
Chỉ mới quyết tâm một ngày, hiện tại cậu đã bắt đầu suy nghĩ miên man. Vì thế đành dời đề dài “…Thùng rác của anh thật sạch sẽ a.”
_”Ừ, bởi vì luôn ngủ ở chỗ em.” Tề Yên Khách mỉm cười cọ cọ cổ cậu “Hình như anh chỉ ngủ trong phòng mình hai lần…ba lần?”
_”Hai lần, trong đó một lần là ngủ trưa.” Cố Ngang không hề khó khăn nhắc nhở. Về phần một lần khác, chính là tối hôm qua. Vừa nhớ tới,hai má liền ửng đỏ.
Tề Yên Khách buông cậu ra,vươn tay cầm bàn chải cùng kem đánh răng,lười biếng nói “Đúng vậy… Ngay cả bàn chải đánh răng nơi này, anh còn chưa dùng qua, nó căn bản không phải phòng anh.” Y nắn kem,đưa bàn chải đánh răng qua cho Cố Ngang,sau đó mở vòi lấy nước.
Trong lòng Cố Ngang ấm áp, tuy rằng mặt ngoài chỉ là những hành động nhỏ nhặt nhưng lại đong đầy ôn nhu. Lắng nghe tiếng nước ào ào, khóe miệng không khỏi nhếch cao.
Đúng lúc này, Tề Yên Khách chậm rãi nói “Không biết anh chết rồi, là căn phòng này biến mất, hay phòng của em…Hoặc hai nơi đồng thời biến mất?”
Thân thể Cố Ngang lập tức cứng đờ.
Tề Yên Khách nhét ly nước vào tay Cố Ngang,tựa vào vai cậu nhắm mắt, thấp giọng cười “Giỡn thôi mà.”
Cố Ngang trầm mặc “….Không vui.”
_”…A.” Tề Yên Khách nháy mắt mấy cái, “Thực xin lỗi.”
Cố Ngang không rên một tiếng đánh răng,Tề Yên Khách đanh tựa lên vai cậu,lẳng lặng nhìn Cố Ngang, giống như chỉ có thể ôn tồn mấy phút đồng hồ cũng không nỡ buông tha. Chờ Cố Ngang đánh răng rửa mặt xong,Tề Yên Khách lúc này mới dần dần nới lỏng tay.
_”Em đi xem Vi Miểu.” Cố Ngang quay đầu bước đi
_”Ừ.” Tề Yên Khách nói xong đột nhiên nhíu mày,xoay người theo ra ngoài.
Tựa hồ đã chậm một bước.
_”…” Cố Ngang kinh ngạc đứng trên hành lang,nơi vốn ra có một căn phòng.
Phòng hình trái tim, phòng của Cung Lý,sớm đã không thấy tăm hơi.
Cố Ngang không dám tin vươn tay,sờ soạng vách tường kiên cố. Hai mắt cậu trừng lớn,nghe Tề Yên Khách đến, cũng chỉ có thể sững sờ nhìn y.
_Anh đã sớm biết?
Tề Yên Khách vốn định nói tối hôm qua lúc đi lấy gel bôi trơn liền thấy  nhưng bắt gặp bộ dáng nghèo túng thất thần của Cố Ngang, biết nếu nói thật, nhất định sẽ khiến cậu vô cùng áy náy,vì thế lắc đầu “Không. Anh không chú ý.”
Cố Ngang không nói, xoay người về phòng mình. Tề Yên Khách bất mãn trừng mắt nhìn vách tường,tựa hồ oán giận con tiện nhân này chết rồi cũng không bớt việc.
Cố Ngang vừa mở cửa, Vi Miểu ngồi trên giường lập tức ngẩng đầu lên. Khuôn mặt đỏ bừng còn treo đầy nước mắt,nhưng vừa thấy Cố Ngang, vội vàng chấn kinh quệt nước mắt.
Có lẽ bởi vì không thấy cậu, nên mới khóc? Cố Ngang hối hận muốn chết,cố gắng tìm cách an ủi nó,không nghĩ tới Vi Miểu xoa xoa hai mắt,ngưỡng mặt lên nở nụ cười với cậu.
Nụ cười kia rất miễn cưỡng.
Cố Ngang sửng sốt, không rõ tại sao Vi Miểu lại miễn cười miễn cưỡng như thế.
Không, Vi Miểu chừng nào thì học được loại “miễn cưỡng cười vui” này?
_”Thực xin lỗi, thực xin lỗi, Vi Miểu đói bụng lắm rồi phải không?” Cố Ngang gặp nó còn mặc áo ngủ,dường như chưa từng xuống giường,liền nhanh chóng thay quần áo mang nó xuống lầu ăn cái gì. Không ngờ Vi Miểu lại hấp tấp giật lấy quần áo,cố gắng tròng vào người mình.
Cứ việc tư thế ngốc vụng,nhưng vẫn nhìn ra được, nó phi thường muốn tự mình mặc quần áo,một chút cũng không muốn nhờ Cố Ngang hỗ trợ.
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Cố Ngang kinh ngạc nhìn Vi Miểu. Vi Miểu thật vất vả nắm cúc áo,nâng mắt lên, cẩn thận nhìn cậu.
Em ấy đây là…sợ mình sao?
Cố Ngang không rõ bản thân vì cái gì lại khiến Vi Miểu sinh ra loại cảm giác như vậy. Chẳng lẽ Vi Miểu nghĩ, mình hơn nửa đêm chạy ra ngoài, là muốn vứt bỏ nó sao?
Đúng vậy, vừa rồi còn liều mạng lau nước mắt, miễn cưỡng cười với mình,cộng thêm biểu hiện ngoan ngoãn mặc quần áo, rất giống như đang lấy lòng cậu.
Tưởng tượng như vậy  , Cố Ngang càng hổ thẹn hơn. Cậu thở dài, xoa đầu Vi Miểu.
_”Thực xin lỗi a, anh Cố Ngang không định vứt bỏ em đâu…” Cậu đỏ mặt nói  “À, anh Cố Ngang mơ thấy ác mộng, sợ đến mức phải chạy trốn…”  Cậu nắm bàn tay nhỏ bé của Vi Miểu,nhẹ nhàng lay động. Chiêu này học ở chỗ Tề Yên Khách, mỗi lần y như vậy đều khiến cậu thật an tâm, “Không phải Vi Miểu cũng gặp ác mộng sao? Vi Miểu đều không chạy trốn, thật dũng cảm a.”
Vi Miểu há mồm dốc, đôi mắt to tròn tràn đầy bất an.
_”Thực sự, sẽ không bỏ mặc em đâu.” Cố Ngang đau lòng ôm Vi Miểu vào ngực, bỗng nhiên cả kinh.
Hình như có điều gì đó khác thường…có phải Vi Miểu lại trưởng thành hay không? Tối hôm qua lúc ôm Vi Miểu, em ấy cao như vậy sao?
Là do vấn đề góc độ?
Cố Ngang hoang mang, lại không phát hiện ánh mắt bất an của Vi Miểu không phải đang nhìn mình.
Mà là người sau lưng cậu, đứng ở ngoài cửa — Tề Yên Khách.
_”…” Tề Yên Khách bĩu môi,lộ ra nụ cười bất cần,sau đó quay về phòng mình đánh răng rửa mặt.
Vi Miểu lặng lẽ siết chặt nắm tay nhỏ bé. Nó rất muốn rất muốn ôm anh Cố Ngang,nhưng do dự thật lâu, vẫn bất lực thả tay xuống.
Không thể khóc, không thể ồn ào. Không thể không ngoan!
Anh ấy sẽ chán ghét mình. Anh ấy sẽ không cần mình.
Người kia…Ừm, y chưa từng khóc đâu. Y vẫn luôn mỉm cười a, cho nên anh Cố Ngang cũng sẽ cười với y.
Trước kia, mỗi lần mình cười,anh Cố Ngang đều luôn ở bên mình.
Nhất định bởi vì mình không ngoan,cho nên anh ấy mới bỏ đi.
Vì vậy, tuyệt đối không được khóc. Phải ngoan ngoãn!
Vi Miểu ủy khuất khịt khịt mũi,cố gắng nuốt nước mắt trở về,sau đó từ trong ngực Cố Ngang ngẩng đầu lên,mỉm cười với cậu.
Mình sẽ thật ngoan ngoãn.
_”…Khóc xong rồi?” Cố Ngang đương nghiên vô pháp biết được Vi Miểu đang nghĩ gì,bất quá nhìn nó nín khóc,đoán rằng không khổ sở nữa,liền cười xoa xoa mặt nó “Có đói bụng không? Đi xuống ăn chút gì nhé?”
Vi Miểu nháy mắt mấy cái, hoang mang nhìn Cố Ngang,tuy nghe không hiểu, nhưng vẫn mỉm cười.
Cố Ngang xoa xoa tóc Vi Miểu,sau đó dắt tay nó ra khỏi phòng.
Thời điểm ngang qua bức tường — ban đầu là phòng của Cung Lý, Cố Ngang tận lực cúi thấp,trong đầu hiện lên vô số suy nghĩ.
Cung Lý chết —-
Thời điểm Nghê An và Dịch Bách chết,cảm giác chưa từng mãnh liệt như thế này. Bởi vì mọi người lúc trước chưa thân nhau,cho dù đột nhiên chết mất,cũng chỉ cảm thấy vi diệu cùng không liên quan đến mình.
Chính là Cung Lý bất đồng, cô ấy là bạn học của cậu,người cùng cậu sớm chiều ở chung hai năm. Hai người cùng ngồi trong lớp nghe giảng bài, cùng oán hận một đề tài khó,cùng nhau đến trường trong buổi sớm mai tươi sáng.
—- Cô cũng chết rồi.
Mặc dù cô từng nhục mạ cậu, nhưng lúc này đây,Cố Ngang hoàn toàn tha thứ cho cô.
Tử vong hẳn là trừng phạt lớn nhất đối với một người?  Nói vậy, còn gì đáng để trách tội chứ? Cô đã phải chịu hình phạt nghiêm khắc nhất.
Bởi vậy, Cố Ngang cảm thấy phi thường khổ sở. Sau đó cậu chợt nghĩ: Ai giết Cung Lý?
Kỳ thật đáp án…Đã quá rõ ràng.
Cố Ngang nghiêng đầu,liếc mắt nhìn phòng chú Chí Sĩ. Hiện tại Dịch Khiêm đang ở trong đó, cùng chú Chí Sĩ.
Ngày ấy,thời điểm Cung Lý tỏ tình với cậu,tiện đà hiểu lầm quan hệ giữa cậu và Dịch Bách, chú Chí Sĩ cũng có mặt. Nếu Dịch Khiêm hỏi chú ấy,chỉ sợ không thể giấu diếm chuyện này.
Thật ra, chính cậu đã ẩn ẩn cảm thấy,có lẽ Dịch Bách là do Cung Lý giết. Chỉ là chuyện như vậy, cậu vô pháp đối chất với Cung Lý, càng không thể nói cho Dịch Khiêm biết, suy đoán của mình.
Vì thế liền xảy ra thảm kịch như ngày hôm nay, Cung Lý cũng đã chết.
…Bị Dịch Khiêm giết.
Cố Ngang lần thứ hai bị áy náy trong lòng ép tới không thở nổi.
Nếu lúc ấy, khiến cô hiểu được người cậu thích là Tề Yên Khách thì tốt rồi…Không,phải sớm hơn nữa,trước khi đến nơi này,cậu nên để cô biết giữa hai người bọn họ hoàn toàn không có khả năng.
Chính là khi đó cậu còn cho rằng chính mình có thể xử lý viên mãn,không hề thương tổn bất luận kẻ nào…Càng không cần ảnh hưởng xấu đến bản thân, giải quyết chuyện này.
Bây giờ nhớ lại,căn bản chỉ vì ích kỷ muốn tự bảo vệ mình. Bởi vì vô pháp nói cho cô biết nguyên nhân chân chính,dùng dối trá để thoái thác,kết quả rước lấy vẫn là một dạng bất hạnh khác.
Cậu, chỉ vì, muốn bảo vệ mình.
Kết quả hại chết cô.
Cố Ngang cúi gầm mặt,chậm chạp xuống cầu thang. Cậu ray rứt không chịu nổi,vô ý siết chặt tay Vi Miểu.
Vi Miểu ngẩng đầu, hoang mang nhìn cậu.
Cố Ngang nhận ra ánh mắt chăm chú của Vi Miểu,liền cười với nó. Đột nhiên nhớ tới lời thề bản thân đã từng ưng thuận.
Nhất định phải bảo vệ em ấy thật tốt.
Cậu vươn tay, vuốt vuốt mũi Vi Miểu, bỗng ý thức đây là thói quen của Tề Yên Khách. Không biết như thế nào, lập tức giật mình,quay đầu nhìn xuống nhà ăn,phát hiện Tề Yên Khách đang đứng trước cửa,mỉm cười giơ một con vịt lên, ngẩng đầu nhìn cậu.
_Mẹ nó, không được vứt tín vật đính ước của chúng ta lung tung như vậy…Muốn ăn gì?
Y dời tầm mắt, lơ đãng dừng trên người Vi Miểu,ý cười không giảm.
_Còn bé Vi Miểu thì sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.