Độc Giả, Ngươi Nằm Xuống!

Chương 24:




Ba người xuống lầu, phát hiện trong nhà ăn không một bóng người. Hàng ghế được xếp chỉnh tề bên bàn,phòng bếp như cũ không ai động qua. Cố Ngang liếc nhìn đồng hồ treo tường,kinh ngạc phát hiện cư nhiên đã mười giờ rưỡi.
_”Chú Chí Sĩ còn chưa…xuống giường được sao?” Cố Ngang nháy mắt tưởng tượng ra cảnh chú Chí Sĩ muốn rời giường mặc quần áo lại bị cặp chân thon dài của Dịch Khiêm kéo trở về,nhất thời sững sờ, vội nói “Chết đói, chết đói, mặc kệ bọn họ, chúng ta kiếm gì ăn thôi.”
Tề Yên Khách dùng khăn ăn lau sạch trứng gà nhiễu trên sàn,sau đó đổ đi non nửa bát còn lại vào bồn. Vừa xoay người liền phát hiện Cố Ngang và Vi Miểu đang ngồi ngắn trên bàn chờ ăn,không khỏi muốn đùa dai,cười hì hì nhìn Cố Ngang,làm nũng nói “Hôm nay mẹ nó làm điểm tâm đi.”
Cố Ngang thật bất đắc dĩ “Anh xác định muốn ăn đồ tôi nấu chứ? Biết rõ có nguy cơ bị ngộ độc mà vẫn ăn sao?”
Tề Yên Khách giơ tay lên, quơ quơ trước mặt cậu,ủy khuất nói “Tay mỏi lắm, không khí lực.”
Cố Ngang sửng sốt,nghĩ đến nguyên nhân làm tay y nhức mỏi, hai má nháy mắt đỏ au. Hiếu rõ Tề Yên Khách đang đùa giỡn chính mình,lại không thể phản bác,Cố Ngang chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói “Được thôi, chỉ cần anh nuốt trôi, tôi liền làm.”
Nói xong liền bi tráng đi tới tủ lạnh.
…Mẹ kiếp, cho dù anh nuốt trôi, thì không có nghĩa là tôi cũng nuốt trôi a!
Tề Yên Khách cầm một chiếc tạp dề màu hồng, mỉm cười theo sau. Cố Ngang cảm thấy sau lưng ấm áp lạ thường,cho rằng Tề Yên Khách định ôm mình, ai ngờ lại phát hiện y đang cột tạp dề cho mình,trái tim không khỏi đập nhanh.
Ngón tay linh hoạt thắt thành nơ bướm,Tề Yên Khách lui về sau hai bước,nhìn Cố Ngang xoay người lại, cười rộ lên “Mẹ nó mặc tạp dề, trông thật ấm áp.”
Cố Ngang cúi đầu nhìn tạp dề cột trên người mình,đen mặt buồn bực nói “Hừ, tôi cảm thấy càng ngày càng giống mẹ anh.”
_”Vậy, em thích xưng hô thế nào?” Tề Yên Khách ôn nhu ngưng mắt nhìn cậu “…Ngang?”
Một chữ này khiến Cố Ngang lập tức nhớ đến thời điểm hai người cùng nhau cao trào, khi Tề Yên Khách sung sướng rên rỉ. Trong đầu Cố Ngang tràn ngập hình ảnh bọn họ ý loạn tình mê,hô hấp trở nên khó khăn,không khỏi né tránh tầm mắt của Tề Yên Khách,quay đầu nói “…Kêu Cố Ngang không được sao? Anh muốn ăn gì?”
Tề Yên Khách cười nói “Gì cũng được.”
Cố Ngang nghĩ nghĩ, quyết định không cần làm khó chính mình,vì thế yên lặng cầu nguyện,mở tủ lạnh ra.
_”…Thang viên*?” Tề Yên Khách kinh ngạc thốt lên
*Thang viên:  Người Trung Quốc có chè Thang viên giống chè trôi nước của Việt Nam nhưng có nhiều loại nhân mặn, ngọt khác nhau được dùng vào những dịp gia đình đoàn tụ như Tết Nguyên Đán, Tết Nguyên Tiêu và Tết Trung Thu.
_”Ừ, hai loại nhân thịt và đậu…” Cố Ngang nhìn đống thang viên tròn vo trắng nõn,đột nhiên phát hiện bản thân không thể phân biệt cái nào cái nào là thịt, cái nào là đậu,liền quay đầu hỏi “Anh ăn hết hai loại sao? Vẫn là…” Còn chưa dứt lời,cậu phát hiện biểu tình trên mặt Tề Yên Khách thật quỷ dị,rõ ràng chính là “Tôi đang nghĩ đến những thứ rất kỳ quái.”
Cố Ngang không khỏi run rẩy khóe miệng, “…Thang viên khiến anh nghĩ tới cái gì sao?”
_”…” Tề Yên Khách chắp tay lại,vô cùng thành kính đề nghị “Mẹ nó, có thể lõa thể tạp dề một lần cho anh xem sao?”
Lõa thể tạp dề? Liên quan quái gì đến thang viên?
Không đúng, không đúng! Lõa thể tạp dề căn bản đã không đúng!
Cố Ngang bình tĩnh buông khay,giơ chân lên, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai,rút giày quất vào người Tề Yên Khách.
Tuy anh là tác giả đại nhân mà tôi kính yêu,nhưng bản chất của anh vẫn là một tên ngu ngốc. Xin cho phép tối hiếu kính bằng chiếc giày này.
_”Nha!” Tề Yên Khách bi thông che miệng lại,hai mắt đẫm lệ uông uông
Cố Ngang không thèm để ý tới y,nhìn Vi Miểu hỏi “Vi Miểu thích loại nào? Ngọt? Mặn?”
Vi Miểu tội nghiệp tình Tề Yên Khách,cười đến hai mắt tỏa sáng. Nghe Cố Ngang hỏi,nó liền quay đầu,hiếu kỳ nhìn về phía Cố Ngang.
…Vẫn không hiểu sao?
Cố Ngang bỗng nhiên có chút phiền muộn,nhẹ nhàng xoa đầu Vi Miểu,mỉm cười nói “Vậy đều thử cả hai loại nhé?” Sau đó liền lấy nồi châm nước,bỏ thang viên vào.
Tề Yên Khách nhìn chằm chằm nơ con bướm màu hồng buộc quanh thắt lưng Cố Ngang, chợt lấy sổ tay ra,nhanh nhẹn phác họa ra một hình chibi. Trên lưng chibi thắt nơ con bướm,bên cạnh có thêm vài viên thang viên. Một mũi tên từ thang viên chĩa về phía nơ con bướm,ghi chú: Hòa tan vào bên trong, thật thích a. Nhất định sẽ thét chói tai.
Y liếc mắt nhìn Cố Ngang, vội vàng giấu quyển sổ đi, sau đó trộm cười.
_”?” Vi Miểu tò mò nhìn Tề Yên Khách.
Tề Yên Khách đặt ngón tay lên môi,ý bảo Vi Miểu im lặng. Vi Miểu trừng mắt nhìn,chẳng hiểu có lĩnh ngộ hay không.
Tề Yên Khách nhìn nó cười cười, rón ra rón rén đến gần Cố Ngang,giang hai tay ôm chầm lấy cậu. Cố Ngang ngẩn người, vừa quay đầu lại,mới phát hiện chóp mũi đang cọ lên môi y. Cố Ngang nhất thời cừng đờ,quên mất cả hô hấp,chỉ có thể ngơ ngác nhìn y.
_”Ôm một chút thôi.” Tề Yên Khách cười cười tựa đầu lên vai cậu,ôn nhu nói “ Vi Miểu bé nhỏ còn đang nhìn, anh không làm..,gì đâu.”
_”…” Sau lưng tràn ngập ấm áp khiến Cố Ngang dần dần an tĩnh trở lại. Cậu thất thần nhìn thang viên trong nồi, âm thầm đến xem bao nhiêu cái.
_”Vi Miêu sáu viên, tôi tám viên…Còn anh?” Cố Ngang nhỏ giọng hỏi,chợt phát hiện giọng nói mình vô cùng mềm nhẹ.
_”Anh cũng tám viên.” Tề Yên Khách chậm rãi lắc lắc thân thể,Cố Ngang bị y ôm,cũng nghiêng qua nghiêng lại. Loại hành động làm nũng này làm cho tâm tình Cố Ngang trở nên phi thường bình tĩnh,khóe miệng khẽ nhếch cao.
_Vậy dư khá nhiều, tôi lên hỏi xem Cung Lý có ăn hay không.
_Ả không ăn thì đừng để ý tới ả. Đồ ăn hôm qua em đem lên ả cũng không động,muốn chết đói thì mặc kệ ả đi.
_Đừng như vậy. Dù sao nơi này chỉ còn vài người chúng ta,nên chiếu cố lẫn nhau một chút…
_Không phải em nghi ngờ ả ta là hung thủ sao? Còn tốt với ả làm gì?
_…Đó cũng là chỉ suy đoán mà thôi,không có chứng cớ,không thể xem bạn ấy như hung thủ.
_Oa, thật đau lòng a. Em hòa nghi ả còn tốt với ả như vậy,vậy lúc em hoài nghi anh thì nhẫn tâm dẫm nát trái tim anh.
_Nghiêm…nghiêm trong thế sao?
_Tất nhiên.
_…Thực xin lỗi, về sau sẽ không.
_Không sao, chỉ cần em ôm anh một cái, mảnh vỡ rơi xuống đều có thể lành lặn trở về.
_…A…
_Làm sao vậy?
_…Không, không có gì. Chính là cảm thấy, không hổ là tiểu thuyết gia…À,thang viên hẳn chín rồi? Sôi sùng sục này.
_Thẹn thùng? ….Này từ từ,còn chưa xong đâu,đổ thêm nước lạnh vào.
_A….
Hai người cứ ôm như vậy, nhỏ giọng trò chuyện.
Nếu tận lực trốn tránh,quả thật khiến người ta cảm thấy bọn họ thoải mái như đang ở nhà. Tựa như người yêu cùng nhau vượt qua thời gian bình tĩnh ấm áp cuối tuần.
Nếu như tận lực trốn tránh..
_”…” Vi Miểu chán đến chết nằm bò lên bàn,tội nghiệp nhìn hai kẻ vẫn còn đắm chìm trong thế giới hai người. Từ khi nhận thức người kia,anh Cố Ngang càng ngày càng ít chơi với nó,càng ngày càng ít.
Tệ hơn nữa là,anh Cố Ngang nhiều lúc chỉ chú ý tới Tề Yên Khách,không thèm để ý đến nó.
Thật khổ sở.
Nhưng mà lúc anh Cố Ngang ở bên cạnh người kia, tổng luôn vui vẻ. Anh Cố Ngang sẽ cười với tất cả mọi người,chính là thời điểm anh Cố Ngang cười với người kia, không hề giống.
Nụ cười đó, khiến nó cũng cảm thấy hạnh phúc.
Mặc dù khổ sở,nhưng cũng rất vui vẻ.
Thật kỳ quái a. Không rõ.
Vi Miểu chán nản gục xuống bàn, cố gắng tìm hiểu tâm tình hiện giờ. Chính là vô luận như thế nào,trong óc giống như bị hòa tan mất,khiến nó vô pháp tìm ra đáp án, chỉ có thể đứng tại chỗ không ngừng đảo quanh đảo quanh.
Vô luận có cố gắng như thế nào cũng không được,chỉ có thể dậm chân tại chỗ, đảo quanh đảo quanh…
…Thực khổ sở a…
Mình…
…Mình…
_”Vi Miểu sao em khóc vậy?” Cố Ngang chạy vội qua, kinh ngạc nhìn nó
Vi Miểu ngẩng đầu,chớp mắt, hai giọt nước mắt nặng trịch lập tức rơi xuống
A? Tại sao chứ?
Không rõ.
Vì cái gì không rõ? Vì cái gì mình không có cách nào hiểu được…chuyện mà những người khác đều hiểu?
Vi Miểu há mồm thở dốc,lại không thể nói nên lời. Đôi mắt to tròn trong veo ngập nước,long lanh long lanh,khiến người nhìn không khỏi đau lòng.
Cố Ngang không hiểu ra sao, quay đầu liếc nhìn Tề Yên Khách, Tề Yên Khách nhún nhún vai,cũng không biết Vi Miểu làm sao. Cố Ngang đành ôm Vi Miểu vào lòng, ôn nhu an ủi.
_”…Nó không ghen tị chứ?” Tề Yên Khách sờ sờ mũi,bật cười nói “Này, em lập tức đẩy anh ra chạy tới an ủi nó, anh sẽ ăn dấm a.”
Cố Ngang không lời nào để nói, liếc xéo y
_”Đùa mà.” Tề Yên Khách mỉm cười tươi sáng, múc thang viên đã chín ra,chia làm bốn bát
_”Sao Vi Miểu lại khóc vậy? Đói bụng à?” Cố Ngang nhẹ nhàng vỗ lưng Vi Miểu,trấn an nói “Thang viên xong rồi! Thang viên thật ngọt thật thơm nha,đến ăn đi, ăn xong sẽ không đói bụng.”
Vi Miểu dùng hai mắt phiếm hồng nhìn cậu,nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống. Loại ánh mắt bi thương này khiến Cố Ngang đau lòng không thôi, nhưng lại không biết làm thế nào để hóa giải. Chỉ có thể cầm bát thang viên nóng hổi thổi thổi,giúp thang viên mong chóng nguội đi,hy vọng Vi Miểu sẽ ăn ngon hơn.
_”Bát này để anh bưng lên cho.” Tề Yên Khách cầm bát thang viên,nhìn Cố Ngang cười cười.
Cố Ngang gật gật đầu, tiếp tục an ủi Vi Miểu. Vi Miểu cũng cố gắng nín khóc,muốn nhếch miệng cười với cậu. Chính là trong lòng tràn đầy khổ sở,nụ cười miễn cưỡng thoạt nhìn cũng thật khổ sở. Cố Ngang thấy thế càng không đành lòng, nặng nề thở dài,một lần nữa ôm nó vào ngực.
_Ai, thôi,khóc đi khóc đi. Thừa dịp hiện tại không ai,trộm khóc một trận. Anh Cố Ngang không cười em…Ai,không biết cái đầu nhỏ của em rốt cuộc đang nghĩ gì nữa?
Vi Miểu ôm thắt lưng cậu,không tiếng động nức nở.
Vô pháp lý giải cùng bi thương vô pháp được lý giải.
Sở khóc, đại khái chính vì điều này.
Vô pháp truyền đạt cùng vô pháp được thấu hiểu,vô pháp lý giải cùng bi thương vô pháp được lý giải…
Tất cả!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.