Độc Giả, Ngươi Nằm Xuống!

Chương 14:




Cố Ngang đẩy cửa buồng vệ sinh,đầu tiên lọt vào tầm mắt là bồn rửa tay
Cùng kệ gỗ nằm trên bồn rửa tay
Cùng với thứ được đặt trên kệ…Chú! Vịt! Vàng!
Mẹ ơi, lại còn sọc vàng sọc đen nữa chứ! Chỉnh chỉnh một hàng!
Cố Ngang che miệng cười điên cuồng, cả người run rẩy mò lại gần bồn tắm. Trên kệ, trừ bỏ mấy chú vịt ra cũng không có gì khác. Bộ dạng đàn vịt đều rất giống nhau,cái mình tròn trịa, cái mỏ chu chu,mỗi con chỉ lớn bằng bàn tay. Một loạt đồ chợ màu vàng sọc đen đặt cạnh nhau như vậy, trông đáng yêu muốn chết!
Bất quá…Vì cái gì, con thứ nhất cùng con thứ hai lại đang mỏ đối mỏ với nhau?
Ngoại trừ hai con này ra,những con khác đều được đặt chỉnh tề trên kệ hướng về phía Cố Ngang. Cố Ngang vừa nhìn, bất giác vươn tay lấy con thứ nhất xuống xem.
Trên mông vịt có viết tên!
Cố! Ngang!
Cố Ngang nhất thời cảm thấy hỗn độn,nhanh chóng cầm con thứ hai. Không nghĩ tên trên mông cũng có chữ…
Cố Ngang lập tức chấn động.
Kilogram…là Kilogram viết “Vô Hạn Nghi Kỵ” sao?
Tề Yên Khách… Tề — Yên — Khách…
Ngàn! Khắc!
Anh ta…Anh ta chính là vị tác giả kia ….?!
Trách không được ngày gặp ở tiệm bánh, nhìn mình cầm trong tay cuốn “Vô Hạn Nghi Kỵ” sẽ mỉm cười…
Thì ra anh ta…chính là vị tác giả mà mình ngưỡng mộ đã lâu!
Cố Ngang nâng hai chú vịt lên,chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn ngào, trong lòng bối rối không thôi. Cậu khiếp sợ hồi lâu,lúc này mới chậm rãi thả chú vịt về vị trí cũ. Trái tim vẫn đập liên hồi,lồng ngực giống như vỡ nát,cho thấy hiện tại cậu có bao nhiêu kích động.
Loại tâm tình này…là vui sướng nhiều một chút, hay sợ hãi nhiều một chút?
Hoặc có thể xem như…Thụ sủng nhược kinh!
_Có chút muốn hôn cậu.
Câu nói kia văng vẳng bên tai.
Cứ việc chỉ là vui đùa, nhưng vẫn khiến cậu…Tâm động không thôi.
Cố Ngang che ngực,hít thở thật sâu. Cậu không rõ bản thân rốt cuộc đang nghĩ gì,chỉ cảm thấy  trong lòng mãnh liệt dâng trào,rất muốn phát tiết ra ngoài….
_”…Chắc là đùa thôi.”  Cậu nhắm mắt lại,thầm nhủ với mình như vậy.
Cố Ngang cười khổ, một lần nữa mở mắt ra, muốn rời khỏi phòng.
Nhưng đúng lúc này, dư quang đột nhiên lướt qua thùng rác.
_”…!” Cố Ngang lập tức sửng sốt,chậm rãi ngồi xổm xuống,vươn tay lấy đồ vật từ trong thùng rác ra.
Đó là một…con vịt giống đàn trên kệ gỗ như đúc
Cậu theo bản năng lật con vịt lên,thấy được chữ viết trên đó.
Nghê An.
_”…” Cố Ngang kinh ngạc,vội vàng đứng dậy nhìn mấy con vịt trên kệ.
Ba, bốn, năm…Tổng cộng bảy con.
Cậu lật lại xem,quả nhiên tìm được tên những người khác.
…Mỗi con vịt đại biểu một người sao?
Cái của Nghê An bị ném xuống, bởi vì gã đã chết?
Vẫn là…
Gã sẽ chết, nên mới bị ném xuống?
Ý tưởng đáng sợ chợt lóe lên trong đầu. Cố Ngang đứng trân trân tại chỗ,không biết làm sao.
_”Nha…”
Cố Ngang lập tức ngẩng đầu, nhìn trong gương thấy được gương mặt ủy khuất của Tề Yên Khách. Cậu hoảng hốt,theo bản năng ném con vịt của Nghê An vào thùng rác.
_”…A” Nghe thấy tiếng vang, Tề Yên Khách đi tới buồng vệ sinh
_”…” Cố Ngang và y bốn mắt nhìn nhau,đột nhiên cảm thấy vô cùng bất an
—– Anh ta là hung thủ,anh ta là hung thủ, là hung thủ, hung thủ…
Vậy….Anh ta sẽ ———–
——- giết mình ——-sao?
Tề Yên Khách bước tới chỗ cậu,ngượng ngùng sờ sờ mũi “Cậu phát hiện rồi a.”
Cố Ngang không tự chủ gật đầu, khẩn trương giữ chặt cạnh bồn rửa tay “..Ừm..”
Tề Yên Khách dừng trước mặt Cố Ngang,kinh ngạc lệch đầu qua một bên “A? Sao trông cậu có vẻ…rất khẩn trương?”
_”…”
Làm gì bây giờ? Nói thế nào đây?
Cả người Cố Ngang cứng ngắt,không biết làm sao, chỉ có thể ngơ ngác nhìn y.
_”…A, bởi vì thẹn thùng sao?” Tề Yên Khách đột nhiên nở nụ cười,mở hai tay ra, ôm cậu vào lòng.
_”…?” Cố Ngang sững sờ
_”Mẹ nó thật đáng yêu.” Tề Yên Khách ghé vào lỗ tai cậu,ngọt ngào nói
_”….”
_” Nhưng trước đó, không thể an ủi anh một chút sao?”Tề Yên Khách chu môi,lộ ra thần sắc vô cùng ủy khuất,điềm đạm đáng yêu nói “Anh bị tên khốn Dịch Khiêm kia hung hăng mắng một trận!….Oa”
Cố Ngang cảm thấy bản thân bị người nào đó gắt gao ôm vào lòng ngực,cảm nhân hơi ấm từ người nọ truyền tới, trái tim lập tức bang bang nhảy lên. Nhưng người nọ…nói không chừng chính là hung thủ….
Không biết vì cái gì…đột nhiên lại cảm thấy…không phải…
Nhiệt độ cơ thể cùng nhịp tim của anh …đều khiến cậu thực an tâm…
Nhưng mà…
Cố Ngang nhịn không được liếc nhìn con vịt trong thùng rác.
Nghê An…đến cùng do ai làm?
…Không, kỳ thật chỉ bằng một con vịt, không thể chứng minh được điều gì!
Cố Ngang hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Có lẽ bởi vì Nghê An đã chết, nên con vịt mới bị ném đi. Dù sao nếu đặt người sống và người chết cùng nhau, nhiều ít sẽ có điểm…
Hẳn là mình quá đa nghi rồi?
Đổi lại là mình, không chừng cũng làm vậy?
….Thật thế sao?
Cố Ngang lần thứ hai hít sâu, nhận ra bản thân bị ôm chặt hơn.
_”Cậu cảm thấy…khẩn trương? Vẫn là….chán ghét?” Tề Yên Khách tựa đầu lên vai cậu,ngữ khí mềm nhẹ hòa hoãn, thản nhiên phập phồng như đám mây “Nếu cậu không thích…tôi…sẽ không chạm vào cậu nữa.”
Có …ý gì?
Lời như thế rất ái muội a…
Cố Ngang nhất thời đỏ mặt. Tề Yên Khách lại thở dài,mất mác rút tay về
_”…Không sao.” Cố Ngang khẽ run lên một chút,theo bản năng giữ chặt Tề Yên Khách,nhỏ giọng cắn răng nói “Không tính…quá chán ghét…Bình thường.”
_”Ưm!” Tề Yên Khách vui vẻ ôm cậu, trong mắt hiện lên vui sướng.
_”…” Cái loại hạnh phúc này,thông qua hai người thân mật tiếp xúc,chậm rãi lan truyền,bắt lấy trái tim Cố Ngang.
…Mình đa nghi rồi.
Cố Ngang thầm mặc niệm.
Tề Yên Khách mỉm cười ôm Cố Ngang,tầm mặt nhìn vào trong gương.
Người trong gương, thoạt nhìn thật hanh phúc a.
…Chính là, ngay sau đó lại lộ ra vẻ mặt mờ mịt.
Tề Yên Khách kinh ngạc nhìn người trong gương, nhếch nhếch khóe miệng, muốn cười.  Người trong gương lúc này cũng cười rộ lên.
Y nhìn nụ cười dần dần phóng đại,nhịn không được nghĩ —- người trong gương,đang nghĩ gì vậy? Loại biểu tình này đại biểu cho điều gì?
Trong lòng y, rốt cuộc đang tính toán cái gì?
Cuối cùng, dường như buông tha, Tề Yên Khách rũ mắt xuống.
_”…” Tề Yên Khách bỗng giơ tay lên,điều chỉnh một chút vị trí của hai con vịt đầu hàng.
Mỏ của hai chú vịt chạm vào nhau.
Y nhìn hai con vịt,không khỏi xuất thần,đành tựa vào vai Cố Ngang, nhẹ nhàng ngửi ngửi khí tức trên người cậu.
Cảm giác thật ấm áp,giống như ánh nắng mặt trời chiếu rọi. Thân thể Cố Ngang luôn khiến y cảm thấy thật ấm áp,nhịn không được muốn tới gần.
Y đột nhiên nảy ra ý tưởng,nếu cứ mãi như vậy thì tốt rồi.
Vì thế y lui về sau một bước,chậm rãi đứng thẳng dậy.
_”…” Hai má Cố Ngang phiếm hồng, xấu hổ nhìn y
Tề Yên Khách sờ sờ mũi, ngượng ngùng cười cười “Xuống lầu chứ? Điểm tâm còn chưa ăn xong kìa.”
Cố Ngang lúc này mới nhớ tới Vi Miểu và mọi người còn đang chờ trong nhà ăn,khẽ hô một tiếng, chạy vọt ra ngoài.
_”…A” Tề Yên Khách nhìn theo bóng dáng hối hả của cậu,vừa định nâng tay cũng đành buông xuống. Y bất đắc dĩ sờ sờ mũi,mất mác lẩm bẩm “Đang muốn nắm tay cậu…lại để xổng mất a.”
Y lắc lắc đầu, lộ ra nụ cười ôn nhu.
_Thôi, còn nhiều thời gian.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.