Độc Bộ Thiên Hạ: Đặc Công Thần Y Tiểu Thú Phi

Chương 38: Con của chúng ta, sợ không giữ nổi......




Hồ Điệp Thường: "......"
Quý Vân Hạo "......"
Mọi người: "???!!! "
Hồ Điệp Thường vừa kinh vừa giận, Ninh Tuyết Mạch nói ngày nàng mang thai cư nhiên không tồi! Nàng ấy rốt cuộc làm sao biết được?! Lúc trước y giả đã bắt mạch cho nàng rõ ràng đã bị diệt khẩu đúng lúc!
"Ninh Tuyết Mạch, ngươi cư nhiên dám chửi bới danh tiết của bổn tiểu thư, ta muốn giết ngươi!" Lòng bàn tay của Hồ Điệp Thường chợt loé lên ánh sáng lạnh, một thanh bảo kiếm xuất hiện, vung về phía Ninh Tuyết Mạch!
Quý Vân Hạo đang muốn giơ tay ngăn cản, nhưng giống như đang nghĩ tới điều gì, ánh mắt bất chợt lóe lên, không hề động thủ.
Ninh Tuyết Mạch sớm đã có chuẩn bị, thời điểm khi thanh bảo kiếm chuẩn bị đâm đến cổ, thân mình nàng bỗng nhiên né tránh, khiến một kích của Hồ Điệp Thường đâm vào không khí.
Hồ Điệp Thường không thể thu thế, một kiếm đâm vào trên hồ Hồng Bùn bằng trúc ở trên mặt bàn --
"Bang!" Một tiếng giòn vang, hồ Hồng Bùn biến thành mảnh nhỏ đầy bàn, nguyên cả bộ chén trà cũng vỡ nát hai cái.
"Ai nha, Hồ tiểu thư, ngươi đây là thẹn quá hoá giận sao? Ngươi tức giận đánh nát trà cụ bảo bối của chủ quán không quan trọng, nhưng đừng tức giận mà ảnh hưởng thân mình, nếu động đến thai khí sẽ không tốt......" Ninh Tuyết Mạch vừa quay tròn thân mình, đã lại ngồi xuống lần nữa, nhìn Hồ Điệp Thường mở miệng nghiêm túc nói.
Hồ Điệp Thường: "...... " Nàng ta quả thực đã bị chọc giận muốn điên tiết lên! Đến nỗi đôi môi cũng đang run rẩy: "...... Ngươi còn nói bậy...... Tiểu tiện nhân, hôm nay nếu ta không giết được ngươi, thề không làm người!" Cổ tay vừa lật, lòng bàn tay lại hiện ra một bảo kiếm dài hai thước, công kích về phía Ninh Tuyết Mạch như mưa rền gió dữ......
Thân mình Ninh Tuyết Mạch như gió trong liễu, tránh né mũi đao nhọn, rất nhiều lần kiếm quang gần như đã đâm trúng nàng, nhưng lại đều bị nàng tránh thoát ở trong gang tấc.
Mắt thấy một đạo kiếm quang của Hồ Điệp Thường lại trực diện đâm tới, nàng kêu nhỏ một tiếng "a", ghế dựa dưới thân bỗng nhiên lật nghiêng, thân mình nàng giống như con cá trơn trượt ra ngoài, vừa lúc thoát khỏi vòng vây kiếm quang bao phủ của Hồ Điệp Thường. Sau đó, giống như cơn gió lướt qua bên cạnh Hồ Điệp Thường.
Nơi mắt cá chân Hồ Điệp Thường giống như bị cái gì đập lên, một cơn đau sắc bén ngay sau đó truyền đến từ mắt cá chân, chui thẳng vào bên trong bụng nàng ta......
Nàng ta đau đến nỗi sắc mặt đều tái nhợt, kêu lên một tiếng "ai nha", ném thanh bảo kiếm và ôm lấy bụng mình, cong eo xuống, cơ hồ muốn lăn lộn --
"Điệp Thường, ngươi làm sao vậy?" Quý Vân Hạo theo bản năng đỡ lấy nàng ta.
Hồ Điệp Thường chỉ cảm thấy nơi bí ẩn dưới thân kia, hình như có một dòng suối nóng đang trào ra......
Chẳng lẽ thật sự đã xảy thai?! Nàng ta sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, thốt lên lời nói: "Hài tử -- con của chúng ta, sợ là không thể giữ nổi......"
Một câu vừa nói ra, tất cả mọi người đều tĩnh lặng!
Thật sự! Cư nhiên là sự thật!
Vốn dĩ bọn họ có chút bán tín bán nghi với lời nói của Ninh Tuyết Mạch, hiện tại lại có bằng chứng không thể chối cãi, trong ánh mắt của mọi người nhìn về phía Hồ Điệp Thường ẩn ẩn hiện ra sự khinh thường.
Nữ nhân ngu xuẩn này!
Quý Vân Hạo mắng lớn trong lòng, nhưng lại không thể phát tác, trầm giọng nói với Ninh Tuyết Mạch: "Được, ngươi đủ âm ngoan! Nếu nàng có chuyện gì xảy ra, bổn vương sẽ không bỏ qua ngươi!"
Ninh Tuyết Mạch cũng nổi giận: "Quý Vân Hạo, Hồ Điệp Thường, hai người các ngươi đã gặp nhau trong bóng tối, sớm đã có tư tình, vì đạt được mục đích của mình, đã hãm hại ta, muốn khiến ta thân bại danh liệt. May mắn ông trời có mắt, để Nghiệm Trinh Thú chứng minh sự trong sạch của ta, mới khiến ta không đến nỗi bị hàm oan. Ta là bé gái mồ côi, cánh tay bất quá không thể ôm hết đùi quyền quý các ngươi. Ta thật khinh thường những gì các ngươi đã làm, lúc này mới làm như ngươi mong muốn, nhanh nhẹn lui hôn cùng ngươi, để đôi cẩu nam nữ các ngươi được như ước nguyện."
"Nhưng các ngươi cư nhiên còn không biết đủ, còn tới khi dễ bé gái mồ côi ta đây! Thật sự cho rằng càn khôn này không có vương pháp và công đạo sao? Thật sự cho rằng ngươi có thể một tay che trời sao?! Tất cả mọi người nơi này đều có thể làm chứng cho ta, rõ ràng là nàng ta đã tới khiêu khích ta, muốn tát vào mặt ta, lại muốn chém ta, chiêu chiêu giống như muốn tiêu diệt miệng ta, dường như muốn đưa ta vào chỗ chết. Ta chính là chưa từng đánh trả một chiêu, chính nàng ta đã tiêu hao công lực của mình, động thai khí thì có quan hệ gì với ta đâu? Điều này cũng muốn tính ở trên người ta?!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.