“Nhiều đến thế sao…” Bộ Tranh kinh ngạc, ngay từ ngày đầu tiên đến môn phái hắn đã cảm thấy nơi đây so với thị trấn lớn hơn rất nhiều, ngay cả Nhạc huyện đã có tới hơn mười vạn nhân khẩu, vậy thì nơi đây... Ngoại môn đệ tử đã có hơn hai vạn người, còn tạp dịch đệ tử thì chiếm số đông, khoảng chừng năm tới sáu vạn, nội môn đệ tử thì lại ít hơn một tí, đây chính là cơ cấu của Kim Tự Tháp mà mỗi thế lực đều có, càng lên trên đỉnh thì người sẽ càng ít, còn tầng dưới chót thì người sẽ càng nhiều. “Bây giờ thì ngươi vẫn còn muốn cược chứ?” Nhà cái hỏi, trong giọng nói của hắn như có ý muốn khuyên nhủ Bộ Tranh hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi đặt. “Nếu đã nói thì phải làm, ta không phải là người nuốt lời.” Bộ Tranh kiên quyết lắc đầu, cho dù đây có phải là chuyện một đồng tiền hoặc là nhiều hơn nữa, nếu hắn đã quyết định rồi thì nhất định phải làm, “Hừ, chỉ đặt một đồng tiền thôi, làm như ghê gớm lắm không bằng.” Bộ Hải Phong tận dụng cơ hội để giễu cợt Bộ Tranh. “Khi trở về ta nên giúp đỡ Tú Anh một ít…” Bộ Tranh không để ý tới Bộ Hải Phong, cầm giấy xác nhận rồi đi ra ngoài, trong đầu đang suy nghĩ nên luyện chế đan dược gì để giúp cho Tú Anh thì mới tốt. Bộ Hải Phong nhìn theo bóng lưng của Bộ Tranh, hai mắt của hắn toát lên hận ý. “Hải Phong, không nên chấp nhất với một con kiến hôi chứ, hắn không đáng để ngươi ra tay đâu.” Một bằng hữu của hắn nói. “Giết hắn không phải là chuyện khó, nhưng khi hắn chết rồi, ngươi chính là người bị nghi ngờ nhiều nhất.” Một tên khác lại nói. “Yên tâm đi, ta không ngốc tới nỗi cùng một tên tạp dịch so đo để làm mất đi thân phận của mình đâu.” Bộ Hải Phong vẫy tay cho qua, dường như hắn đã nghĩ thông suốt, nếu như không có chuyện gì lớn, hắn sẽ không ra tay với Bộ Tranh. “Đúng vậy, chúng ta còn phải chuẩn bị cho nội môn đệ tử thi đấu nữa, ngươi cũng không phải là người mới nên sẽ không dễ dàng như lúc trước đâu, có thể sẽ bị thương bất cứ lúc nào nên tốt nhất là phải chuẩn bị cho thật đầy đủ đi.” Trong Thanh Vân kiêm phái, những nội môn đệ tử mới gia nhập sẽ được phân cùng tổ để thi đấu với nhau, hai người thi đấu sẽ không tổn thương nhau, chỉ đánh đến điểm là dừng, sau khi đánh bại được đối thủ thì mới chính thức được phân vào tổ của nội môn đệ tử, giữa hai khu vực thì mức độ cạnh tranh cùng với sự tàn khốc là hoàn toàn khác nhau. Nội môn đệ tử đều là những người đã trải qua gian khổ, kinh nghiệm thực chiến đương nhiên rất là phong phú, nên trong thi đấu sẽ thường có thương vong xảy ra, không phải là bọn họ không lưu tình mà là thu tay lại không kịp. Bất quá, những điều này không có chút liên quan gì tới Bộ Tranh, hắn không tham gia ngoại môn đệ tử thi đấu, ngay cả thời gian và địa điểm hắn còn không biết thì cần gì quan tâm đến. Vào ngày thi đấu, Tú Anh không đi cùng Bộ Tranh đến, mà nàng lại ở cùng người của Yên Vân sơn trang, còn Bộ Tranh đang ở nơi nào, thật sự là nàng cũng không biết. “Hừ, tên khốn kiếp Bộ Tranh, cho dù ngươi không tham gia thi đấu thì cũng phải đến để cổ vũ cho ta chứ, đã vậy mà còn bảo là muốn lên núi hái thuốc.” Từ nơi Bộ Tranh hái thuốc nếu mà chạy tới nơi thi đấu thì tốn rất nhiều thời gian, cho nên hắn dứt khoát quyết định là không đến, tốt nhất vẫn là đi hái thuốc thuận tiện săn một ít dã thú để làm đồ ăn dự trữ. Sau khi rèn luyện cùng đám người Sở Hùng, Bộ Tranh cũng đã học hỏi được rất nhiều tri thức về cách săn giết mãnh thú, thậm chí là những mãnh thú mà hắn biết được điểm yếu thì hắn cũng có thể thử đi giết, nhưng hắn vẫn ưu tiên cho việc phóng ám khí cùng với đặt bẫy làm phế hoặc độc chết mãnh thú, liều mạng thì hắn vẫn còn chưa dám nghĩ tới. Đối với việc Tú Anh thi đấu, hắn chỉ đơn giản nói năm chữ:” Ta đặt cược vào ngươi.” Tú Anh nghĩ lại mà vẫn còn thấy tức giận, tại sao ngươi lại đặt cược vào ta chứ… Nàng cũng không biết Bộ Tranh đã đặt cược bao nhiêu, nếu mà hắn nói đã đặt cược rồi vậy thì chắc là đã đặt rất nhiều tiền, nàng ngàn vạn lần cũng không ngờ tới được tiền cược của hắn lại chỉ là một đồng tiền, nếu mà nàng biết được chắc chắn sẽ một kiếm chém chết hắn. Hắn đã đặt bao nhiêu tiền? Đối với sự hiểu biết của nàng về Bộ Tranh, hắn trước giờ đều chưa từng cờ bạc, nếu mà hắn lỡ đặt cược rồi thì ít nhất cũng đặt – 10 đồng tiền! Khục khục... “Mau lên nào Tú Anh, ngươi đang suy nghĩ cái gì thế, sắp đến chúng ta rồi kìa.” Một thiếu nữ nói với Tú Anh, nàng với Tú Anh rất giống nhau, đều có vẻ ngoài bình thường không thể bình thường hơn được nữa. Tất cả mọi người trong một sơn trang đều được sắp xếp cùng lúc, cho nên thời gian thi đấu, số thứ tự cùng sân thi đấu đều rất gần nhau “A, ta biết rồi.” Tú Anh trả lời. “Hai người các ngươi chắc cũng không cần thi đấu đâu, lên đó chỉ mắc công làm bao cát cho người ta đánh mà thôi.” Lại thêm một thiếu nữ bước tới nói, nàng cũng không có bình thường như hai người Tú Anh, mà nàng lại tạo cho người khác cảm giác rất là chán ghét. Bất kể là nơi đâu, môn phái nào, thì đều sẽ có những tên làm cho người ta rất là chán ghét, hắn ỷ vào thực lực của mình hơn người mà khinh thường, xem người khác là cặn bã, trong khi không biết mình chính là thứ ấy. Thiếu nữ này chính là điển hình, nàng luôn ỷ vào thực lực của mình mà xem thường người yếu hơn, nói đúng hơn nàng là kẻ thích khi dễ kẻ yếu. Thông thường loại người như thế không chỉ có một, mà luôn có đồng bọn đi cùng để cùng nhau khi dễ kẻ yếu. Đồng bọn của nàng chính là một thiếu niên, hắn nói:” Liễu sư muội không nên nói như vậy, nếu như bọn chúng nghe lời muội nói dẫn đến sợ hãi rồi không dám bước lên lôi đài thì chúng ta lấy đâu ra người để mà đá xuống.” “Không sai, không sai, nhiệm vụ của bọn hắn chính là lên lôi đài để làm bao cát cho chúng ta, còn dưới lôi đài thì để cho chúng ta mắng đấy.” Một tên đồng bọn khác nói. “Sư huynh nói quá đúng, sư muội thật sự bội phục, bội phục.” Liễu sư muội làm bộ dáng nghiêm trang ôm quyền nói. "Ha ha..." "Ha ha ha ha..." Liễu sư muội và đồng bọn nói xong đều cười lớn, mà ngạc nhiên là Tú Anh cũng cười, thanh âm của nàng lớn cũng không kém gì bọn hắn, làm cho bọn hắn rất ngạc nhiên. “Lý Tú Anh, ngươi cười chuyện gì vậy?” Liều sư muội mặt lạnh hỏi. “Các ngươi cười chuyện gì thì ta cười chuyện ấy.” Tú Anh cười trả lời, chiêu này của nàng chinh là học từ Bộ Tranh, quả nhiên là có ích, ít nhất có thể đả kích được khí thế của đối phương. Lúc trước Tú Anh cảm thấy Bộ Tranh làm như vậy rất là đần, không biết người khác cười cái gì hắn liền cười theo, nhưng bây giờ ngẫm lại, tiểu tử này đúng là thiên tài. “Ta đang cười ngươi ngu ngốc.” “Ta cũng đang cười mình ngu ngốc …” Tú Anh vừa cười vừa nói. "..." Tuy rằng Tú Anh nói là đang cười mình ngu ngốc nhưng suy nghĩ kỹ lời nàng nói thì có ý khác, như là muốn nói, bọn hắn nói chuyện cùng với người ngu ngốc như nàng thì bọn cũng chẳng khác gì nàng. “Được, ngươi được lắm, ta hi vọng trên lôi đài hai chúng ta sẽ không gặp nhau, bằng không thì, hừ hừ…” Liễu sư muội nhìn Tú Anh nói, nếu như là thường ngày, nàng sẽ trực tiếp nổi bão, nhưng bây giờ có rất nhiều người, nàng cũng không dám làm ra chuyện gì quá giới hạn. “Cũng như nhau!” Ta cũng hi vọng đừng gặp các ngươi trên lôi đài, bằng không thì ta liền đánh các ngươi ba má nhìn không ra. ( Rông: em thêm ấy mà, hí hí :”> ) Hiện tại Tú Anh cũng không biết thực lực của mình đã đạt tới trình độ như thế nào rồi, nàng luôn ở trên Luyện Đan phong tu luyện, không cùng các đồng môn huynh đệ khác tỷ thí cho nên nàng cũng không rõ ràng cho lắm. Nàng biết mình đã tiến bộ rất nhiều, nhưng cũng không kiêu ngạo tới mức nghĩ mình có thể mạnh hơn những đồng môn lợi hại kia được, Liễu sư muội chính là một trong số đó, nàng cũng có chút thiên phú. Tú Anh cùng Bộ Tranh đều giống nhau, không biết được thực lực của mình cao thấp bao nhiêu, Tú Anh khá tốt là còn được thông qua thi đấu để biết được tiến bộ của nàng trong những ngày qua. Bộ Tranh thì hoàn toàn ngược lại, không có ai cùng hắn tỷ thí thì thôi vậy, hắn cũng không quan tâm, ngay cả ngoại môn đệ tử thi đấu hắn cũng không tới xem, bởi vậy muốn biết thực lực của hắn cao bao nhiêu thì chắc còn phải đợi dài dài. Có trời mới biết được đến bao giờ thì hắn mới phát hiện ra là hắn cũng không phải là rất yếu. Hơn nữa, hắn chưa từng trải qua chiến đấu, cho nên kinh nghiệm cùng với thực lực của hắn có thể phát huy được thì cũng rất có hạn, đây chính là điểm thua thiệt của hắn so với người khác. Lúc đến lượt Tú Anh lên lôi đài thi đấu, trong lòng nàng có chút lo lắng, cho nên sau khi ôm quyền hành lễ với đối thủ xong, nàng liền rút kiếm phòng bị.