Đoạt Tình Quân Sư!

Chương 4:




“A…”
Hạ Mộc toàn thân trên dưới đều đau nhức mở mí mắt nặng trĩu, nhìn ánh mặt trời chói mắt ngoài cửa sổ, không khỏi có một tia ảo giác. Ngốc lăng một hồi mới nhìn bốn phía xung quanh, TV kiểu cũ đã được thay thế bằng một dàn âm thanh hiện đại cực “xịn”, tủ áo đơn sơ hôm nay hoàn toàn không thấy bóng, không gian vốn chật hẹp thoáng cái đã mở rộng hơn rất nhiều, rất nhiều vật dụng trong nhà chưa từng xuất hiện đều ở tất cả chỗ này…
Tất cả những cái này có thể nói một cách rõ ràng — Hạ Mộc căn bản đang không ở căn phòng thiết kế đơn sơ ở nhà trọ! Trời, đây rốt cuộc là đâu? Hạ Mộc làm sao lại ở chỗ này?
Hoàn cảnh lạ lẫm làm Hạ Mộc kinh hoảng bật dậy trên giường, nhưng một giây sau lập tức liền ngã lại trên giường, động tác quá kích động làm cơ thể toàn thân đau đớn đến nỗi Hạ Mộc hít một hơi liền nhăn cả khuôn mặt.
“Làm sao vậy?” Vừa lúc Hi Nhĩ bước vào liền thấy Hạ Mộc sắc mặt trắng xanh ngã ở trên giường, không khỏi lo lắng bước nhanh hơn về phía Hạ Mộc.
Hạ Mộc được bọc lấy trong ***g ngực ấm áp hít sâu mấy hơi mới hoãn được cơn đau nhức, miễn cưỡng nói: “Rất… đau nhức…”
Đau nhức? Khóe mắt thoáng nhìn da thịt trắng nón đầy vết ứ ngân, không khỏi bật cười. Mình thật đúng là sơ ý, thân thể mới nếm thử hoan ái làm sao chịu được sự nhiệt tình của bản thân. Không nói gì, Hi Nhĩ ôm lấy Hạ Mộc đi đến phòng tắm.
“A!”
Đột nhiên bị nhấc lên không trung Hạ Mộc kêu lên sợ hãi, ngay khi phát hiện bản thân mình toàn thân xích lõa lại càng ngượng ngùng đến cả mặt đều đỏ hồng. Chờ đến khi Hạ Mộc lấy lại tinh thần, Hi Nhĩ đã ôm cậu ngồi vào trong bồn tắm to lớn. Nước ấm thật hữu hiệu trong việc thư hoãn đau nhức toàn thân, không khỏi làm Hạ Mộc thoải mái ngâm nga.
“Khá hơn chưa?” Nhìn thấy người trong lòng giãn vùng lông mày làm Hi Nhĩ yên tâm không ít, nhưng những ngón tay thon dài vẫn không ngừng xoa lưng cho Hạ Mộc.
Hạ Mộc vốn định gật đầu nhưng lại đột nhiên nghĩ đến cái gì luống cuống ngẩng đầu lên, vội vàng hỏi: “Đây… Đây là đâu? Vì sao tôi lại ở chỗ này?”
Hoang mang trong đôi mắt đen làm Hi Nhĩ thương tiếc ôm chặt thân thể vào trong lòng, vuốt ve gương mặt non mịn dịu dàng nói.
“Đừng sợ, nơi này là nhà của anh. Em còn nhớ rõ tất cả ngày hôm qua chứ?”
“Ngày hôm qua? Tôi… tôi chỉ nhớ rõ chúng ta đi ăn, sau đó… sau đó tôi hình như đã uống say, lúc… tôi không nhớ rõ nữa.” Nhìn đôi mắt xám của Hi Nhĩ, Hạ Mộc có một tia mơ hồ “Sau lại… sau lại xảy ra chuyện gì, đúng không? Còn… còn có vì sao tôi… tôi lại không mặc quần… áo?” Nói đến khúc sau, một màn đỏ ửng bao lấy toàn thân, đôi mắt màu đen càng ngượng ngùng không dám nhìn chủ nhân của đôi mắt màu xám.
Biết Hạ Mộc thật sự không nhớ rõ chuyện ngày hôm qua, Hi Nhĩ cầm lấy ngón tay thon gầy của Hạ Mộc đặt lên dấu ẩn đỏ ở trên môi của hắn.
Hi Nhĩ tiếng lại gần làm Hạ Mộc khó hiểu đồng thời cũng có một tia hoảng loạn cùng với xấu hổ, nhưng khi cảm giác đôi môi chạm nhau làm Hạ Mộc mở to đôi mắt đen, đầu trống rỗng. Hôn môi ngày càng sâu, hai mắt từ từ nhắm lại, trong đầu thoáng hiện một ít đoạn ngắn, triền miên nồng nhiệt kích tình làm Hạ Mộc e thẹn lần nữa lại đỏ bừng hai gò má. Nhưng sau khi nghe lời nói yêu thương thâm tình, tất cả đều có vẻ như không còn quan trọng, nụ cười xán lạn xuất hiện trên khuôn mặt cậu.
“Anh yêu em, Mộc Nhi.”
Thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt ngượng ngùng, Hi Nhĩ cũng cười theo. Mộc nhi của mình, đã tiếp nhận tình cảm của mình.
“Anh… Quần áo của anh bị ướt.” Giải quyết nghi vấn trong lòng, Hạ Mộc mới phát hiện người ôm mình quần áo toàn thân ướt đẫm không khỏi thẹn thùng quẫn bách nói.
Liếc mắt Hạ Mộc, Hi Nhĩ động tay bắt đầu cởi quần áo trên người mình, không đến một cái chớp mắt đã cùng da thịt Hạ Mộc tiếp xúc. Kỳ thực, Hi Nhĩ có thể vung tay lên dùng ma thuật làm quần áo bản thân tự động cởi ra, nhưng mà để không hù dọa người trong lòng không thể làm gì khác hơn là tự mình động tay.
Nhìn Hạ Mộc theo quần áo từ từ ít đi mà cúi đầu, đôi mắt máu xám hiện lên một tia đùa dai. Cúi đầu dán sát vào bên tai Hạ Mộc, cố ý dùng từ ngữ mập mờ nói, hơi thở nóng ấm như có như không thở vào lỗ tai mẫn cảm. Cảm nhận được thân thể gầy mỏng hơi run sợ muốn đẩy Hi Nhĩ ra, nhưng lại đụng tới bờ ngực cứng rắn thì lập tức thu tay về.
“Anh…” Tiếp xúc với Hi Nhĩ da thịt xích lõa Hạ Mộc liền nhớ lại vài hình ảnh thoáng hiện trong đầu, vội vàng muốn đẩy bờ ngực làm mình mơ màng ra, nhưng vừa đụng đến da thịt nóng bỏng liền cả kinh rút tay về. Muốn nói Hi Nhĩ không nên lại gần mình như vậy, rồi lại nói không nên lời.
“Cái gì?” Cố ý lơ đi sự lúng túng xấu hổ của Hạ Mộc, Hi Nhĩ khó hiểu nói, bờ môi mỏng từ từ rơi lên cổ cậu, làm Hạ Mộc kêu lên sợ hãi.
“A!” Nụ hôn đột ngộc làm Hạ Mộc thực sự cả kinh, phản ứng lúc sau đã bị khóa trong bờ ngực rộng không thể động đậy. Chỗ bắp đùi cảm nhận được lửa nóng làm Hạ Mộc không biết làm sao, nhớ tới toàn thân đau nhức không khỏi làm Hạ Mộc khiếp đảm.
“Đừng sợ, anh sẽ không tổn thương em.” Hi Nhĩ yêu thương ôm chặt thân thể đang cứng ngắt trong lòng, thương tiếc chậm rãi hôn lên mặt Hạ Mộc.
“Thế nhưng… em… em… rất… đau nhức…” Mặc dù Hi Nhĩ làm Hạ Mộc yên tâm không ít, thế nhưng đau nhức của thân thể làm Hạ Mộc vẫn nói ra miệng, cho dù giọng nói nhỏ như tiếng muỗi vo ve. Thính lực hạn nhất của Hi Nhĩ đương nhiên nghe thấy được nỗi sợ hãi của Hạ Mộc, thương tiếc song song với dục hỏa trong cơ thể lại cháy sạch hoàn toàn.
“Tin tưởng anh, lần nãy sẽ không đau. Được chứ? Anh bảo đảm.” Nghe nói ở trong nước làm chuyện này sẽ giảm bớt đau đớn, tin tưởng làm vài lần thì sẽ quen.
Cảm giác được dục vọng Hi Nhĩ càng lúc càng nóng rực, đáp ứng không được cự tuyệt cũng không xong Hạ Mộc chỉ có thể nhìn cặp mắt màu xám trước mắt. Hít sâu mấy hơi, Hạ mộc vươn hai tay vòng lấy bờ vài rộng, Hạ Mộc vịnh lấy vai Hi Nhĩ không nói gì biểu thị đồng ý. Thế nhưng thân thể vẫn run nhẹ để lộ nỗi sợ hãi.
“Đừng sợ, không sao đâu.” Vui mừng Hạ Mộc tin tưởng bản thân, rồi lại thương tiếc nỗi sợ của Hạ Mộc. Nhưng mà lửa nóng hết sức căng thẳng dưới bụng giục Hi Nhĩ nhanh lên tiến nhập vào thân thể trong lòng, hiểu rõ phải từ từ nên Hi Nhĩ hít một hơi thật sâu hòa hoãn căng cứng ở dưới bụng.
Lần theo lưng xuống tới cái mông vểnh lên, cảm thụ được người trong lòng đang run, Hi Nhĩ vươn ngón tay thăm dò vào mật huyệt vừa trải qua một chút hoan ái ngày hôm qua vẫn còn sưng đỏ. Chỉ trong chốc lát bên tai đã truyền đến âm thanh hút khí, đỡ lấy tấm lưng gầy mỏng, ngón tay tiếp tục thong thả ra vào.
Nước nóng xuyên thấu qua khe nơi ngón tay ra vào không ngững tuông vào mật huyệt, hữu hiệu hòa hoãn cảm giác khó chịu của Hạ Mộc. Từ từ ngón tay tăng nhanh tốc độ, mật huyệt cũng từ từ thích ứng với sự tồn tại của dị vật. Chỗ mẫn cảm trong cơ thể bị ngón tay liên tục xoa ấn, trên cổ bị ẩm ướt trơn mềm liếm dần dọc theo đường đi qua những vết tích ái muội. Hai tay ôm lấy Hi Nhĩ xiết chặt lại, bờ môi nhỏ nhắn càng không hề kiềm chế phát ra những tiếng rên mềm mại.
“Đừng… Ưm… A…”
Bên tai truyền đến tiếng rên rỉ làm Hi Nhĩ cũng căn thẳng cơ thể, cảm thụ được mật huyệt đã hoàn toàn mềm mại không ngừng phun ra nuốt vào ngón tay của bản thân. Tách hai chân Hạ Mộc để Hạ Mộc ngồi lên đùi mình, nâng mông lên làm nó từ từ nuốt lửa nóng của chính mình đến khi hoàn toàn chông vào trong cơ thể.
Khi Hi Nhĩ rút ngón tay trong cơ thể ra làm cho nơi đó một trận cảm thấy trống rỗng, hai mắt mông lung ướt át mở to khó hiểu nhìn chủ nhân của đôi mắt màu xám, thân thể càng bất mãn hơi giãy dụa, bờ môi nhỏ nhắn như có như không chạm vào đôi môi mỏng khêu gợi.
Sau một khắc, trong cơ thể bị vật nóng rực to lớn xâm nhập làm Hạ Mộc không khỏi bủn rủn lại còn bị chiếm đoạt tại nơi chạm nhau với đôi môi mỏng.
“A… Ư… A…”
Khẽ liếm đôi môi đỏ mọng kịch liệt thở hổn hển, đợi Hạ Mộc thích ứng với tồn tại của Hi Nhĩ, Hi Nhĩ mới bắt đầu trừu sáp, những đường sóng trên mặt nước theo sự trừu sáp từ thong thả rồi gấp rút mà dập dờn.
Lửa nóng kích tình làm Hạ Mộc vô lực dựa vào người Hi Nhĩ, trong đầu trống rỗng chỉ có cơ thể theo bản năng đong đưa. Sau lần thức ba phóng ra dục vọng của mình, rốt cục chống đỡ không nổi mà ngất trong lòng của Hi Nhĩ.
Nhẹ hôn lên đôi môi sưng đỏ, cảm nhận dục hỏa trong cơ thể vẫn chưa tắt làm Hi Nhĩ bất đắc dĩ nở nụ cười. Vẫn duy trì tư thế bên trong cơ thể Hạ mộc, ôm lấy Hạ Mộc rời khỏi phòng tắm.
Nhìn khuôn mặt mệt mỏi ngủ trong lòng, thương tiếc hạ lên vầng trán trơn bóng của cậu một nụ hôn.
“Xin lỗi, đã làm mệt em.” Vuốt ve vùng bụng bằng phẳng của Hạ Mộc, cảm giác được sự nhu động mỏng manh, Hi Nhĩ không khỏi nở nụ cười “Ở đây, rất nhanh sẽ có sinh mệnh mới.”
Xúc động khi bản thân mình sắp được làm ba ba, nhưng lại lo lắng phản ứng của Hạ mộc, Mặc kệ ra sao, Hi Nhĩ cũng sẽ không cho cậu rời khỏi bản thân, cho dù nói tất cả làm Hạ Mộc sợ bản thân cũng vậy.
Vì kế hoạch có thể có những biến hóa không ngăn được, Hi Nhĩ có những điều phải chuẩn bị để Hạ Mộc không thể rời thân ảnh khỏi mình.
Bởi vì tiếng ồn ào bên ngoài làm Hạ Mộc từ trong giấc ngủ say tỉnh lại, nhìn vải lụa xung quanh sửng sốt, nhớ tới đây là căn phòng của Hi Nhĩ mới thỏng thả thở ra. Cũng may Hi Nhĩ hiện không có ở đây, bằng không… hai gò má đỏ bừng, Hạ Mộc đi vào phòng tắm.
Hạ Mộc chưa từng phác giác, mình lại là một người dễ dàng xấu hổ như vậy. Là bởi vì đụng tới Hi Nhĩ? Hay do mình trời sinh như vậy? Khi lần đầu tiên Hạ Mộc diễn xuất trên truyền hình thì Hạ Mộc cũng không quá xấu hổ. Lẽ nào… đây là tình yêu! Nếu như không phải, Hạ Mộc sao lại giao bản thân cho một người xa lạ? Huống chi là một người đàn ông!
Cho nên… nghĩ tới đây, Hạ Mộc không khỏi nở một nụ cười. Không nghĩ tới,  cậu dĩ nhiên thích là con trai. Cũng giống như những người khác, Hạ Mộc khi hiểu được cũng giật mình, nhưng mà cũng không cảm thấy chán ghét. Có thể là bởi vì đối phương là người mình thích.
Thích? Nhớ tới lời yêu thương Hi Nhĩ nói với Hạ Mộc, Hạ Mộc cảm thấy trong lòng tràn đầy ngọt ngào. Nhìn người trong gương nở nụ cười đầy hạnh phúc, không khỏi cảm thấy một tia ảo giác. Cách đây không lâu, cậu còn vì tự do mà chạy ra khỏi ***g chim đang ở, hôm nay… không khỏi làm Hạ Mộc cảm thán thế sự vô thường, mong muốn cảm tình Hi Nhĩ dành cho Hạ Mộc sẽ là cả đời.
“Được rồi được rồi, không nghĩ nữa, còn nghĩ nữa đầu sẽ phình to.” Không ngừng vỗ nhẹ hai má mình, sau khi quăng đi những suy nghĩ đang tràn ngập trong đầu, Hạ Mộc đi ra khỏi phòng tắm.
Nhưng khi Hạ Mộc vừa xoay người, hình ảnh trong gương làm Hạ Mộc cứng đờ. Như một pha quay chậm, Hạ Mộc chậm rãi quay đầu lại. Trên tấm lưng thon gầy của người trong gương có một đoạn hình xăm màu xám, lớp vảy màu xám xếp trồng nối tiếp nhau trùng điệp vẽ trên da thịt trắng nõn, phần tiếp theo biến mất chỗ áo tắm.
Hai tay run run cởi áo tắm, Hạ Mộc thấy vai, thắt lưng, bắp đùi, cẳng chân đều có hình xăm màu xám. Nhìn vật thể vẽ chỗ trái tim rất sống động, đôi mắt màu xám khiến người ta không khỏi sợ hãi, hàm răng sắc nhọn như có thể đâm thủng da thịt mơ hồ tản ra khí lạnh.
Đây… đây không phải là rắn chứ?! Vì sao trên người bản thân lại có hình xăm rắn!? Lẽ nào nói Hi Nhĩ khi Hạ Mộc ngủ lén xăm lên? Thế nhưng… vuốt hình xăm trên người, Hạ Mộc một điểm cũng không cảm thấy được đau đớn, cảm giác như là da thịt trời sinh sinh trưởng ở trên người. Cái nhận thức này làm khuôn mặt Hạ Mộc tái xanh, ngốc lăng nhìn về phía đôi mắt màu xám trong gương.
Ánh mắt này… Hạ Mộc hình như đã gặp qua ở nơi nào? Hai tròn mắt màu xám, đôi mắt màu xám vô cảm… Hi Nhĩ! Ngoại trừ Hi Nhĩ cậu chưa bao giờ thấy qua ai có đôi mắc màu xám, nếu như hỏi Hi Nhĩ thì nhất định sẽ biết vì sao.
Hạ Mộc vội vàng mặc vào áo tắm chạy ra khỏi phòng tắm, lại thấy trong phòng có ba người đang đứng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.