Đoạt Thế Tranh Thiên

Chương 129: Cắn Nuốt Lôi Đình






Mắt thấy lôi đình đánh xuống, Hoành Lĩnh tay ôm ngực gượng dậy, đã lâu rồi Y chưa bị thương lại, phản chấn cũng không tính là lớn.
Y nhún gót toàn lực bạo phát ra phong hệ nồng đậm cuộn thành gió to nâng đỡ cơ thể phóng đến, dù vậy khoảng cách khá xa một tia hi vọng kịp đương đầu cũng không, chỉ tận lực trợn mắt nghiến răng lao nhanh.
Mấy chục vạn cặp mắt căng thẳng lo lắng mường tượng chung một kết quả lôi đình đánh xuống nơi này trong mười dặm khó tránh biến thành địa phương hỗn độn, không ít kẻ đạo tâm yếu đuối lắc đầu tặc lưỡi thu lại hướng nhìn chẳng dám chứng kiến cảnh kia.
Người có mặt đồng dạng bộ thế chuẩn bị tránh né mảnh vụn đất đá.
Cự Mãng tuy đã bị áp lực kiềm chặt dính sát trận hình vẫn gồng thân ngóc đầu gào thét một hơi quật cường, ngôn ngữ của nó Nhân Loại không thể hiểu nhưng ai nấy đều chung cách nhìn nhận động tác kia tựa chiến binh vấp ngã đối cảnh chửi mắng “Đến đây, lão tử nhăn mặt một chút thì là con trai ngươi.”
Từ điểm Huyết Trì đến đỉnh Tháp khoảng cách ít nhất một ngàn trượng, song tốc độ lôi đình ào ạt đổ xuống không kém võ giả Địa Sư Cảnh phi hành trốn nợ bao nhiêu.
Toàn cục chìm vào sầu thảm chỉ có rất ít cường giả trải qua tấp nập kinh biến mới bình tĩnh theo dõi.
Cùng vào lúc lôi uy chỉ còn cách ba trăm trượng, áp lực đã chụp xuống Thềm Địa gây rung lắc dữ dội cho vô số Lầu Các, mái ngói tung bay, trụ cột đổ gãy, tiếng người la ó mỗi lúc đông, hoảng loạn như ong vỡ tổ tán ra thập diện, nhưng cũng chỉ chạy nạn bên dưới là nhiều, vì vẫn có Thủ Vệ Tuần Sát Phủ nghiêm mắt canh chừng tên nào không có đặc quyền tự ý phi hành lượn bay tặng ngay một tờ giấy phạt.
Lôi đình rút ngắn khoản cách còn hai trăm trượng người sinh sống trong phạm vi năm mươi dặm đã được kêu gọi dời đến khu vực khác.
Tuy kinh động khá lớn cũng không phải toàn thể võ giả ưa thích náo nhiệt, càng vì không đủ gan để tập trung xem, bảy phần người bên dưới tiếp tục tìm nơi tu luyện hoặc làm nốt việc cá nhân.
Lôi Đình xuống còn trăm trượng, từng sợi lôi lực ngoài rìa tương đồng một quyền hết sức của Luyện Thể Cảnh cửu tầng tựa lợi kiếm sắc bén phóng loạn trường lưu không ít hơn năm mươi vạn tia, xuyên suốt mà đi phát ra âm thanh “Rít..rít..rẹt..rẹt.” nhột tai người nghe.
Trừ mấy lão giả cấp bậc cao thân thể tựa mình đồng da sắt, cấp thấp đều phải xuất hộ khí, đồ vật chất liệu kém trực tiếp bị đâm thủng xẻ đôi.
Phong bạo hình thành cuồn cuộn tản ra lực đẩy gia tăng, từng phiến mái ngói trôi nổi va đập vào nhau “lạch..cạch..” khoảng cách còn năm mươi trượng, số đông lắc đầu ngán ngẫm buông mắt không muốn nhìn thêm.
Bất ngờ từ bên trong Tháp chẳng biết bắt nguồn chính xác từ vị trí nào bắn ra một ngọn lửa xuyên qua Trận Văn Hộ Tháp bức nhiệt tản mạnh ra mười mấy dặm trong cái chớp mắt thiêu rụi không khí đêm lạnh, lôi lực loạn trường lưu bị đứt đoạn tiêu thất tức khắc.

Ngọn lửa kia tọa không cách đỉnh Tháp ba mươi trượng thì nở rộ thành hình cái Phễu huyễn hoá quang sắc đỏ hồng, từ đỉnh Tháp bay ra theo một Hỏa Đỉnh không có nắp đậy đem miệng đỉnh ghim chặt vào đáy cái Phễu kia, hứng trọn Lôi Đình vừa xong thì ngọn lửa hình phễu thu nhỏ rúc vào trong Đỉnh ánh sáng hỏa nhiệt cũng mất hút theo.
Hỏa Đỉnh cực tốc xoay tròn phát ra lôi quang cùng hỏa diễm giãy giụa cắn nuốt nhau, một loại kình lực hiếm gặp tản ra ba động dị thường, thời gian chưa đầy nửa lần hô hấp loạt dài âm thanh “Vù..Vù” vang vọng, Hỏa Đỉnh kia vậy mà đã xoay tròn đến mấy chục vạn vòng, lôi quang bên trong ảm đảm đến tắt ngúm nó mới chịu chậm rãi dừng lại từ từ nhẹ rơi trở về Tháp.
Tầng đồ văn hồng sắc cũng tiêu tán đi.
Mọi việc xảy ra khá nhanh, tâm trạng ai nấy bị kích thích trở lại, toàn trường ồ lên như chính họ đang đứng cùng một chiến tuyến hướng thượng tâm ý đương đầu, có lão niên không kiềm được xúc cảm hô to:
- Lôi luyện! Lôi cũng đem bỏ vào Lô Đỉnh luyện được sao? Hỏa Đỉnh kia xem ra thuộc hàng dị bảo rồi.
— QUẢNG CÁO —
Event
Hoành Lĩnh lao tới xém chút mất đà cũng may dị lực quanh Hỏa Đỉnh khi nãy như bức tường chắn mềm mại cản thân hắn lại, lúc ổn định thì trợn mắt kinh hãi vì nhận ra Hoả Đỉnh nọ chính là vật mấy ngày trước Hàn Phi lấy ở chỗ Y, nuốt nước bọt đến khô cổ họng, tấm tắc một đằng lắc đầu một ngả:
- Ách..
Lô Đỉnh kia thế nào lợi hại đến vậy! Đúng là người tầm Bảo không ra, Bảo tìm người nhận chủ..
Người người ồn ả xì xầm, đêm khuya vắng lặng tự dưng như hội, cảm giác kinh sợ mấy phần lắng đi đổi lại là háo hức tham quan.
Nhiều mảng suy luận đổ dồn đánh giá cao ẩn bài của Luyện Khí Các thật không ít.
Cùng vào lúc này, Huyết Sắc Lôi Trì lại xoay chuyển nó giống như là cái cối cự đại sản sinh năng lượng hủy diệt, bất tận liên miên.
Cột huyết sắc Lôi Đình thứ hai, hình thành lồ lộ, mảng mây trời ẩn nấp phát sáng diện rộng, sấm âm gầm thét tựa bên có một gã cự đầu thần cấp bản tính nóng hổi đang muốn vội vàng một cước mạnh mẽ dẫm nát thềm địa bên dưới.
Hàn Phi bên trong mật thất truyền âm thẳng ra ngoài cho Văn Hào lão:
“Tiền bối, ta có bao nhiêu sức đã bỏ ra hết, ngươi còn lười biếng không động thủ, lôi trụ đánh xuống Cự Mãng Huyễn Linh vỡ nát, Vương Khí của ngươi xem như phế chín phần, ta không chịu trách nhiệm đâu.”
Văn Hào lão nhảy dựng:
“Khoảng cách xa như này, cũng truyền âm được sao? Ha ha, tiểu tử lôi đình đánh xuống cự mãng tan, Luyện Khí Các cũng chẳng còn, ta không tin ngươi không có bài tẩy, bất quá lần này đúng là chức trách của ta.”
Luyện Bảo đụng cảnh Lôi Đình Tẩy Lễ người đặt hàng có trách nhiệm chống đỡ, Đại Sư chế tác không cần tham dự, bất quá lần này đôi bên đều hiểu Hàn Phi luyện thêm một ít dẫn đến lôi đình dư thừa, song hắn cũng đã xuất thủ ngạnh kháng một phần, còn lại đã đến phiên khách nhân tìm cách lo liệu.
Đạo lôi đình đến gần, Văn Hào lão điểm không thoắt một nhịp thì đứng giữa Trận Pháp, nheo mắt chép miệng đối diện áp lực lại phần nào hí hửng thích thú nhìn Cự Mãng.
Bộ dáng lão giả thường dân trong một chớp mắt vô tung vô tích, bào rộng không gió bay phấp phới một cỗ kình phong sắc nhọn từ trong thân lão tản ra.
Bán kính ba dặm lấy gót chân lão làm trung tâm hiện hữu trường khí cô đặc biến khoảng không gian này thành lực lượng riêng tư công kích hướng lên, nhích nhẹ một lần hít vào, uy áp phát ra tu vi cảnh giới tuy chỉ là Địa Sư Cảnh tầng bốn đỉnh điểm, khí thế lại tựa muốn vượt cấp hai tiểu cảnh ghì chặt bên dưới.
Lôi trụ như nhận diện bia ngắm điên cuồng lao xuống, cổ tay Văn Hào động một chưởng năm phần lực đánh ngược lên, vừa xong thu thân xếp bằng lăng không một điểm, hai tay bắt ấn thoăn thoắt biến đổi, mắt loé kim sắc quang huyễn, gầm lên một tiếng: “Kim Thân Chấn Hải”.
Một chiêu tám phần lực lượng xuất ra, song thủ tháo ấn, hình thái bàn chưởng chắn đỡ bên trên, quanh thân lão phóng thích kim quang rực rỡ phồng lớn ra hình thù cự nhân huyễn ảnh bộ dáng như lão, cao đến năm mươi trượng thì đụng lôi đình vừa đánh tới hai hướng va đập phát ra tiếng nổ “Uỳnh..” vang vọng khủng khiếp dư lực hoá thành gợn sóng tán ra diện rộng, dựng lên tràn cảnh tựa bão táp kéo dài mấy lần hít thở mới thôi.
— QUẢNG CÁO —
Event
Lôi Đình nhạt màu đi mấy phần tốc độ trút xuống cũng chậm lại nhưng không có dừng hẳn từng chút ép Kim Thân Cự Ảnh thu nhỏ, hai bên tựa dằn co ăn mòn lẫn nhau.
Huyễn Thân càng lúc càng co rút, mười trượng, tám trượng, năm trượng.
Theo đó Văn Hào lão cũng bị phản phệ, mặt mũi trắng ngắt, khoé miệng rịn ra một tia máu.
Lão nghiến răng cương nghị bộc phát lực lượng, kim thân phồng trở lại độ cao mười trượng đẩy lui lôi đình cùng làm cho nó nhạt màu thêm mấy phần.
Mọi người căng mắt nghiến răng cổ vũ, thì thầm trong miệng: “Cố lên lão đầu”.
Ai nấy một tâm tư đem cảm xúc hiện tại đặt hết vào tình huống.
Nhưng chỉ sau một cái chớp mắt, người người nhăn mặt hụt hẫng, Kim Thân lại bị ép xuống năm trượng, Văn Lão phun ra một ngụm máu, lụ khụ ho mấy nhịp.
Uy lực lôi trụ cũng chỉ còn không đến ba phần áp lực so với ban đầu.
Đây đã là cột lôi đình cuối cùng, Hàn Phi không nỡ nhìn Văn Hào lão đến đặt hàng chỗ mình lúc trở ra mang về bộ dáng trọng thương, hắn ở ngay bên dưới quan sát toàn cục, thoáng suy diễn đến một loại hình Trận Pháp công dụng tương tự tìm bia đỡ thay.
Nhanh tay lấy ra một khỏa Ngọc Thạch cấp sáu khắc lên “Chuyển Luân Trận” uy lực bậc trung, thao tác nhanh nhẹn dẫn đạo kéo về Linh Khí kích phát, đem tà lực căn bản linh pháp hội tụ vào đây, chớp mắt Trận Phù thành.
Xé ra một kết giới truyền âm lên:
“Tiền bối, ta có cách gánh nạn này cho ngươi, bất quá đem đến sự tình mấy tên Địa Sư Cảnh trung kì bên ngoài có hung hăng đánh tới, ngươi tự giải quyết, thế nào?”
Văn Hào lão biết tình trạng hiện tại nếu cố chấp ngạnh kháng lôi đình, xong việc trọng thương sáu phần là khó tránh.
Liền dứt khoát đáp:
“Được, nhưng thật sự có cách sao?”
Hàn Phi cười khẩy mấy nhịp, song mới truyền âm:
“Cách hoá giải không ít, nhưng phải cùng kết hợp, ta đưa lên một Trận Phù khi kích hoạt nó sẽ hút đi chín phần lực lượng Lôi Đình, ngươi giả như bộc lộ sức mạnh cường hoành đón đỡ, che giấu đi, ngươi tự chịu phần thừa còn phải giả bị thương cho giống thật, ta chuyển dời lực lượng lôi đình hướng mấy tên cường giả đang ẩn nấp ngoài kia đánh ra.
Ngươi lại bộ dáng gắng sức nhắc nhở bọn hắn mau tránh.”
Văn Hào lão cười “hắc hắc”, nhanh truyền âm đáp, lời lẽ đậm điệu tán dương kèm thưởng thức:
“Thật có phương thức như này sao, tiểu tử bảo bối của ngươi khá thú vị rất hợp với cách hành sự của ta, mau đến..
mau đến.”
Hàn Phi nâng tay lên, rót lực đẩy Thạch Phù lơ lửng nấp sau thân Văn lão tại một điểm không ai phát giác, chuẩn bị phát nổ, chợt từ xa đánh tới một đạo Kiếm Khí tựa muốn xé không tích tụ lực công kích ngang ngửa mười phần sức mạnh của võ giả cấp bậc Địa Sư Cảnh tầng ba, phong bạo lực lượng hoá thành cự Kiếm đâm đến Lôi Trụ khiến nó giảm thêm bảy phần lôi uy hiện tại.

Văn Hào lão nắm bắt thời cơ bộc phát tu vi hoá giải phần còn lại.
Hàn Phi vừa cảm ứng luồng kiếm khí kia thì nhanh tay thu Thạch Phù tránh bị phát hiện, truyền âm hờn trách:
— QUẢNG CÁO —
Event
“Tiền bối, ngươi cũng thật không ít người tương trợ.”
Lại lẩm bẩm đánh giá:
“Một Kiếm kia là Linh Đạo Tương Sinh công pháp Kiếm Đạo xếp thứ 60 trong một trăm bộ có uy danh hiển hách thiên hạ thường lưu truyền, không ngờ lại gặp nó ở đây.”
Kiếm Đạo tính theo mức độ lĩnh ngộ của từng người mà đánh ra uy lực khác nhau, phần lĩnh ngộ kia cũng chia theo cấp bậc là “hạ đẳng, trung đẳng, thượng đẳng” uy lực một chiêu kia Hàn Phi nhận định đối phương đã lĩnh ngộ tới hàng trung đẳng rồi.
Tình huống Lôi Đình Tẩy Lễ bế mạc, chứng cảnh một màn vừa rồi đám đông nhao nhao hỏi nhau:
- Này..
này, người đó là ai? Kiếm chiêu thật bá đạo!
Vài người trong bóng tối tờ mờ xa xa động thái quay lưng bỏ đi.
Tiếng thuộc hạ bên cạnh cất lên: - Đại nhân, ngươi không xem tiếp sao?
Bóng đen vụt đi chỉ còn lời vọng lại:
- Kiện Bảo Khí đó là của lão man đầu Văn Hào, ngươi xem có thể đánh cướp không!
Hoành Lĩnh xem tình huống đã lắng đi biến động, uy nghiêm lớn giọng điều hành thuộc hạ:
- Các ngươi trở về trước đi, trời gần sáng rồi, trong thành nghiêm cấm phi hành.
Thoáng cái chớp mắt, nơi này chỉ còn lác đác vài người.
Cự Mãng trên không lột ra lớp da bên ngoài, linh thể lộ tam sắc chui trở vào Phi Châm..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.