Đoạt Thế Tranh Thiên

Chương 111: Bàn Luận Tửu Kiếm






Toàn thân đẫm mồ hôi gân tủy kinh mạch như vừa trải qua một cú sốc lớn, các lỗ chân lông thiếu thêm chút thì túa máu ra.
Đổi lại hắn thu về kết quả khiến tâm tư phấn khởi, thậm chí còn rỉ rả trong lòng tu luyện chính là như vậy, tự dưng gặp may ai chẳng muốn bất quá làm gì có chuyện dễ dàng.
Trước nay hắn đều phải trải qua gian khổ để chạm đến điều mình mong cầu, chưa từng gặp tình huống ăn may lần nào.
Cho nên vượt qua một cái ách nâng bản thân mạnh lên một chút ngược lại còn là tình huống mà bản thân ưa thích xông pha.
Sự tình vừa rồi cũng khiến Kim Khí hệ trong khu vực loãng ra, Thiết lão cảm giác được lực lượng phòng hộ không bị Kim Khí bào mòn khiến tan biến nhiều, vẫn tồn đọng trước mắt liền thả lỏng, trước đó nghe thấy tiếng hét thảm của Hàn Phi lúc này vội vàng chạy đến phát giác một màn trước mắt lão không kiềm được chấn động ra mặt.
Hàn Phi ở thế tĩnh toạ mắt nhắm nghiền tại trung tâm Kim Nguyên Mạch đang bị Kim Khí nâng lên khỏi thềm địa tầm năm thước, Kim khí từ thập diện điên cuồng chui rúc vào cơ thể Y.
Lão trợn mắt há miệng:
- Đây là?
Lời ra khỏi miệng chẳng bao nhiêu, tâm tư thầm thán suy diễn đủ kiểu:
“Trong số cao tầng của Bạch Gia nếu tính là Kim Hệ Nguyên Khí chỉ Tộc Trưởng và hai vị Hộ Tộc Đại Lão đến đây tu luyện giới hạn chịu đựng cũng chỉ được vài canh giờ, bọn hắn cũng không liên tục hấp thu trong một lần thường là chia nhỏ thành nhiều đoạn.
Trăm năm qua cũng chưa thấy ai thẳng đuột kiểu này.”
Kim Quang Trụ bên trong Linh Hải không ngừng phát triển, bán kính đã rộng ra năm trăm thước cao đến năm trăm trượng, lực hút vẫn tốt có điều Kim Khí đã loãng đi độ tích hợp không còn đậm đặc như trước.
Nguyên Hệ Địa Mạch thường là như vậy, bên trong thềm địa có Bảo Nguyên trải qua vô tận năm tháng tản mác khí hệ, qua bao lâu sản sinh bấy nhiêu, nếu bị dùng hết phải có thời gian để nó tản ra thêm.
Trải qua một trận hấp thụ này “linh lực, sinh lực, sức mạnh, cơ thể, linh hải” giống như được thúc đẩy toàn diện nâng lên một bậc, đó là dấu hiệu tu vi của Y vừa đột phá tiểu cảnh thành Luyện Khí Cảnh tầng hai.
Hắn đã đạt đến cột mốc Dẫn Khí Hệ Lưu Chuyển trong ngoài tự do điều khống khí theo ý, tu luyện trên thân thể Nhân Loại phải trải qua từng bước kia mới tu ra cường đại.
Đồng cấp đối kháng không thể nói là mạnh ngang nhau mà phải xét nhiều góc độ, kẻ thường xuyên tu luyện về mảng nào sẽ mạnh hơn về mặt đó.
Cảnh giới tu vi võ giả nhân loại đã được truyền miệng từ người này sang người nọ chẳng biết đã có từ bao giờ.
Trong một cấp bậc có rất nhiều ảo diệu, võ giả tu ra dị pháp vượt cấp chiến đấu không phải hiếm thấy, mỗi cảnh giới đều có tinh hoa ảo diệu riêng.
Từ xưa đến nay người tu hết mọi ngóc của một cảnh giới dường như là không có, đa số đều đi qua điểm then chốt tấn thăng đại cảnh giới là nhiều.
Ba mảnh Kim Nguyên Mạch đã ảm đạm đi ba phần, hắn không dám hút thêm sợ gây ra ồn ào, liền thu thế ra hiệu cho Thiết lão nhanh chóng rời khỏi.

Bên ngoài Thạch Động một màn hỗn loạn, Kim khí mỏng manh mấy vạn võ giả đang tĩnh tọa tu luyện bị ảnh hưởng gián đoạn, có kẻ đang đột phá then chốt còn bị hụt lực dẫn đến phản phệ phun máu trọng thương, người người nhăn mặt tức giận la mắng:
- Khốn kiếp..
Ta đang lúc đột phá, suốt một tháng kiên trì xem như vứt cả.
- Đây là có chuyện gì, trăm năm chưa gặp qua.
Trước đó Lục trưởng lão nhận Thần Dược từ chỗ Thiết lão mấy tên thuộc hạ dùng vào sau mấy hơi thở thì đột phá, đám hậu bối này cảm kích tận xương tuỷ lão cũng mát gan đẹp mặt.
Tình huống trước mặt khó tránh nghi vấn đặt trên người Thiết lão với thiếu niên kia, Lục trưởng lão trong lòng đắn đo:
“Nếu thật sự ảnh hưởng từ thập nhất trưởng lão ta cũng khó tránh liên quan, nhưng lúc này chỉ điểm ra lão e sẽ mang tiếng bất trung bất nghĩa.”
Lục trưởng lão thở dài liên tiếp, đang lúc đắn đo đến cực điểm, Thiết lão từ trong đi ra, chắp tay thành quyền trầm giọng nói tới:
- Lục trưởng lão, ta biết ngươi khó xử.
Ngươi tính khí như vậy nên ta mới xem trọng, yên tâm sự tình này tự ta giải thích rõ với Tộc Trưởng.
Lục trưởng lão nhíu mày, kinh ngạc hỏi:
- Thập nhất trưởng lão nói vậy, lẽ nào tình huống kia là do ngươi làm ra?
Thiết lão cười mỉm, ngữ độ thản nhiên:
- Không liên quan đến ta, nhưng ta biết rõ nguyên nhân là vì gì!
Lục trưởng lão thở phù một hơi, cơ mặt thả lỏng:
- Vậy mọi sự trông cậy cả vào thập nhất trưởng lão rồi!
Cũng cùng vào lúc này từ bên ngoài đi vào một lão giả thân vận lam y tuổi tầm tám mươi, râu tóc tám phần điểm bạc.
Phía sau theo đến gần hai trăm người.
Dừng đến trước mặt đám Lục trưởng lão thi lễ.
Bọn hắn chào đáp:
- Bát trưởng lão!
Bát trưởng lão khí độ nghiêm minh nói:
- Tộc Trưởng bảo ta đến chấn chỉnh hỗn loạn, đồng thời chuyển lời bảo hai ngươi nhanh đến gặp.
Dứt lời quay lưng đi.
Lục trưởng lão nhảy dựng, trán rịn mồ hôi, hoang man ngập mặt.

Thiết lão tuy đồng dạng lo lắng nhưng nghe theo lời Hàn Phi căn dặn, hắn cương quyết tin tưởng làm theo.
Đến nơi Hàn Phi đứng đợi bên ngoài.
Bạch Trường Kim tức giận muốn thổ huyết cơ ngơi của Bạch Gia mấy trăm năm còn chưa xuất hiện sự tình này, không cần phải nghĩ nhiều cũng biết khó tránh liên quan đến Thiết lão, nhưng cái hắn cần là công đạo cho Gia Tộc, ngoài mặt bình ổn hỏi qua dị biến bên trong.
Thiết lão thản nhiên đáp:
- Bẩm Tộc Trưởng theo ta thấy Tộc Địa không bị khô kiệt Kim Khí mà chỉ tạm thời ngưng tản mác một ít, vì quá nhiều người dựa dẫm hấp thu.
- Cũng tiện đây nên để Tộc Nhân thư giãn ra ngoài lịch luyện nhiệm vụ tự kiếm tài nguyên, nâng cao lực chiến thực tế.
Lục trưởng lão đứng bên cạnh nghe đến thì gật gù thỏa mãn nhưng cũng có khúc mắc, thầm thán:
“Lời của thập nhất trưởng lão nghe rất hợp lý, lại cảm thấy có một chút gì đó không đúng, mà sao không phát giác được cái điểm đó nằm chỗ nào”
Bạch Trường Kim chau mày, thoáng ngẫm nghĩ điều gì, lại tiếu dung hỏi:
- Vậy theo Vĩnh Phong đệ, Tổ Địa tạm ngưng tản mác Kim Khí trong bao lâu?
Thiết lão dứt khoát:
- Nhiều nhất là mười ngày!
Bạch Trường Kim mịt mờ, đến lão cũng chưa từng phát giác điều này, đây lại là ẩn bài quan trọng của toàn Tộc, không có mảnh Tổ Địa kia tương lai của đám tiểu bối Kim Hệ sẽ khó khăn hơn nhiều.
Lão chép miệng hỏi vặn:
- Vĩnh Phong đệ khẳng định mấy phần?
Thiết lão cười ha hả, khẳng khái đáp:
- Tộc Trưởng yên tâm ta cực kì chắc chắn có thể nói là mười phần.
Sau mười ngày nếu không xảy đến như liệu định, ta nguyện đem ra tất cả những gì ngươi yêu cầu.
Bạch Trường Kim tạm nhẹ lòng, trong mắt còn thoáng qua một tia vui thích lại vờ như không, phơi bày dáng điệu thân tình hỏi:
- Đệ đang an ủi ta?
Thiết lão liên tục lắc đầu:
- Không có a!
Bạch Trường Kim còn rất tò mò về thế lực phía sau Thiết lão, xét mặt lý qua câu trả lời kia cũng tạm chấp nhận được.
Lão bày ra khí độ cân nhắc tựa cô nương vừa mới bị nhân tình giảo hoạt dỗ ngọt qua, chắp tay phía sau đi tới đi lui mấy lượt, ngước mắt nhìn trần nhà như thoáng nhớ về tổ tiên.
Chép miệng, thở dốc một hơi, hướng Lục trưởng lão nói:
- Phiền lục trưởng lão truyền lệnh của ta, ta vừa khởi động trận pháp phong ấn tổ địa trong mười hai ngày, thông báo toàn bộ đệ tử tinh anh đến nhiệm vụ phòng đăng ký sau đó ra ngoài thể hiện thực lực bấy lâu nay tu luyện làm lợi ích cho Gia Tộc.
Lục trưởng lão cẩn tuân rời đi, không quên cảm kích chào qua Thiết lão.
Thiết lão đồng dạng cáo từ:
- Tộc Trưởng nếu không còn việc gì..
Bạch Trường Kim lúc này mới bỏ xuống bộ mặt bình thản, nhăn nhó níu hỏi:
- Tộc Địa thật sự không xảy ra chuyện gì chứ?
Thiết lão nghiêm túc cam đoan:
- Không a!
Bạch Trường Kim vẻ mặt như bị trọng thương, xua tay ra hiệu tựa hàm ý “ngươi đi đâu thì đi đi, ta cần yên tĩnh.”
Thiết lão nuốt thấp thỏm vào trong, vừa ra tới cửa gặp Lục trưởng lão còn đang đứng đợi, nhanh truyền lời tới:
- Thập nhất trưởng lão, ngươi thật lợi hại chỉ vài câu nói hoá giải sự tình.
Tộc Trưởng hết chín phần tín nhiệm, Bạch Thông ta bái phục ngươi sát đất.
Đồng tử Thiết lão thoáng động như đã nhận ra đối phương chân thành cảm kích mình, lão từ tốn đáp:
- Chỉ là lời thật, tiếp cận với một phần tâm tư Tộc Trưởng đã phân định mà thôi.
Lục trưởng lão tỏ lòng câu kéo tiếp lời tán dương:
- Có thể đoán định tâm tư Tộc Trưởng, thập nhất trưởng lão thật tài trí hơn người, đáng để học tập, ta còn nhiệm vụ, lúc ngươi nhàn rỗi nhớ ghé chỗ ta, có việc cần đến cứ tuỳ ý nói.
Dứt lời giữ vững sắc mặt tươi tắn, quay lưng đi lại liên tục ngoảnh đầu ra hiệu chào tựa không nỡ.
Thiết lão nhiệt tình vẫy tay:
- Nhất định rồi, Lục Trưởng Lão đi thong thả.
Trên đường trở về Lò Rèn, Hàn Phi nhẹ giọng hỏi:
- Ngươi biết chỗ nào có Mộc khí nồng đậm không?
Thiết lão nghĩ đến điều gì, kinh tâm qua ánh mắt:
- Lão Sư, ngươi hai hệ khí ư?
Hàn Phi nhoẻn miệng cười, ngữ điệu úp mở:
- Có thể xem là vậy!
Thiết lão chỉ bán nghi nửa ngờ, nghe được xác thực, khẩn trương nói:
- Từ lâu có một tin đồn cũng không rõ là thật hay giả, nghe nói bên trong cấm địa của Thanh Mộc thế gia có một cây Thần Mộc Linh Thụ tản mác ra Mộc Linh Nguyên Khí.
- Ta còn nghe nói một tin nữa, nhị phẩm và nhất phẩm thế gia cất giữ không ít Thổ Nguyên lẫn Mộc Nguyên bảo vật.
Về tới trước cửa Lò Rèn Bạch Trung Doanh trao trả Lệnh Bài Thượng Khách, số Linh Thạch thu được từ việc bán rượu cũng gần hai ngàn vạn, lần đầu tiên hắn cầm số tài phú lớn thế này, càng khiếp sợ vì chính mình được mát mặt khi sử dụng qua Lệnh Bài đỉnh cấp khí danh trong Thành, cận trọng từng chút dâng lên:
- Đa tạ đại nhân đã tin tưởng!
Hàn Phi chỉ thu lại lệnh bài, trầm ổn đáp:
- Thiết lão, ngươi giữ lại Linh Thạch đi.
Thiết lão hiểu ý Hàn Phi muốn lão trữ lượng tài nguyên để đào tạo thêm nhân mã, cũng không cần nói nhiều lời thừa, lão bái tạ tiễn chân.
Hàn Phi ghé qua Dược Phường, đặt cọc mua một ít Thảo Mộc cấp 4 cấp 5 cấp 6.

Xong việc thì trở về Kim Trọ Khách.
Đóng cửa định thần kiểm tra lực lượng cơ thể:
“Kim khí thật nồng hậu, hiện tại không chỉ thoải mái sử dụng tự do như võ giả có Bản Nguyên Kim Hệ thông thường, tích tụ nguyên khí vận dụng lực lượng tổng thể để thi triển, ta có thể mô phỏng như bọn hắn lợi ở một điểm là sinh lực kết hợp không đáng kể.
Mức độ cường hãn nhất ngang ngửa với Luyện Khí Cảnh cửu tầng.”
Du nhập Thức Hải đứng tại trung tâm ngắm mắt về phía xa hình ảnh Kim Quang Trụ rực rỡ một điểm Kim sắc phủ lên khu vực rộng như ánh nắng vàng ươm của buổi sớm bình minh.
Thiết Hoả Bạo Viên ngắm nghía không rời mắt.
Huyết Hồ đã đột phá thất giai, Linh Dược bên cạnh dùng hết bốn phần, Hàn Phi ném đến thêm mỗi loại năm mươi bình, lần này Linh Hồn chỉ thoáng gợn sóng không còn đau nhức như trước.
Ngay vào lúc này bên ngoài cửa tác động tiếng ồn, hắn thoát khỏi trạng thái du nhập kia, hạ nhân vào báo có người đưa thiệp mời, tận hai phong thư.
Một cái của Tụ Bảo Các mời tham dự Hội Đấu Giá bảo vật diễn ra vào ngày mai, cái còn lại của Thanh Mộc Điền Quân mời tiệc tửu đàm luận võ đạo.
Nhìn sơ một lượt trong đầu tính nhẩm:
“Ách..
xém chút thì quên Tụ Bảo Các bảo vật không ít, nên ghé đến nhìn một lúc.”
Vừa bước ra tới sân, Liễu Dung đợi sẵn chào đến:
- Công tử, Thanh Mộc Điền Quân thiếu gia bảo ta đến dẫn đường cho ngươi.
Hàn Phi vốn dĩ không muốn đi.
Thanh Mộc Điền Quân lại như đã dự tính trước cài đặt Liễu Dung chờ sẵn.
Nhìn thái độ của Y, e là nếu hắn từ chối vẫn bị đủ kiểu làm phiền bên tai.
Đoạn đường chưa đến năm dặm, nơi này là một cửa vào Đình Viện khá đẹp đã rộng rãi.
Người ra kẻ vào có tới mấy trăm nhưng đa phần là hạ nhân xắp xếp bàn ghế.
Xuống khỏi xe ngựa, Liễu Dung dẫn đường tiện miệng giới thiệu:
- Công tử, đây là Đình Viện tư nhân chỗ ở của Thanh Mộc Điền Quân.
Hắn bỏ ra cái giá không nhỏ thuê lại chỗ này thời hạn mười năm.
- Hắn cứ một tháng lại tổ chức tiệc tửu, họp mặt bằng hữu đàm luận Kiếm Tửu khi kết thúc bạn thưởng hậu hĩnh.
Có khi tập trung tới mấy vạn người, hắn kết giao khắp trong ngoài Thành không phân biệt tầng lớp nào.
Hàn Phi nhẹ gật đầu thoáng tiếu dung cợt giễu:
- Hắn muốn chiêu bình mãi mã dựng cờ khởi nghiệp sao!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.