*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thể loại: hiện đại, ấm áp, thầm mến, HE
Châu Vi vừa mới xuống ca tối do mình phụ trách, bước xuống tiệm ăn sáng đã thấy mọi người đang xếp một hàng dài, suy nghĩ hay là quên đi, trực tiếp về nhà tắm rửa rồi đi ngủ.
Vừa định mở cửa mới phát hiện trước cửa có vật gì đó, Châu Vi ngồi xổm xuống nhìn, là một bình giữ nhiệt, phía dưới còn đè một tờ giấy: “Nhớ ăn sáng đúng giờ.” Nét chữ nắn nót có lực, không xưng hô cũng không kí tên. Châu Vi cười lắc đầu, lớn đầu rồi mà vẫn có người thích mình sao, hơn nữa bản thân còn là người đàn ông độc thân. Mở cửa ra đi vào trong nhà, lấy một tờ giấy khác ra viết: “Bữa sáng tiên sinh/tiểu thư. Lần sau không nên tặng sai người, sẽ có người ghen tị và hâm mộ đấy.” Châu Vi dán lên bình thủy rồi xoay người vào nhà.
Châu Vi tỉnh lại cũng đã ba giờ chiều. Cái bụng đang biểu tình vì đói, nhanh chóng đứng lên rửa mặt rồi ra ngoài ăn. Sắn tiện ghé siêu thị mua một ít đồ ăn làm lương thực dự trữ, trong xe đẩy toàn là bánh bích quy và mì ăn liền. Châu Vi cũng biết ăn những thứ này sẽ không tốt cho sức khỏe, nhưng nghĩ tới số tiền ra ngoài ăn hay là thôi đi….
Ngày mai, Châu Vi mở cửa ra đi làm, lại phát hiện bình giữ nhiệt ở trước cửa, không phải hôm qua bình này đã được cầm về sao? Tại sao hôm nay lại đưa tới….. Ngồi xổm xuống cầm lấy tờ giấy xem, “Nhớ kỹ phải ăn sáng đúng giờ, không được đưa cho người khác, không cần ghen tị hay hâm mộ với bản thân.” Kí tên ‘Bữa sáng tiên sinh’.
Châu Vi sắp tới giờ đi làm nên đành xách bình thủy đến đơn vị, lợi dụng thời gian rảnh rỗi vội vàng giải quyết bữa sáng, đã lâu không được ăn cháo thịt với trứng muối, trong khoảng khắc Châu Vi liền cảm thấy mặt mình sắp biến thành bò, bấy lâu nay chỉ toàn ăn bánh quy, bây giờ được ăn những món này, Châu Vi cảm thấy rất xúc động.
Tan tầm về nhà, đem bình thủy đã rửa sạch đặt ở trước cửa, đè lên tờ giấy: “Bữa sáng tiên sinh, cảm ơn món cháo của anh, nấu rất ngon.”
Một tuần trôi qua, mỗi ngày Châu Vi đều nhận được bữa sáng do tiên sinh bữa sáng đem đến, mặc kệ khi thời tiết nắng mưa thay đổi, dưới bình thủy vẫn đè tờ giấy nhắc nhở Châu Vi chú ý mặc thêm quần áo.
Châu Vi từ ca đêm trở về cũng không thấy bình thủy quen thuộc như mọi lần, tiên sinh bữa sáng bị bệnh sao? Hay là đã xảy ra chuyện gì? Hay là chán ghét rồi? Châu Vi cũng không đoán được thân phận của tiên sinh bữa sáng, nhưng theo quan sát những người xung quanh của Châu Vi thì không có người nào có khả năng làm việc này.
Châu Vi phiền não gãi đầu, xoay người mở máy vi tính đăng nhập trò ‘independent defense’, nhưng xui xẻo thế nào hôm nay càng đánh càng thua, đánh thế nào cũng không chính xác. Chơi game thôi cũng có thể xui xẻo thế à, thôi quên đi tắt máy đi ngủ.
Lúc thức dậy đã là buổi tối, đột nhiên giật mình nhớ tới cuối tháng phải đóng tiền thuê nhà choi chủ nhà, chủ nhà mà Châu Vi thuê tên là Thường Khải, tuổi tác xấp xỉ Châu Vi, cũng là người lập dị, không thu tiền nửa năm hay một năm, mà để Châu Vi đóng từng tháng cho hắn, nhưng mà Thường Khải ở trên lầu, ngược lại giao tiền cũng rất thuận tiện. Ngoại trừ vấn đề tiền thuê, những vấn đề khác rất bình thường, người cũng rất hòa thuận.
Châu Vi vừa mới đụng tới cửa, cửa đã được đẩy ra, “Thường Khải?” Đèn sáng trưng, ti vi đang mở, trong phòng khách lại không nhìn thấy ai. “Tôi ở đây.”
Từ bên trong phòng truyền đến giọng nói, Châu Vi đi vào trong, “Tôi để tiền lại….”
Còn chưa nói hết câu đã thấy chân Thường Khải được băng bó, “Cậu bị sao thế, đang yên đang lành lại thế này?”
“Không có gì, chỉ không cẩn thận ngã thôi.”
“Cậu còn chưa ăn cơm sao?”
“Đang chuẩn bị đi cơm bên ngoài đến.”
“Sao có thể, chân cậu đã như vậy còn muốn ra ngoài ăn, hay để tôi nấu cậu ăn.” Châu Vi nói xong liền hối hận, bản thân chỉ biết nấu mì chứ còn biết nấu gì khác nữa đâu.
“Chỗ cậu….có mì ăn liền không?” Châu Vi gãi đầu cười hắc hắc.
“Không có, không có mì, chỉ có gạo với khoai lang.” Thường Khải đầu đầy hắc tuyến.
“Nhà cậu không có đồ dự trữ cơ bản à?” Lần này đến lượt Châu Vi hắc tuyến.
Châu Vi không có khả năng nấu nướng, nhưng cái miệng lại đi nói lung tung khiến bản thân phải trả giá thật lớn. Mà cái giá lần này là bệnh nhân Thường Khải cũng phải chịu trách nhiệm.
Đi xung quanh suy nghĩ đem gạo với khoai lang rửa sạch rồi đem để vào nồi áp suất, sau đó có thể ăn được rồi. Tuyệt đối sẽ là món cháo khoai không có sai.
Mà Thường Khải, yên lặng đem cháo dinh dưỡng đó ăn sạch, còn nói: “Cảm ơn, nấu rất ngon.” Châu Vi không nghĩ Thường Khải sẽ nói như vậy, khiến hắn hơi chột dạ cười khúc khích nói: “Vậy cậu nhớ uống thuốc, tôi về đây.”
“Tiểu Trần, đêm nay ca đêm cậu tìm người khác thay đi, trong nhà có chút việc, tôi về trước đây.” Châu Vi một bên nói một bên nhanh tay thu dọn đồ đạc nhanh đến chợ mua đồ. Thời điểm tan tầm cao điểm, không chỉ trên đường có nhiều người, mà ở chợ cũng vậy. Người bị gãy xương thì ăn gì tốt nhỉ? Chẳng lẽ ăn gì bổ nấy? Mua xương về hầm? Châu Vi suy nghĩ, vậy nếu không….. Châu Vi hì hì vỗ đầu một cái, nhanh chân bước đến chỗ bán khoai lang. Đúng. Hai người bọn họ. Châu Vi cầm theo hai túi khoai lang, đi tiên phong như muốn xông vào nhà cướp cô dâu. Đến thẳng về tiểu khu, đến phòng Thường Khải nói, “Thường Khải, là tôi, mau mở cửa.” Châu Vi có hơi nóng nẩy, biết rõ Thường Khải đang có bệnh không có khả năng mở cửa nhanh chóng được, Châu Vi không khống chế mà lớn giọng gọi.
“Châu Vi, sao anh lại tới đây….” Thường Khải dường như rất ngạc nhiên.
“Tôi nói Thường Khải cậu có phải không muốn tôi đến à? Cậu như vậy sao có thể sống qua ngày đây.” Châu Vi dường như rất bất mãn nhíu mày.
Không đợi Thường Khải phản ứng, Châu Vi đã đẩy Thường Khải vào trong phòng, “Làm cơm làm cơm, nhanh lắm, thật là đói bụng muốn chết.”
“Có cần giúp một tay không?”
“Cậu giúp gì, bệnh tật như vậy thì ngồi xem tivi đi.” Châu Vi xoay người vào nhà bếp, mới phát hiện tạp dề caro xanh, Châu Vi thầm nghĩ người này còn có những thứ này sao, chắc là thường xuyên sử dụng, đợi khi Thường Khải bình thường có thể lên đây kiếm ăn rồi, tưởng tượng người này mang tạp dề vào sẽ như thế nào, suy nghĩ một chút không nhịn được mà bật cười. Thường Khải khó hiểu quay lại nhìn Châu Vi đang vui vẻ.
“………..” Châu Vi thấy Thường Khải đang nhìn mình, trong nháy mắt cảm thấy bản thân mình thật sự đần độn, nghĩ những chuyện gì đâu. Châu Vi lắc đầu, chợt nhớ cái gì đó vui vẻ, hỏi, “Cậu muốn ăn ngọt hay mặn? Người anh em có thấy tôi rất tốt với cậu lắm không, tôi cố ý đến tiệm tạp hóa mua đường với muối, cháo khoai lang đêm nay, mặn ngọt do cậu chọn.”
“Phụt……” Lần này đổi lại Thường Khải vui vẻ, “Đầu bếp, tiểu nhân thật sự là may mắn, đêm nay dựa theo ý kiến của đầu bếp đi.”
“Tôi nấu cho cậu tám tô, ngày mai cậu còn có thể ăn tiếp.”
“Ừ được.”
Khá bất ngờ là đêm nay gạo và khoai vẫn như cũ biến thành cháo, nhưng mà khá hơn ngày hôm qua, hiện tại rất được…..Châu Vi cũng ở lại ăn, thỉnh thoảng còn khẽ liếc nhìn Thường Khải, sau đó mới kết luận: “Thường Khải, hắn ăn rất nghiêm túc.
Có phải đồ ăn rất khó ăn không? Thấy Thường Khải nghiêm túc như vậy, khiến Châu Vi thấp thỏm, nhưng hắn cũng không dám nói gì, muốn tiến bộ cũng cần phải có thời gian chứ….
“Này, nếu thật sự khó ăn thì để tôi nấu mì cho cậu ăn.” Châu Vi nhịn không được nói.
“Rất ngon, ăn ngọt cũng không sao.” Thường Khải cười tít mắt.
“Hứ, cậu đừng có lừa tôi.” Ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng Châu Vi lại nghĩ, người này khi cười lên rất đẹp mắt, ừ, rất ấm áp.
“Đúng rồi, hôm nay cậu phải đổi thuốc đúng không?” Đột nhiên Châu Vi nghĩ đến, hình như phải đổi thuốc. “Nếu không để tôi giúp cậu?”
“Không, không cần.” Thường Khải vội dừng lại.
“Hả?”
“Châu Vi, anh có muốn xem tivi không?” Thường Khải đưa điều khiển từ xa cho Châu Vi.
“Ừ, vậy tôi xem thời sự đài CCTV.” Châu Vi tiếp nhận điều khiển từ xa bấm số quen thuộc.
Hai người ngồi sóng vai trên ghế sa lon, khoảng cách rất gần, còn có thể cảm giác được hơi thở, trên TV truyền đến âm thanh thời sự.
Một ngày như vậy cứ trôi qua, trong nháy mắt cũng đã qua nửa tháng.
Đảo mắt cũng đã hơn nữa tháng, hầu như ngày nào Châu Vi cũng đi lên lầu với Thường Khải, ban đầu vẫn còn khó khăn, để tiện cho thuận tiện Thường Khải đưa cho Châu Vi một cái chìa khóa. Châu Vi như mẹ già, suốt ngày nhắc nhở Thường Khải khi tắm phải cẩn thận cái chân, không được dính nước, không được đi lung tung và vân vân. Nếu ngày nào có ca trực không thể đến được thì một ngày trước đi sẽ chuẩn bị đồ ăn sẵn cho Thường Khải.
Ngày hôm nay Châu Vi bị lãnh đạo gọi lên nói chuyện, là chuyện tốt, nhưng tâm tình lại thật phức tạp. Lãnh đạo muốn Châu Vi đi tham gia giao lưu ở S thị, là cơ hội học tập vô cùng tốt, nếu mình đi Thường Khải phải làm thế nào hay là mua thức ăn đủ một tuần cho hắn, mua nước hoa quả nữa.
“Này, Thường Khải.” Chiếc đũa trên tay Châu Vi ngừng lại.
“Hả? Có chuyện gì?” Thường Khải đang vùi đầu chiến đấu với cơm nước, ngẩng đầu nghi ngờ.
“Cuối tuần này tôi đi hội nghị, cậu ở nhà một mình được không?”
“Được chứ.”
“Cuối tuần tôi sẽ đi siêu thị một chuyến, muốn mua cái gì không?”
“Châu Vi anh là đặc biệt đi mua cho tôi sao?” Thường Khải cười nhẹ.
“Đặc biệt cái lông, cái này gọi là tiện đường mua cho cậu, hiểu không người anh em.” Châu Vi quay mặt đi chỗ khác, bên tai đã ửng đỏ, giống như con tôm luộc.
Cuối tuần, Châu Vi đi chợ xách túi lớn túi nhỏ về, một túi táo cộng thêm một túi khoai lang, sau khi đi hết một vòng siêu thị mới đem đồ về nhà Thường Khải, mua nhiều nhất là bánh bích quy, mì ăn liền vân vân và vân, mới hài lòng trở về.
“Khoai lang tôi đã gọt vỏ để trong tủ lạnh, cậu muốn ăn thì lấy ra rửa rồi nấu chung với gạo là được. Mì gói với bánh bích quy thì để trong tủ, muốn ăn thì lấy ra ăn.” Châu Vi nhét đầy vào tủ lạnh.
“Tuân lệnh, bác gái Chu.” Thường Khải cười khẽ.
“Cậu….Thối lắm.” Trong chớp mắt lông Châu Vi dựng đứng, nhanh chóng tới gần Thường Khải.
“Châu Vi, cảm ơn anh.” Thường Khải đột nhiên nghiêm túc nói cảm ơn.
“Cảm ơn, cảm ơn cái gì…..” Thường Khải chợt nghiêm túc như vậy khiến Châu Vi không quen quay đầu đi chỗ khác, hai bên tai cũng đỏ.
“Không có việc gì nữa thì tôi đi về trước.” Châu Vi không đợi Thường Khải kịp phản ứng đã lấy tốc độ nhanh nhất đóng cửa phòng khách rời đi.
Bảy giờ Châu Vi ra cửa, phát hiện bình giữ nhiệt màu xanh quen thuộc. Vừa mới thấy, Châu Vi cảm thấy màu sắc cái bình này thực sự…..rất quen thuộc. Nhìn một lúc lâu mới phát hiện, bình giữ nhiệt này vẫn còn nóng. Trên tờ giấy viết “Ra đường nhớ mặc thêm áo.” Mở ra, là cháo khoai lang, suy nghĩ đến gạo và khoai lang. Uống một ngụm, vị thanh ngọt của khoai hòa tan trong miệng, rất ngọt, đường để hơi nhiều, khóe miệng Châu Vi không tự chủ cong lên.
Rửa sạch bình giữ nhiệt, viết lên mấy chữ “Rất ngọt:D”, phát giác đã bảy giờ rưỡi, nội tâm Châu Vi chỉ có thể gào thét chạy nhanh đến sân bay.
Hội nghị đến thứ sáu thì kết thúc, đồng nghiệp đi cùng còn tính ở lại S thị, mà Châu Vi quay về A thị trước, chạy thẳng một mạch lên lầu chỗ ở của Thường Khải. Lúc đó đã là chín giờ tối, người này không phải đang ăn cơm đấy chứ. Mở cửa mới phát hiện Thường Khải vừa mới tắm xong, trên tóc còn nhỏ giọt, lại mặc quần đùi màu đen, không ngờ người này còn có cơ ngực và cơ bụng nữa, thật khiến người ta không thể nào nhìn thẳng được. A, Châu Vi cảm thấy không đúng lắm, được rồi, thật …….
Không có móc cố định và băng vải trên chân….Trong tích tắc sắc mặt Châu Vi trắng bệch, cứng nhắc xoay người, “Cậu đã không có việc gì, tôi đi trước đây.”
Thường Khải không nghĩ Châu Vi đi hai ngày đã trở về, khẽ nhíu mày, miệng định nói gì đó, nhưng vẫn không nói ra được, nhìn Châu Vi biến mất khỏi tầm mắt mình.
Ngược lại Châu Vi rất tức giận, Thường Khải đùa bỡn với mình thật lâu đúng không, làm trâu làm ngựa cho cậu nửa tháng, đi hội nghị còn lo lắng cho cậu ấy, thật sự là mắt bị mù. Cáu kỉnh trở về mở cửa, đi tắm cũng thấy bực mình. Tức giận mở game chơi, tại sao máy bị lag không chơi được. Thoát khỏi trò chơi, nhìn thấy bàn phím không thuận mắt, ngồi gỡ từng nút đến nghiện, một lúc lâu lại ngồi gắn từng phím một. Tháo máy tính rồi lại lắp vô, mở tủ quần áo, đem tất cả quần áo bên trong để lên giường…..Xếp gọn gàng rồi để lại vào tủ. Quét nhà, chùi nhà, lau cửa sổ, chà bồn cầu, những chuyện có thể làm và không thể làm đều làm qua một lần.
Làm xong tất cả Châu Vi nằm cứng đơ trên giường, đã lâu rồi tâm trạng cũng không như vậy, cuối cùng mình tức cái gì chứ? Buồn bực Thường Khải đã lừa gạt hắn? Đùa giỡn hắn? Đầu óc dường như khôi phục lại hoạt động, tức giận, thật khiến hắn lo lắng.
Lo lắng nên để tâm. Châu Vi phiền não đem suy nghĩ mơ hồ của mình chôn vào trong chăn cũng như đang trốn tránh điều gì đó.
Cùng lúc đó, Thường Khải ở trên lầu cũng tự nhiên ngủ không được. Mở QQ, vào bạn bè, ấn tìm ảnh đại diện con ếch.
Cháo khoai lang 04:09:44
* Lăng Mẫn, ra đây
Bánh dứa 04:10:59
*…..
Cháo khoai lang 04:11:08
* Lần trước cậu làm loạn khiến băng bó của tôi loạn lên, bây giờ nghĩ cách bổ cứu(1) lại mau.
(1) Bổ cứu: dùng các biện pháp để uốn nắn, sửa chữa, xoay chuyển tình hình bất lợi; nghĩ cách để khuyết điểm không gây ra ảnh hưởng
Bánh dứa 04:11:08
* Ai bảo cậu băng bó không chắt, lần sau cậu nên dùng thạch cao ấy, có khỏi nói nhiều.
Cháo khoai lang 04:12:08
* ………
Bánh dứa 04:12:45
* Sao thế giận à…. Dễ giận thế, hôm nay không tính toán với cậu.
Cháo khoai lang 04:13:08
* …
Bánh dứa 04:13:45
* Bây giờ chỉ có thể nói thật thôi.
Nói thật….. Thường Khải tắt máy vi tính, đứng dậy đi vào nhà bếp.
Châu Vi ở trên giường đấu tranh rất lâu, lăn qua lăn lại nhưng vẫn không ngủ được. Giương mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trời mau sáng thế?
Đi vào nhà tắm rửa mặt, suy nghĩ trong đầu liền sáng suốt hơn nhiều, lo lắng nhưng lại cảm thấy không ghét, không ghét cũng không có nghĩa là thích, mà nếu không thích thì cần gì phải lo lắng?
Thích? Đúng chính là thích.
Châu Vi giật mình, chạy ra khỏi phòng tắm đến thẳng cửa lớn, thở hổn hển mở cửa, không chú ý xông ra ngoài.
“Ây dzui.” Đụng người.
Châu Vi sờ mũi một cái, mẹ ơi. Trởi chưa sáng đã đụng người ngay cửa.
Châu Vi ngẩng đầu nhìn thấy vành mắt Thường Khải như gấu trúc, trên tay còn cầm bình giữ nhiệt màu xanh, còn đang định đặt ở ngay cửa, dường như do dự có nên để xuống hay không.
Thấy Châu Vi đi ra ngoài Thường Khải rất ngạc nhiên, vội nói: “Buổi sáng tốt lành.” Lời này nói ra thật không có dinh dưỡng, trong lòng Thường Khải phỉ nhổ bản thân vạn lần vạn lần.
“A quá sớm.”
“Châu Vi xin lỗi.”
“Cảm ơn bữa sáng của cậu, tiên sinh bữa sáng.” Châu Vi lấy bình giữ nhiệt trên tay Thường Khải đem vào trong.
Thường Khải uể oải cúi đầu, vai rũ xuống, Châu Vi phát giác phía sau không có động tĩnh, quay đầu nhìn thấy Thường Khải như con cún lớn bị vứt bỏ, thiếu chút nữa nhịn không được phát ra tiếng cười lớn, tăng cao âm lượng nói: “Chỉ là ăn một mình rất chán.”
Vừa dứt lời, Thường Khải đứng tại chỗ như được sống lại, đi đến bên cạnh Châu Vi, cười đến tít mắt.
———————-END —————————
28/8/2021