Lúc Tần Vị quay đầu, liền thấy một cậu trai mặc áo lông trắng và quần jeans xanh đứng đó, giơ chiếc máy ảnh SRL lên chụp hình anh.
Cậu trai khẽ mỉm cười, ánh mắt sáng ngời, cũng không phải quá đẹp trai nhưng tràn đầy sức sống, “Đại thần, tôi là Hứa Qua của khoa Mỹ thuật tạo hình, tôi rất thích nghe anh hát!”
Tần Vị trong lòng lặng lẽ thở dài, nghe Hứa Qua nói vậy anh đã hiểu rồi. Cái tên nhóc quang minh chính đại chụp lén anh đây chính là vì phát hiện ra thông tin của anh trên weibo mà đến. Nghĩ vậy anh liền không kìm được thầm mắng chính mình dở hơi, tự dưng hứng lên đi up weibo trong thư viện làm gì cơ chứ. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng trên mặt lại bất động thanh sắc, chỉ ôn hoà lễ phép trả lời: “Đồng học, đây là thư viện, nói chuyện không tiện, chúng ta ra ngoài đi.”
Hứa Qua đương nhiên gật đầu đồng ý, đợi Tần Vị cầm cuốn Marxism trên bàn đứng lên liền đi theo anh ra khỏi thư viện.
Nhìn bóng lưng cao lớn trước mắt, Hứa Qua nắm thật chắc chiếc SRL trong tay, hồi tưởng lại cảnh tượng đẹp đẽ mà mình vừa lưu giữ được.
Nam nhân im lặng ngồi bên chiếc bàn gỗ lim chậm rãi lật sách, ánh mắt trời ấm áp như ôm lấy cả thân hình anh, không khí thật an tĩnh bình yên. Một khắc ấy, tựa như toàn bộ thế giới đều lùi xa, trong mắt Hứa Qua chỉ còn một người ấy, ngón tay tựa như không nghe điều khiển mà ấn nút chụp. Một giây, cũng có thể trở thành vĩnh viễn.
“Ảnh này không thể truyền ra ngoài, biết không?” Vẫn là vẻ ôn nhu lịch sự ấy,
Hứa Qua “Ừm” một cái, trong lòng thầm nghĩ, đại thần nói chuyện ngoài đời hơi khác khi phối âm, không giống khí chất lãnh liệt được thể hiện trong kịch, ngược lại càng bình dị gần gũi hơn.
Nhìn cậu trai trước mắt trong sáng sạch sẽ biết bao, Tần Vị không khỏi nhếch lên khóe miệng, cái tính phúc hắc lại bắt đầu nổi lên. Theo anh biết, Hứa Qua của khoa Mỹ thuật tạo hình là tài năng hiếm gặp được tất cả các giáo sư thừa nhận, có thứ tốt như thế tự mình đưa lên cửa, làm gì có chuyện không dùng.
“Hứa Quan đồng học, người trang trí ở xã đoàn của bọn tôi dạo gần đây đang bận chuẩn bị chuyện kết hôn, không biết cậu có ý định tham gia xã đoàn hay không?” Nói xong, hai mắt nhìn chằm chằm Hứa Qua, giống như muốn nói cậu dám không đồng ý thử xem.
Hứa Qua không nghĩ ngợi gì đã lập tức nhận lời, có thể ở chung xã đoàn với đại thần đúng là cậu cầu còn không được, nhưng nhìn vị đại thần nào đó cười tươi roi rói, bạn nhỏ Hứa Tiểu Qua đột nhiên ngờ ngợ cảm giác thấy mình bị tính kế.
Vì thế, cậu cũng quay sang nhìn đại thần chằm chằm, thấy nụ cười kia thực sự là chính trực thiện lương. Cậu đành tự an ủi mình, cảm giác vừa rồi nhất định là sai.
Sau khi follow weibo của Hứa Qua, đại thần liền kéo cậu đến căn tin đánh chén một bữa. Được đại thần bao, mấy món bình thường ăn đến phát ói giờ cũng biến thành sơn hào hải vị, một bữa cơm này cậu ăn vô cùng sung sướng.
Tạm biệt nhau ở ký túc xá, Hứa Qua trở về phòng liền vội vội vàng vàng bật máy tính, đánh địa chỉ trang web của xã đoàn vào ô tìm kiếm, xin tham gia xã đoàn, không đến một phút sau đã được đồng ý.
[Đàn chủ lớn nhất]: Hoan nghênh người mới ~ Nằm xuống cho mọi người đùa giỡn ~
[Lên kế hoạch thương không dậy nổi]: Hoan nghênh người mới ~ Nằm xuống cho mọi người đùa giỡn +1
[Biên kịch là pháo hôi]: Hoan nghênh người mới ~ ở đây đã rất lâu rồi không có người mới TAT
[Loli thật ra là trong suốt]: Hoan nghênh người mới ~ Có lẽ nào người mới là bé tiểu thụ được Tương Lai đại thần nhắc đến trong weibo?
Nhìn thấy mấy lời này, Hứa Qua đang định reply thì đã bị reply của đại thần thình lình hiện ra dọa ngây người một chút.
[CV Tương Lai]: Không sai, vị tiểu thụ này chính là học đệ của tại hạ.
[Qua Qua rất thích vẽ]: Đại thần…
[Biên kịch là pháo hôi]: Oa ~ Qua Qua tiểu thụ ra cười cho gia xem một cái nào ~
[Qua Qua rất thích vẽ]: Biên kịch không phải nữ sao?
[Lên kế hoạch thương không dậy nổi]: Biên kịch vừa đi chuyển đổi giới tính về ﹁_﹁
[Đàn chủ lớn nhất]: Biên kịch vừa đi chuyển đổi giới tính về ﹁_﹁ +1
[Loli thực ra là trong suốt]: Biên kịch vừa đi chuyển đổi giới tính về +2
[Biên kịch là pháo hôi]: Các ngươi là một lũ bạch nhãn lang có tiểu thụ liền quên biên kịch TAT
– – –
Hứa Qua yên lặng xem mấy cô gái trong xã đoàn trêu chọc nhau, không có việc gì liền đăng ký weibo, trong chốc lát hiện ra một đống tin mới là sao thế này, phản ứng đầu tiên của Hứa Qua là, lẽ nào mình bị hack nick?
Mở phần @ cậu mới biết là chuyện gì xảy ra, sau đó phản ứng thứ hai là, cậu bị chụp lén, hơn nữa còn là đại thần chụp, đột nhiên cảm thấy đời này khổ không chỗ nói.
@CV Tương Lai: Hôm nay ở thư viện up weibo bị fan trong trường phát hiện thật khổ quá, cơ mà [hình ảnh]
Bên dưới có đến 1005 cái bình luận đủ loại đủ kiểu khiến cậu không thể không dở khóc dở cười với khả năng YY của mấy cô nàng này, cuối cùng đành tắt internet đi sửa ảnh, mắt không thấy tâm không phiền.
Đem ảnh chụp hồi chiều lấy ra, vừa nhìn đến đã thấy một tia rung động quanh quẩn trong lòng, bên tai tựa như nghe thấy tiếng Tần Vị ca hát, Hứa Qua nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trong lòng lại như nổi sóng.
Mở mắt ra, Hứa Qua đã quyết định, cậu muốn theo đuổi Tần Vị. Cậu từ trước đến giờ đều không tin tưởng vào nhất kiến chung tình, ấy vậy mà bây giờ lại gặp phải nó.
Hôm sau, chưa rời giường đã thấy lạnh đến không muốn ra khỏi chăn, lăn lộn một lúc mới chịu đứng lên, vừa kéo rèm cửa ra đã thấy bên ngoài trắng xóa một mảnh, chắc hẳn là tuyết đã rơi suốt cả một đêm dài.
Hứa Qua rót một ly nước ấm, tựa vào bên cửa nhìn ra ngoài, dạ dày không ngừng co rút đau đớn. Nhưng Hứa Qua không muốn động đậy, thẳng đến khi sắc mặt đã trắng bệch cậu mới kéo ngăn tủ ra lấy thuốc bỏ vào miệng, không khỏi cười khổ.
Lúc này, di động đặt trên bàn rung lên bần bật, cầm di động lên nhìn, thì ra là Tần Vị. Vừa ấn nút nghe, giọng nói của đối phương đã truyền đến.
“Hứa Qua, buổi trưa cùng đi ăn đi, tôi biết có một quán lẩu không tồi.”
“Tôi không ăn được cay.” Hứa Qua hơi bi ai nghĩ, có lẽ cả đời này đều không thể ăn.
“À…” Đối phương tạm dừng một lúc rồi mới nói tiếp: “Tôi còn biết một tiệm cơm cũng khá ngon, tôi mời, thế nào?”
“Được.”
Hai người lại nói tào lao vài câu rồi mới tắt di động. Tần Vị nhìn màn hình di động biểu thị cuộc trò chuyện chấm dứt, trong lòng không hiểu sao có chút hoảng hốt. Anh không biết mình vì cái gì lại gọi điện rủ Hứa Qua đi ăn trưa, chỉ là mỗi khi nhớ tới đôi mắt trong suốt của cậu, anh đều không tự chủ được muốn cười.
Thời gian hẹn vừa đến, Hứa Qua đã chờ dưới lâu, mặc rất dày. Hứa Qua trời sinh sợ lạnh.
Từ xa Tần Vị đã nhìn thấy một cục bông to tướng vẫy vẫy tay với mình, vừa đoán đã biết là Hứa Qua, đến khi tiến lại gần liền không nhịn đợc cười khẽ: “Có lạnh đến vậy sao?”
Cục bông chậm rãi gật đầu, chỉ lộ ra hai con mắt. Tần Vị đột nhiên thấy có chút bất đắc, đành kéo tay cục bông kia đi về phía trước.
Hứa Qua dừng lại một chút, lặng lẽ nắm chặt tay Tần Vị, đột nhiên cảm thấy, nếu đông đến vẫn có thể nắm tay người này, vậy dù lạnh thêm nữa cậu cũng không sợ.
Tiệm cơm nho nhỏ trang hoàng rất ấm áp, lò sưởi bao phủ, Hứa Qua rút cục bỏ đi chiếc áo bông dày cộp, Tần Vị ngồi gọi món còn Hứa Qua thì ngoái đầu nhìn cảnh tuyết ngoài cửa sổ, khắp nơi trắng xóa, nếu như trên đường không có ai vậy thu vào mắt chính là một vùng trống rỗng.
Tần Vị thấy cậu thất thần cũng không quấy rầy, chỉ lẳng lặng ngắm cậu. Thẳng đến lúc đồ ăn được đưa tới, Tần Vị mới lên tiếng bảo cậu ăn cơm.
Bát canh nóng hầm hập để giữa bàn, ở trên là lá rau xanh tươi, mùi hương thơm nức lan tỏa trong không khí. Hứa qua bị mùi hương hấp dẫn, lấy thìa múc canh vào bát, vừa uống một ngụm liền bị bỏng, cậu theo bẩn năng thè lưỡi ra.
Tần Vị vẫn luôn để ý động tác của cậu, vừa thấy vậy liền bật cười: “Cậu từ từ thôi, nóng đấy.”
Hứa qua liếc hắn một cái, tiếp tục sự nghiệp uống canh vĩ đại.
Khói trắng bốc lên từ bát canh ngăn cách tầm mắt của Tần Vị, anh lẩm bẩm nói: “Có lẽ, cùng một chỗ với Hứa Qua cũng không tồi.”
Trên đường trở về trường, khắp nơi đều là màu trắng, hoa tuyết nhẹ nhàng từ trên cành cây rơi xuống. Hứa Qua bỗng lên tiếng nói:“Quê tôi là một trấn nhỏ ở phía nam, nơi đó vừa đến hè cây cối xanh mướt, suối nước trong suốt, mùa đông cũng không quá lạnh, trước khi đến đây học đại học, tôi vẫn chưa nhìn thấy tuyết lần nào.”
“Quả thật, mùa đông phương bắc đối với người phương nam quả là rất hi hữu.” Tần Vị sinh ra và lớn lên ở phương bắc, nhìn tuyết rơi cũng không thấy có gì kỳ lạ, ngược lại anh rất muốn thử xem mùa đông ở phương nam sẽ như thế nào.
Cách trường ngày càng gần, đi ngang qua một cửa hàng, trên mặt kính chiếu ra bóng hai người, Hứa Qua đột nhiên dừng lại, nhìn chăm chú vào kính.
Tần Vị cho rằng Hứa Qua đang nhìn bánh ngọt sau tấm kính: “Cậu thích ăn đồ ngọt?”
Cậu không nói, đột nhiên vươn tay túm lấy cổ áo Tần Vị. Động tác quá mạnh khiến cho khăn quàng của cậu rơi xuống, lộ ra khuôn mặt cậu mỉm cười.
Cậu nói: “Đại thần, anh cong phải không?”
Tần Vị không hiểu lắm. Đây là bí mật công khai của võng phối vòng, ai chẳng biết Tương Lai đại thần chỉ nhận xứng kịch đam mỹ, huống hồ mỗi lần người khác bảo anh cong anh đều không phủ nhận, đây không phải ngầm thừa nhận sao, nhưng Tần Vị vẫn gật đầu.
Hứa Qua cười càng thêm càn rỡ: “Ồ, tôi cũng cong, thật trùng hợp nha!”
Tuy rằng đã đoán ra ý của Hứa Qua, Tần Vị vẫn làm bộ không hiểu, nhướng mi, “Ừm?”
Hứa Qua thả cổ áo Tần Vị ra, cười hì hì nói: “Hôm nay thiên thời địa lợi, lãng mạn không bằng bạo lực, đại thần, theo tôi thế nào?”
Tần Vị vẫn không nói gì, mắt nhìn chằm chằm Hứa Qua, nghiêm tú vô cùng. Hứa Qua chính là không kịp suy nghĩ đã tỏ tình, giờ bị anh nhìn như vậy mới thấy chột dạ. Nhỡ đâu tỏ tình bị từ chối đến bạn bè cũng không làm được nữa thì làm sao đây, hai tay nghĩ vậy đột nhiên nắm chặt lại.
Thời gian đợi chờ luôn khiến người ta thấy rất lâu, một giây trôi qua mà tưởng như vài giờ.
Rốt cục, Tần Vị chậm rãi mở miệng: “Chẳng lẽ, không phải cậu theo tôi sao? Tiểu trang trí?”
Dứt lời, Tần Vị xấu xa cười nhìn vẻ lúng túng của người nào đó, một cảm giác ấm áp không ngừng dâng lên. Tần Vị vươn tay nhẹ nhàng ôm cục bông trước mắt vào lòng, cằm đặt trên áo bông mềm mại.
“Hứa Qua, luôn luôn ở bên nhau.”
Lúc nói những lời này, Tần Vị ánh mắt tràn đầy chân thành trước nay chưa từng có, chỉ tiếc Hứa Qua không nhìn thấy, nghe người nào đó lí nhí “Ừ” một tiếng, Tần Vị nhẹ nhàng nâng khóe môi.
—-End part 1—–