Đoán Thiên Mệnh

Chương 57:




Tôi trầm ngâm một lát, thật kỳ lạ, tại sao tôi lại nói như vậy? Bởi vì chữ "错" này, dựa theo cấu tạo thì do một "钅" và một "昔" tạo thành, nhưng khi anh ấy viết "钅”có cảm giác đang viết chữ”金”( vàng: có phiên âm là jin), nhưng chắc chắn không liên quan gì đến vàng (mọi người đọc tiếp đoạn dưới sẽ hiểu vì sao không liên quan), khả năng là đồng âm jin của “jintian” (hôm nay).
Còn “昔” (xưa) có nghĩa là “昔日”ngày xưa, quá khứ. Quá khứ của hôm nay. Chắc chắn không phải rồi, vậy quá khứ của hôm nay là cái gì?? Có lẽ là muốn nói, thời gian giữa hôm nay và ngày mai là khi mặt trời lặn, có nghĩa là một ngày sắp trôi qua. Đối với ngày mai mà nói, thời điểm này đã là quá khứ.
Vậy tính ra chữ "错" này chính là chỉ lúc hoàng hôn của hôm nay. Hơn nữa lúc anh ấy viết chữ "昔" này, bộ "日" ở phía dưới, có thể anh ấy viết rất nguệch ngoạc, có cảm giác giống chữ "自". Cho nên tôi suy tính, cứ chờ ở chỗ này là được rồi, cái này sẽ”自己”(tự) đến.
Ý là muốn nói, nước mắt hồ ly sẽ tự xuất hiện? Quả thật có này, nhưng không phải là hoàn toàn. Có thể là sẽ có đầu mối gì đó xuất hiện.
Tôi nói điều này, Dương Siêu lập tức vui mừng, lập tức hỏi tôi là thật sao? Tôi gật đầu, nhưng thật kỳ lạ, sao nước mắt hồ ly lại biết mà tới chỗ tôi? Đây chẳng phải là tự mình đưa tới cửa sao? Có lẽ không phải là ngẫu nhiên như vậy chứ?
Tôi cảm thấy vô cùng kì lạ, Ninh Vũ Hi bên cạnh cũng lộ ra vẻ kỳ quái.
"Đã như vậy thì đợi đến lúc mặt trời xuống núi xem sao." Dương Siêu lập tức ngồi xuống, nhưng anh ta nghĩ nghĩ rồi lại hỏi tôi: "Chẳng lẽ là mẹ cậu trở về?"
Ý của anh ấy là mẹ tôi - Phượng Sở Lan là hồ ly tinh, tôi lắc đầu, hẳn là không phải. Sau đó Dương Siêu không nói gì nữa, nhìn chằm chằm ra bên ngoài, nhìn không rời mắt, như sợ bỏ lỡ cái gì vậy.
Khả năng Ninh Vũ Hi cảm thấy tình hình hôm nay khá đặc biệt, tâm tình mọi người đều không tốt, cho nên cũng không lải nhải mà yên tĩnh ngồi xuống.
Buổi chiều, tôi xem mệnh ba lần, lời được hơn mấy chục tệ, cũng kiếm được ít tiền sinh hoạt.
Cuối cùng mặt trời cũng lặn, Dương Siêu càng thêm sốt ruột, Ninh Vũ Hi cũng tò mò nhìn ra bên ngoài. Mà tôi cũng muốn biết mình tính toán đúng không, vì vậy liền xốc lại tinh thần.
Chờ đến khi trời chạng vạng tối, vẫn chưa thấy ai xuất hiện. Dương Siêu lòng nóng như lửa đốt, tôi chỉ có thể đi tới cửa ra vào, nhìn trời tối dần, nhưng không hề có một bóng người nào xuât hiện...
"Hình như nó đang đến." Đột nhiên Ninh Vũ Hi nhìn chằm chằm vào bên trong, tôi cũng trở lên căng thẳng. Dương Siêu lập tức chạy tới cửa ra vào, ba người chúng tôi nhìn ra, quả nhiên phát hiện bên ngoài có một bóng người đi tới, trong bóng đêm nhìn có chút kỳ dị. Người này càng ngày càng đến gần, sau khi nhìn thấy, tôi vô cùng sửng sốt. Đây là một người phụ nữ, cô ấy mặc quần áo như một người ăn xin, bộ dáng rất lôi thôi. Tính tò mò của tôi trỗi dậy, bản thể của cô ấy là hồ ly tinh sao?
Đây chính là người phụ n ữ lần trước có cánh tay bị vỡ của ấn thần núi Người phụ nữ đó không phải là người, cô ấy là một con hồ ly?
Tôi có chút kinh ngạc, vô cùng kinh ngạc, hồ ly bản chất đều là sủng nịnh, quần áo mặc nhất định rất đẹp, nói không ngoa thì có thể so sánh được với cả thần tiên. Nhưng cô ấy hoàn toàn không chú ý đến vẻ bên ngoài, quần áo thì không vừa vặn, đầu tóc thì bù xù, khuôn mặt xấu xí khiến tôi không thể liên tưởng cô ấy là 1 con hồ ly xinh đẹp.
Suy cho cùng, trong ấn tượng của tôi, hồ ly tinh là người đẹp hại nước hại dân, còn cô ta…
Tôi sửng sốt trong chốc lát, Dương Siêu cũng không hơn gì tôi, Ninh Vũ Hi càng yếu ớt hỏi: "Lý Dịch, có phải anh tính sai rồi không? Cô ta là hồ ly tinh ư?"
Tôi lắc đầu, không chắc cô ấy có phải là hồ ly tinh không, chỉ có thể nói cô ấy liên quan đến việc của em gái Dương Siêu, hoặc là liên quan đến nước mắt hồ ly.
Có lẽ cô ấy biết hồ ly tinh? Dù gì thì cô ấy cũng là một người lạ, nói thật thì rất khó để làm hồ ly rơi lệ. Tôi nói như vậy, Ninh Vũ Hi không nói nữa, Dương Siêu thì đang quan sát cô ấy.
Cô ấy từ trong bóng tối đi tới, cau mày khịt mũi, giọng nói có chút lạnh lùng:
"Lý Dịch, anh muốn làm gì? Đón tiếp tôi như thế này à? Hay là muốn đối phó với tôi?"
Tôi vội nói không, vừa định bước tới thì Dương Siêu đã túm lấy tôi nói:
"Thân thể này có mùi tàn độc. Không giống mẹ cậu, cẩn thận chút, cô ta có thể tấn công cậu bất cứ lúc nào."
Không cần phải nói, tôi biết rằng người phụ nữ này có tính khí tồi tệ hơn nhiều so với mẹ tôi, tất nhiên tôi sẽ cẩn thận, tôi bước tới và nói:
"Không phải, chúng ta..."
“Hmm, để tôi biết cậu có suy nghĩ khác, tôi sẽ không tha cho cậu đâu.” Cô ấy hừ lạnh một tiếng, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tôi vốn dĩ không cảm thấy sợ hãi, cô ấy nói vậy tức là sẽ không làm gì tôi đâu.
"Chúng tôi tìm cô có chút chuyện." Tôi nói.
"Tìm tôi? Cậu tìm nhầm người rồi, tôi sẽ không giúp đâu." Cô lắc đầu, liếc mắt nhìn Dương Siêu và Ninh Vũ Hi, cô ấy lại nhìn Ninh Vũ Hi thêm vài lần, có lẽ do thấy cô ấy hơi khác. Suy cho cùng thì Ninh Vũ Hi cũng sẽ trở thành một vị thần sông.
Cô ấy bước vào.
Tôi chỉ có thể đi qua hỏi Dương Siêu:
"Cô ấy có phải là hồ ly tinh không?"
Dù sao anh ta cũng là đạo sĩ, có lẽ là có cách để biết được, có lẽ hắn phải khai nhãn.
"Trên người cô ta có chút bẩn, nhưng không phải bẩn bình thường. Nó là một loại phù sa trộn với các loại thảo mộc để che đi khí chất mê hoặc của cô ấy. Đây không phải là thứ mà những tinh quái bình thường có thể có được. Chẳng lẽ … đúng rồi, cậu hỏi tôi làm gì? Không phải là cậu có gương chiếu yêu trong tay sao?” Dương Siêu nói.
Tôi không nói nên lời, chuyện này hấp tấp chạy theo cô ấy, cô ấy đã phát hiện ra, nếu cô ấy tức giận, có lẽ không giải quyết được chuyện này, tôi nói trước tiên đi vào đã. Dương Siêu và Ninh Vũ Hi không phản đối, ba người chúng tôi bước vào.
Tôi đưa cho cô ấy một cốc nước và tiến lại gần cô ấy, tôi thực sự không ngửi thấy khí chất tao nhã kia, cảm thấy khó hiểu, muốn lấy chiếc gương quỷ ra để soi cô ấy ngay lập tức, nhưng sau khi soi, cô ấy có thể sẽ trở mặt ngay.
Cô ta liếc tôi một cái:
"Tôi tới đây tìm cậu, hai người bọn họ tính làm gì vậy?"
Tôi nói ngắn gọn là em gái Dương Siêu bị trúng độc, cô ta không thèm nể nang gì mà cắt ngang lời tôi:
"Nếu bị trúng độc thì đi tìm người giải độc đi. Cậu nói với tôi làm gì? Liên quan gì đến tôi?”
Những lời này làm cho Dương Siêu phát hỏa, rút kiếm gỗ đào ra:
"Ngươi nói lại lần nữa xem?"
Tôi cứng họng, vội vàng ngăn anh ta lại, Ninh Vũ Hi cũng bĩu môi:
"Ồn ào cái gì? Nói đàng hoàng không được à?"
“Kiếm gỗ đào trăm năm muốn hù chết ta sao?” Cô ta liền cười giễu cợt, không chút sợ hãi khiến tôi bất lực, nếu cứ tiếp tục như vậy, hai người có thể đánh nhau, sao có thể tìm ra manh mối về giọt nước mắt của hồ ly?
Tôi nháy mắt với Dương Siêu, anh ta khịt mũi, cất thanh kiếm gỗ đào đi, dù sao thì anh ta cũng có thể nghe lời tôi nói.
Tôi do dự và gọi 1 tiếng “dì”, cô ấy liếc nhìn tôi:
"Đừng cố tỏ ra liên quan đến tôi, tôi không phải dì của cậu. Muốn gọi, thì gọi là Hồ Thanh Tư!"
Tôi ngạc nhiên, đây là tên của dì ấy sao? Nghe có vẻ khá ổn.
"Mẹ của con đâu? Đang có thai mà vẫn chạy lung tung?" Hồ Thanh Tư hỏi, tôi nói là đi chuẩn bị cho lần sinh tiếp theo rồi.
Cô khịt mũi: "Chuẩn bị cái gì? Chủ cần dùng sức một chút là sinh được rồi, còn chuẩn bị cái gì? Nếu không phải cô ấy nói mang thai, ta sẽ không đưa cánh tay bị gãy kia cho cô ấy."
Tôi hiểu, không có gì lạ khi Phượng Sở Lan đã có thể lấy lại cánh ta bị gãy của ấn thần núi, nhưng nghe lời bà ấy nói thì có vẻ giữa 2 người đã có mâu thuẫn, nếu không thì bà ấy sẽ không nói vậy.
Tôi không tiếp lời bà ấy, để bà ấy tiếp tục nói:
"Khi nào cô ấy sẽ trở lại?"
Tôi nói tôi không biết, thực ra tôi còn lo lắng hơn, dù sao thì khi mẹ tôi ra ngoài, tôi cảm thấy bất an, có lẽ quá trình sinh nở cũng sẽ không suôn sẻ.
Nếu không thì mẹ sẽ không đến mức mang thai rồi mà vẫn ra ngoài, nhưng Hồ Thanh Tư rõ ràng không biết nhiều về điều đó, bà ấy nghĩ đến chuyện gì đó, mặt lộ ra vẻ hoài nghi nhưng lại không nói. Tôi đoán bà ấy nghĩ về chuyện của mẹ -Phượng Sở Lan, tôi chỉ có thể hỏi bà ấy qua đây làm gì?
Bà ấy chỉ liếc nhìn tôi:
"Lời ta nói sẽ không thể để người khác nghe thấy, ta và bọn họ không quen biết."
Ý là yêu cầu Dương Siêu và Ninh Vũ Hi tránh ra, sau đó nói riêng với tôi, có lẽ là vì muốn tôi tính toán cho bà ấy.
Dương Siêu nóng máu rồi, tôi chỉ có thể vội vàng nói:
"Dì, con muốn hỏi dì một chuyện."
“Hỏi.” Hồ Thanh Tư sốt ruột xua tay.
"Em gái cậu ấy bị trúng độc, lại đang mang thai, muốn sinh con ra, cần phải…."
“Chuyện này liên quan gì đến ta?” Hồ Thanh Tư cau mày, hàm răng lộ ra, toát ra một tia ớn lạnh.
“Hừ, cho bà mặt mũi, bà lại không cần đúng không?” Dương Siêu tức giận nói, lại lấy ra kiếm gỗ đào đi tới, tôi vội vàng ngăn lại:
“Anh làm gì vậy?
Hồ Thanh Tư nhướng mày: "Lý Dịch, ngươi nói tiếp đi."
Tôi thở phào nhẹ nhõm:
"Nước mắt hồ ly, em gái cô ta cần nước mắt hồ ly để áp chế độc tính."
“Nước mắt hồ ly, làm sao cậu biết mà hỏi ta?” Hồ Thanh Tư ngẩng đầu, nhất thời làm da đầu tôi tê dại.
Tôi chỉ có thể nói do dùng tự tính mà biết, sau khi Hồ Thanh Tư nghe thấy điều này, bà ta rất ngạc nhiên:
"Thực sự do cậu tính ra?"
Tôi gật đầu nói phải, Dương Siêu hợp tác với tôi, nên tôi mới có thể đoán ra.
“Có vẻ như Phượng Sở Lan không có ở đây, để cậu đến cũng có thể miễn cưỡng được.” Hồ Thanh Tư tự lẩm bẩm, tôi hỏi nước mắt hồ ly, bà có biết không?
“Biết, nhưng tại sao tôi phải nói cho cậu? Nói cho…. nó?” Hồ Thanh Tư nhếch khóe miệng giễu cợt, chọc tức Dương Siêu.
Dương Siêu tức giận, cầm thanh kiếm gỗ đào đi ngang qua, tôi không ngăn được, Hồ Thanh Tư hừ lạnh, đột nhiên có thứ gì từ phía sau dì ấy bung ra, đó là một cái đuôi khổng lồ, màu trắng, có lông và cực kỳ sạch sẽ.
Đây là... đuôi....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.