Đoán Thiên Mệnh

Chương 41:




Tôi thấy khó hiểu, tò mò hỏi Dương Siêu:
“Anh nói các vị hoàng đế thời xưa đều do trên kia bổ nhiệm xuống, thế sau khi họ chết thì sẽ đầu thai hay đi làm nhiệm vụ khác?”
“Đầu thai cũng được, dù sao luân hồi xong không phú quý thì cũng là dạng có tiền. Không thì họ sẽ chọn cách tiếp tục phục vụ cho âm phủ, đều do họ chọn cả.” Dương Siêu nói đến đây, vô thức nhìn vào bức họa. Tôi nghe xong cũng thấy có chút động lòng.
Chẳng lẽ nhân long này vẫn còn đang nhậm chức trên dương gian này, nên mới có thể tiếp tục cho thái giám của mình chút vận làm quan? Suy cho cùng, thái giám này đi theo long nhân kia, “nước lên thì thuyền lên”. Nhưng nếu đang tại thế thì sao ông ta lại ở trong bức tranh kia được?
“Ông ta có chức vụ gì?” Dương Siêu hỏi.
“Vạn tuế gia là thành hoàng vùng này.” Hắn đáp.
Tôi hơi choáng, thành hoàng ư? Để 1 cựu hoàng đế làm thành hoàng ư? Thật đúng là không biết trọng nhân tài. Thành hoàng vốn dĩ cũng chỉ là chức quan nhỏ mà thôi. Đến Dương Siêu cũng kinh ngạc:
“Ngươi không nói dối chứ?”
“Không.” Hắn lắc đầu. Trên mặt cũng không có dấu hiệu của việc nói dối.
“Chuyện này có chút kì lạ, nơi này không có gì đặc biệt, hay nói cách khác, làm sao có thể xứng đáng dung nạp người...” Dương Siêu cũng không giải thích nổi.
Nơi đây thì có điều gì đặc biệt để 1 vị cựu hoàng đế chấp nhận ở lại làm thành hoàng chứ?! Nhưng kì lạ hơn là dù làm thành hoàng đi chăng nữa thì cũng là 1 chức quan thuộc quản lí của âm phủ, ai dám to gan phong ấn ngài vào bức tranh này vậy? Tên thái giám kia không nói gì, tôi bèn hỏi Dương Siêu thành hoàng sẽ quản lí những việc gì, Dương Siêu đáp:
“Quản lí người chết.”
Tôi hiểu rồi, nếu long nhân này đã là thành hoàng thì việc giải cứu ông ta trước mắt là vô cùng cấp bách. Có điều Dương Siêu lại nhìn chằm chằm tên kia:
“Tại sao ngươi lại sốt ruột muốn thành hoàng tỉnh lại như vậy?”
Hắn ta do dự:
“Chuyện này, vô cùng quan trọng, không thể nói...”
Dương Siêu liếc nhìn tôi 1 cái, tôi lập tức gật đầu, tiếp tục nhìn tướng mạo hắn ta, trong chốc lát, tôi choáng váng:
“Ngươi, ngươi....”
Cung mệnh của hắn có vận làm quan, nhưng tôi không để ý là vận làm quan này có chút dấu hiệu bị phá hủy, cho thấy hắn ta đã phạm sai lầm, cũng tức là long nhân này phạm sai lầm gì đó, vì vậy mới không muốn nói ra cho chúng tôi biết. Nhưng tôi nhìn ra 1 điểm, đây là 1 sai phạm rất lớn, có người chết, 1 người vô cùng quan trọng đã chết rồi.
Khi tôi nói ra những lời này, hắn ta lập tức trở nên hoảng hốt, vội vàng bảo tôi đừng nói nữa, thậm chí còn không sợ hãi mà bước hắn ra ngắn cản tôi nói tiếp. Dương Siêu kinh ngạc:
“Người chết? Ai chết?”
Hắn lắc đầu không muốn nói, Dương Siêu hỏi tôi:
“Nhìn ra là ai chết vậy?”
Tôi trầm mặc giây lát:
“Đây là 1 sai phạm vô cùng lớn, trực tiếp ảnh hưởng đến vận làm quan của hắn, cũng có thể nói, nơi thành hoàng này quản lí, có 1 nhân vật vô cùng quan trọng đột nhiên chết rồi.”
“1 nhân vật rất quan trọng?” Dương Siêu lầm bẩm 1 mình rồi bước đến bờ sông.
Tên này khiến Dương Siêu không khỏi đoán già đoán non. Dương Siêu liếc nhìn hắn 1 cái, dường như đột nhiên nghĩ tới điều gì gì đó, nhìn chằm chằm vào dòng sông. Tên thái giám “quỷ” kia lập tức hoảng lên:
“Đừng nhìn, đừng nhìn...”
“Việc lớn như vậy, gan ngươi cũng to lắm...” Dương Siêu hừ 1 cái, lấy ra 3 cây hương, trực tiếp cắm trên mặt đất, sau đó rót 1 li rượu, đổ luôn lên chỗ đất đó. Nhưng 1 cảnh tượng kì lạ xuất hiện, đây là bờ sông, đất rõ ràng rất ẩm, phì nhiêu nhưng loại rượu này lại không ngấm được xuống đất, các giọt rượu như những quả cầu thủy tinh nhỏ lăn qua lăn lại trên mặt đất ẩm ướt. Chẳng mấy chốc, 3 nén hương bị dập tắt. Tên kia run bần bật vì sợ. Sắc mặt Dương Siêu vô cùng khó coi, anh ta như nghĩ đến điều gì đó, bước đến trước mặt tôi:
“Cậu đã nấu cháo gạo nếp chưa?”
“Nấu rồi.” Tôi đáp.
“Dùng nước sông ở đây à?” Anh ta hỏi.
Dùng nước sông này là chuyện bình thường mà, dù sao con sông này cũng gần nhà tôi nhất, chẳng lẽ anh ta muốn tôi đi mấy chục dặm để lấy nước sông nơi khác à. Hừ. Tôi gật đầu nói phải, anh ta bèn ngồi xổm xuống vén ống quần tôi lên. Khóe miệng tôi giật giật, vết thương ngày càng nghiêm trọng, tôi quên cả cảm giác tê dại, vội hỏi có chuyện gì vậy. Lúc nãy vừa nhìn thấy Dương Siêu tôi đã muốn hỏi sao tôi dùng nước sông nấu gạo nếp để ăn y như anh ta dặn mà không có tác dụng gì, đã thế còn càng ngày càng nặng hơn. Nghe tôi hỏi xong, Dương Siêu chầm chậm đứng dậy, nhìn dòng sông bên cạnh, cất giọng trầm trầm:
“Cậu không làm sai gì cả, dùng nước sông nấu gạo nếp chắc chắn có thể loại bỏ độc của đám thi thể kia trong người.”
“Vậy tại sao lại không có tác dụng gì với tôi?” Tôi không nhịn nổi bật lại luôn.
“Bởi vì dòng sông này chết rồi.”
Dòng sông này chết rồi? Tôi ngạc nhiên vô cùng, ý gì vậy, sông thì làm sao mà chết được? Ý Dương Siêu là sông này không được lưu thông, hay nói cách khác là bị tắc đâu đó nên con sông này thức chất chỉ là dải nước tù đọng sao? Tôi nghĩ đến đây lại lập tức tự phủ định vò tôi vừa nhìn tướng mạo tên thái giám này, vị cựu hoàng đế mà hắn phục vụ, tức là thành hoàng ở đây gặp chuyện lớn, 1 người vô cùng quan trọng đã chết, lẽ nào là thần sông này đã chết, nên Dương Siêu mới nói dòng sông này chết rồi? Tôi bèn nói ra suy nghĩ của mình, tên thái giám này muốn nói gì đó xong lại thôi. Nhưng giấy không bọc được lửa, hắn ta đột nhiên trở nên chán nản thất vọng.
Xem ra tôi đoán đúng rồi, là thần sông này đã chết. Dù tôi sống gần con sông này mười mấy năm rồi nhưng tôi vốn không biết thần sông này là ai, huống chi là hành vi người này thế nào, vì sao lại chết.
“Làm sao có thể thế được, thần sông vì sao lại chết?” Dương Siêu hỏi.
Tên thái giám im lặng không nói, chỉ chăm chú nhìn vào chiếc bút lông và bức tranh trên tay Dương Siêu. Xem ra hắn không muốn nói ra. Còn người nào khác phát hiện thần sông chết rồi không? Tôi còn nghĩ không biết cái chết của thần sông có liên quan đến vị cựu hoàng đế, tức thành hoàng này không.
“Sông mà không có thần, thời gian ngắn thì vẻ như không có vấn đề gì, nhưng lâu dài là biết ngay vì nước sông sẽ chuyển sang màu vàng, màu xanh.” Dương Siêu nói.
“Chuyển sang màu vàng? Vậy sông Hoàng Hà không có thần sông sao?” Tôi không nhịn được hỏi, dù sao thì nước sông Hoàng Hà cũng màu vàng thật mà.
Dương Siêu nhìn tôi lắc đầu:
“Đương nhiên không phải, sông Hoàng Hà to như thế, sao có thể không có thần sông được? Nước sông chuyển sang màu vàng, sở dĩ là vì... bỏ đi, lần sau có cơ hội thì ta nói.”
Tôi đành chịu vậy, tôi đoán không biết có liên quan gì đến vấn đề địa hình, địa chất không. Biểu hiện của Dương Siêu cho tôi thấy có lẽ tôi đoán sai rồi.
Dương Siêu nói tiếp:
“Thần sông này có lẽ mới chết không lâu, vẫn chưa bị bại lộ. Các ngươi muốn tự mình giải quyết ư? Hay là lại phong 1 vị thần sông mới?”
Tên thái giám kia vẫn không nói gì.
Dương Siêu nhìn bức tranh trong tay 1 cái rồi lại nói tiếp:
“Bỏ đi, ngươi không muốn nói thì thôi nhưng các ngươi phải nhanh chóng giải quyết chuyện này, sông không thể không có thần. Chuyện này ngươi hiểu rõ chưa?”
Tôi hỏi tại sao, suy cho cùng thì sông có lớn có nhỏ, có rất nhiều sông nhỏ, lẽ nào nhỏ như vậy cũng có thần sông? Dương Siêu đáp:
“Đúng vậy, ngoại trừ những con sông quá nhỏ thì những con sông khác đều có thần sông, đặc biệt là sông Hoàng Hà và sông Trường Giang. Bởi vì nước sông là sống, nếu không có thần sông điều động, sông sẽ chết, dòng sông sẽ cạn dần, vô cùng nghiêm trọng.”
Tôi nghe đến đây thì thấy vô cùng bất ngờ. Dương Siêu cũng không can thiệp vào nữa, để tên thái giám kia thở phào 1 hơi, dùng
Dương Siêu gật đầu, bảo tôi đi đánh thức Thái Mẫn để cô ấy vẽ nốt con mắt còn lại làm cho long nhân này sống lại. Dù sao thì đây cũng không phải 1 vị cựu hoàng đế đơn thuần mà còn là hoàng thành ở đây.
Tôi và Quách Đình Đình cũng đỡ Thái Mẫn dậy, nhưng cô ấy vừa bị 1 con quỷ nhập vào người, nhất thời chưa thể tỉnh lại ngay được, Dương Siêu bèn đọc chú, sau đó dùng ngón tay gõ nhẹ vào lông may Thái Mẫn, làm cô ấy tỉnh lại. Đây chắc là đạo chú gì đó của bên Đạo giáo rồi.
Thái Mẫn mở mắt ra, lúc đầu còn hơi sững sờ, sau đó dường như nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên lộ ra vẻ sợ hãi. Tôi và Quách Đình Đình vội vàng an ủi cô ấy rằng không sao cả,mọi chuyện đã qua rồi. An ủi cả nửa ngày mới làm cho cô ấy bớt sợ, tiếp tục cầm bút vẽ được.
Chúng tôi nhìn cả quá trình không chớp mắt. Sau khi Thái Mẫn vẽ nốt con mắt kia, con rồng trong bức tranh trở nên sống động lạ thường, lại có chút kì dị bí ẩn. Bỗng 1 làn khói trắng từ bức tranh này tỏa ra, con rồng từ từ biến mất như mực gặp nước vậy, không để lại chút dấu vết nào. Sau đó có 1 người đàn ông bước ra từ làn khói trắng, nhìn cỡ khoảng 50-60 tuổi, trên gương mặt có tướng rồng, quả nhiên là bậc cửu ngũ chí tôn. Thái Mẫn vừa nhìn thấy ông ta thì giật mình kêu lên 1 tiếng rồi lại ngất đi.
Mặt Quách Đình Đình cũng tái mét, Dương Siêu thì không biểu cảm gì. Anh ta bước tới nói gì đó với thành hoàng, thành hoàng khẽ gật đầu rồi liếc nhìn tôi 1 cái, không biết là cô ý hay vô tình nữa. Tôi thấy tò mò ghê. Nhưng lúc này mà hỏi thì có vẻ như không thích hợp cho lắm, tôi chỉ có thể giả vờ như không quan tâm. Mà càng lúc tôi càng tò mò, không biết chỗ này của chúng tôi có gì hấp dẫn mà 1 vị cựu hoàng đế lại có thể đồng ý ở lại làm thành hoàng.
Mấy phút sau, thành hoàng đưa thái giám của ông ta đi. Ánh mắt Dương Siêu lóe lên, nhìn 2 người bọn họ rời đi. Sau đó anh ta bước tới chỗ tôi, không cần anh ta tôi cũng biết rồi, có lẽ là muốn nhắc tôi rằng vị thành hoàng này sẽ quay lại tìm tôi.
“Chuyện này không dễ gì giải quyết được, có khả năng ông ta sẽ quay lại tìm cậu.” Quả nhiên Dương Siêu nói như tôi đoán.
Tôi gật đầu nói có thể, dù sao tôi cũng nhìn ra rồi nên không có 1 chút bối rối hoang mang nào khi anh ta nói như vậy.
Lại nói đến Thái Mẫn, cô ấy vẫn đang bị ngất, Quách Đình Đình vô cùng lo lắng, hỏi tôi có cần đưa cô ấy đến bệnh viện không. Dương Siêu nói không cần, sau đó lấy ra 1 lá bùa vàng nói chỉ cần đốt đi rồi lấy tro này hòa với nước uống, qua 1 đêm là ổn rồi. Quách Đình Đình gật đầu, tôi giúp cô ấy bế Thái Mẫn vào xe của cô ấy. Lần này đành để Đình Đình lái xe, cô ấy bảo:
“Chờ Mẫn Mẫn tỉnh lại, tôi sẽ bảo cô ấy trả tiền cho 2 người.”
Tôi nói không vấn đề gì, lần này người giải quyết vấn đề là Dương Siêu, đưa tiền cho anh ta là được rồi. Dù sao Thái Mẫn cũng đưa tôi 6-7 nghìn tệ rồi, hôm nay tôi kiếm được đủ rồi.
Về phần Dương Siêu, chỗ này gần nhà tôi nên tôi rủ anh ta về nhà tôi nghỉ ngơi, anh ta gật đầu đồng ý. Giờ tôi mới phát hiện ra Dương Siêu lái 1 chiếc xe bán tải tương đối cũ. Anh ta để tôi ngồi ghê bên cạnh rồi lái xe về nhà tôi. Tôi bóp miệng vết thương ở chân 1 chút, hỏi anh ta tôi phải làm gì thì anh ta bảo phải đến sông khác lấy nước tôi. Tôi thật hết cách mà, chỉ đành chờ đến sáng mai đi xe đạp đi đi lấy nước. Chuyện này liên quan đến mệnh của tôi, không thể qua loa được.
Tôi trải chăn đệm xuống sàn cho anh ta lấy chỗ nằm, sau đó đi lấy cà rốt cho thỏ trắng ăn. Xong xuôi rồi thì tôi trở về phòng định đi ngủ thì Dương Siêu nhắc tôi:
“Cậu phải hít ra thở vào nhiều vào, nếu không thì thực lực của cậu còn lâu mới lên được.”
Tôi biết mà, hít thở nhiều làm tăng khí mệnh trong cơ thể, “nước lên thì thuyền lên”, tức là cơ thể tôi tốt lên thì việc xem mệnh sẽ gang lợi hại hơn, có thể tính được nhiều chuyện hơn. Tuy nhiên tôi hơi nản vì tôi khá lười. Cho đến bây giờ tôi cũng chỉ mới là thầy xem mệnh cấp 1, tức là mới bước vào ngưỡng cửa sự nghiệp xem mệnh mà thôi, mà người xem mệnh lợi hại nhất, có lẽ có đến 10 cấp. Người đạt đến cấp độ này có thế xem trời đất, thời gian, thậm chí cả thần thánh cũng xem được, nhưng mà cấp độ này còn xa lắm. Tôi không dám hi vọng nhưng từ giờ sẽ bắt đầu nỗ lực hết mình.
Tôi về phòng ngủ, ngủ 1 mạch đến buổi sáng. Sau đó tôi tự đi xe điện ra sông khác lấy nước. Lúc tôi trở về, đang nấu cháo gạo nếp thì Dương Siêu đi qua hỏi tôi, khi nào thì mẹ tôi về? Tôi nói tôi không biết, nhưng câu hỏi của anh ta làm tôi thấy càng kì lạ. Rốt cuộc anh ta đã đồng ý gì với quỷ vương trong hang quỷ kia? Tôi hỏi anh ta thế nào anh ta cũng không nói, tôi lại càng bất lực.
Tôi ăn cháo gạo nếp xong thì nói muốn vào nội thành mua điện thoại di động, Dương Triều gật đầu nói sẽ lái ô tô đưa tôi đi. Tôi không có ý kiến gì, đến nơi, tôi đi dạo 1 vòng thì nhắm được chiếc 1 chiếc điện thoại vừa ý, nạp thêm 400 tệ vào thẻ là có thể dùng được rồi. Buổi trưa chúng tôi cùng đi ăn, tổng cộng hôm nay tôi đã mua điện thoại hết 800 tệ, vẫn có thể chấp nhận được.
Đây cũng là lần đầu tiên tôi có điện thoại di động. Tôi nghiên cứu kĩ chiếc điện thoại này xong thì đặt xuống, quyết định từ nay sẽ “kinh doanh” nghiêm túc nhưng mẹ tôi thì không ở đây, người qua lại càng ngày càng ít, tôi thật không biết phải làm sao. Đúng lúc tôi trong lòng tôi đang gợn sóng thì điện thoại kêu 1 tiếng. Tôi thấy đó là tin nhắn từ wechat, tôi bấm vào thì phát hiện đó là Quách Đình Đình. Tôi ngập ngừng 1 chút rồi chọn “đồng ý”. Cô ấy gửi cho tôi 1 mặt cười và dòng tin nhắn: “Đại sư, sau này liên lạc thường xuyên nha.” Tôi bèn nhắn lại “được rồi”, tôi cũng muốn cô ấy giới thiệu cho tôi vài mối để tôi ”làm ăn”.
Tôi và cô ấy chẳng có chủ đề nào để nói nữa nên tôi đành đặt điện thoại xuống, chuẩn bị đóng cửa thì bên ngoài có 1 người bước vào. 1 người mặc trang phục màu vàng, người còn lại thì mang vẻ mặt nịnh nọt người khác. Đó chính là vị thành hoàng kia và tên thái giám của ông ta.
- Hết chương 41.2+42–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.