"Thần sông."
Tôi lại gọi một tiếng nhưng thần sông vẫn không nhúc nhích, có lẽ vừa nãy tôi cố gọi cô ta dậy đã làm ảnh hưởng rất lớn tới cô ta.
Tôi bắt đầu cảm giác được cơ thể thần sông rét run, hơi ấm chỉ còn lại chút xíu. Giờ đã đi ra ngoài rồi nhưng cô ta vẫn chỉ mặc một bộ đồ mỏng manh, thế là tôi vội vàng đặt cô ta xuống, cởi chiếc áo lông tôi đang mặc ra mặc vào người cô ta. Nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt và mái tóc trắng toát của cô ta thấp thoáng dưới chiếc mũ lông càng làm tôi lo lắng hơn.
Tôi không rề rà nữa, lập tức cõng cô ta rồi chạy, chạy theo hướng mà cô ta chỉ.
Suốt quãng đường chạy, tôi không dám dừng một giây nào cả, tôi cứ chạy mãi mà không biết đã trôi qua bao lâu. Dù không mặc áo lông nhưng chạy mãi làm cả người tôi ra đầy mồ hôi.
May mắn là cơ thể thần sông cao gầy, không hề nặng mà rất nhẹ nên ôm cô ta chạy cũng không phiền phức lắm. Nếu cô ta hơi nặng một chút thì tôi cõng cô ta chạy lâu như vậy chắc chắn là mệt chết đi được.
Có điều, khi tôi chạy đến chỗ Hồ Thanh Từ thì hoảng hồn khiếp vía. Bởi vì sơn động này vốn dĩ đã bị tuyết phủ kín và được ngụy trang một cách hoàn mỹ, nhưng bây giờ lại xuất hiện dấu móng vuốt khổng lồ, cứ như chiếc móng vuốt khổng lồ này đã phá tan sự lớp ngụy trang của sơn động.
Tôi nhìn thấy cảnh này mà trái tim muốn lao ra khỏi lồng ngực, Hồ Thanh Từ??
Tôi vội vàng cõng thần sông chạy vào, đi vào lại càng hãi hùng hơn!
Bởi vì bên trong hoàn toàn trống không, Hồ Thanh Từ vốn dĩ vẫn đang hôn mê nằm ngủ trong túi ngủ chẳng thấy đâu nữa. Cô ấy bị ai bắt đi rồi? Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Tôi sốt ruột đặt thần sông xuống, vội vàng chạy ra ngoài, nhìn xung quanh một lượt, lại chẳng nhìn thấy bất cứ một dấu vết nào cả, chỉ có dấu vết hư hại xuất hiện chỗ cửa động, nơi được thần sông phù phép đều bị phá hỏng hết! Bị một chiếc móng vuốt khổng lồ phá hủy!
Bên cạnh sơn động có rất nhiều vết cào, tôi nhìn thấy mà kinh hồn bạt vía!
Trong nháy mắt, tôi hoàn toàn bị bao phủ bởi sự hoảng sợ!
Sơn động đặt Hồ Thanh Từ rất bí mật, hơn nữa còn có thần sông dùng phép thuật che giấu, vậy nên sẽ càng thêm bí mật.
Ai sẽ tìm đến nơi này? Đã vậy còn mang Hồ Thanh Từ đi? Còn không để lại bất kì dấu vết nào?
Nhìn nơi mênh mông toàn là băng tuyết này, tôi cảm thấy bất lực chẳng biết làm sao, rốt cuộc là ai làm?
Tôi và thần sông đã lấy được thứ có thể làm Hồ Thanh Từ tỉnh lại, tính là sẽ hỏi trực tiếp cô ấy, nhưng bây giờ cô ấy lại bị người ta bắt đi mất. Tôi điên đầu suy nghĩ mất một lúc, trong đầu nảy ra một ý, kẻ mang Hồ Thanh Từ đi liệu có phải là kẻ đã bắt cóc con gái Chuột Vương??
Hay là do tôi nghĩ lung tung?
Tôi lập tức lắc đầu, lúc này tôi hoàn toàn không biết phải tìm Hồ Thanh Từ ở đâu, bởi vì manh mối bây giờ quá ít, chỉ có một vết móng cào, còn lại chẳng có gì cả.Việc có thể làm chỉ có mau mau làm thần sông tỉnh lại, chờ cô ta tỉnh lại, tôi sẽ bàn bạc với cô ta.
Tôi chạy vào sơn động, thấy thần sông vẫn còn hôn mê, tôi lập tức đi ra ngoài kiếm vài thứ về nhóm lửa, chờ đến khi lửa bốc cháy thì sơn động lạnh như băng này mới có chút độ ấm.
Tôi thấy thần sông vẫn không nhúc nhích, tôi lại kiểm tra hơi thở của cô ta, rất yếu, lòng tôi nóng như lửa đốt, lấy trái cây lần trước lấy từ nhà Hồ Thanh Từ ra cho cô ta ăn, tiếc là chỉ còn lại hai quả.
Tôi đưa nó lên miệng thần sông rồi bóp mạnh cho nước chảy ra. Bờ môi thần sông đang khô khốc gặp chút nước liền vô thức nuốt nước trái cây xuống. Tôi vắt nước hết hai quả cho cô ta, giờ tôi cũng chỉ làm được có vậy mà thôi.
Thấy cô ta vẫn hôn mê, tôi chẳng biết phải làm sao, chỉ có thể đợi cho cô ta tự tỉnh. Tôi ho khan một tiếng, lúc ở chỗ Chuột Vương tôi đã bị thương nên giờ cả người đau nhức, lại chẳng có áo lông nên tôi cảm thấy hơi lạnh.
Tôi không chịu nổi nữa dựa vào thần sông đang hôm mê từ lúc nào không hay, cơn đau trong người làm tôi mệt mỏi, cuối cùng, không chống được nữa, tôi từ từ dựa vào thần sông rồi ngủ mất.
Tôi mơ một giấc mơ.
Mơ thấy mình ở một nơi tối đen như mực, hoàn toàn không biết là ở đâu, chỉ cảm thấy bốn phía tối đến đáng sợ, cứ như muốn nuốt chửng lấy tôi vậy.
Tôi chạy, cũng không biết đã chạy bao lâu, đúng lúc tôi cảm thấy mệt mỏi không còn sức thì đột nhiên có hai bàn tay từ trong bóng tối nắm chặt lấy tôi. Tôi lập tức phản kháng, nhưng đôi tay này nắm chặt quá làm tôi không làm gì nổi. Bỗng nhiên trong bóng tôi xuất hiện một tia sáng, không, phải là một lưỡi đao sắc bén.
Thanh đao này hướng về phái lồng ngực tôi, tôi giãy dụa nhưng cũng vô dụng, chỉ có thể trơ mắt nhìn thanh đao cắm vào ngực mình, sau đó, hai bàn tay banh ngực tôi ra, lấy mất trái tim ấm nóng vẫn còn đang đập thình thịch.
Tôi trợn mắt há hốc mồm!!
Tôi hoàn toàn bị cảnh tưởng này làm cho khiếp sợ, tại sao lại muốn lấy trái tim của tôi?
Lúc này, có người nói bên tai tôi:
"Ngủ đè lên bụng ta thì thôi, cậu còn quơ quào gì đó hả??"
Tôi bị âm thanh bất chợt này kêu tỉnh!
Hù!
Tôi mở bừng mắt ra, bật người dậy, phát hiện cả người ướt rượt mồ hôi, cảm giác như chưa tỉnh hẳn.
Thần sông vẫn đang nằm, chỗ bụng cô ta bị đầu tôi đè lõm xuống, chắc là ép tới mức cô ta khó chịu rồi.
"Cậu mơ thấy ác mộng à? Còn ra nhiều mồ hôi lạnh như vậy?" Thần sông hỏi tôi.
Tôi lấy lại tinh thần rồi lắc đầu, lập tức đỡ thần sông dậy, để cô ta dựa vào tường:
"Cô tỉnh rồi à?"
"Bị cậu đè tỉnh." Thần sông nói, giọng cô ta vẫn rất yếu ớt.
Tôi xem xem thời gian, thế mà tôi đã ngủ hết một ngày một đêm. Cảm giác chạy tuyệt vọng trong bóng tối trong giấc mộng làm lưng tôi lại đổ đầy mồ hôi lạnh.
"Xin lỗi, tôi không cố ý, Hồ Thanh Từ bị người ta bắt đi mất rồi." Tôi vừa áy náy vừa vội vàng nói chuyện này.
"Ta biết." Thần thái trong đôi mắt thần sông vẫn là sự ảm đạm, chắc là vừa nãy khi tôi giãy dụa đã quơ trúng cô ta, làm cô ta tỉnh dậy.
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Tôi hỏi.
"Ta đã biết là ai làm nhưng bây giờ ta không còn sức." Đôi mắt thần sông lờ đờ, mệt mỏi, như muốn hôn mê tiếp vậy.
Cũng đúng thôi, tóc cô ta đã đổi hết thành màu trắng, có thể thấy là sức lực cô ta đã không còn nhiều. Tôi nói tôi sẽ cõng cô ta đi, nhưng thần sông lắc đầu:
"Nguy hiểm lắm, ta muốn khôi phục lại chút thể lực, cho ta một ngày."
Tôi gật đầu, thần sông đã nỗ lực đủ rồi, hiện giờ chỉ có thể chờ cô ta hồi phục lại chút sức lực thì chúng tôi mới đi tìm Hồ Thanh Từ được. Nhưng tôi lại cảm giác mình rơi vào một vòng xoáy không đấy, Hồ Thanh Từ bị vòng xoáy nhấn chìm rồi sắp đến lượt tôi.
Tôi hơi do dự rồi nói tóc của cô đã đổi sang màu trắng.
"Ta biết, lớn tuổi, tóc bạc là điều bình thường." Thần sông không hề gì.
Tôi lắc đầu, lúc này dù tóc cô ta chuyển sang màu trắng nhưng khuôn mặt lại không có chút biến hóa nào, hơn nữa còn có cảm giác lạnh lùng hơn, trông xa lạ quá tôi không quen, chắc là do tôi đã quen cô ta tóc đen rồi.
"Cô đã bao nhiêu tuổi rồi?" Tôi hỏi.
"Anh bạn nhỏ, mau bỏ thêm củi vào, đống lửa sắp tàn rồi kìa." Thần sông nói.
Tôi gật đầu chạy ra ngoài lượm thêm mấy cành cây về. Lửa lại bốc lên phừng phực, không khí ấm áo hơn hẳn, tôi nói đi kiếm đồ ăn cho cô ta bổ sung thể lực.
"Cậu vừa cho ta uống gì?" Thần sông hỏi tôi, tôi nói nước trái cây, cô ta tỏ ra nghi ngờ: "Nước trái cây?"
Tôi lặp lại một lần nữa, cô ta gật đầu: "Cậu chưa rửa tay."
Tôi im lặng, để cô ta chờ đó rồi chạy ra ngoài.
"Áo, mặc áo vào." Thần sông gọi, tôi lắc đầu nói cô mặc đi, dù gì cô ta cũng mới là người bệnh, tôi ngủ một giấc dậy thấy cơ thể chỉ còn đau một chút xíu, hơn nữa tương khí trong người cũng đã hồi phục, vẫn có thể miền cưỡng trụ được.
"Lại đây, mặc vào." Thần sông cởi áo lông ra.
Tôi do dự chút rồi đi tới mặc áo vào, đúng là ấm hơn rất nhiều, nhưng chắc là do cô ta vừa mới mặc nên trên áo vẫn còn mùa thơm thoang thoảng.
"Có đúng là thọ mệnh của cô còn rất ít?" Tôi hỏi, cô ta đang vô cùng mệt mỏi, liếc mắt thôi là đã nhìn ra.
"Ta chết rồi thì cậu sẽ báo thù thành công đúng không?" Thần sông hỏi lại.
"Tôi báo thù cái gì? Không phải chúng ta đã hòa giải rồi sao?" Tôi hỏi ngược lại.
"Đúng, đã giảng hòa."
"Cô nói như vậy, có phải là để chỉ...” Tôi hỏi nhỏ, bất kì lúc nào cô ta cũng có thể làm cho tôi có cảm giác được ngủ một giấc ngàn thu.
"Đừng nói nữa, ta cũng sợ cái chết." Thần sông lắc đầu.
"Không phải cô nói cô không sợ sao?"
"Ta đã lừa được cậu chưa?"
Tôi do dự rồi đi đến bên cô ta:
"Cô đừng sợ."
"Sợ hay không sợ, hay nói cách khác chết rồi sẽ có cảm giác như thế nào? Là yên tĩnh hay vẫn ồn ào?" Đôi mắt thần sông bình tĩnh, hoàn toàn không chút sợ hãi.
Tôi cũng bình tĩnh trả lời:
"Dù sao thì giờ cũng chẳng còn gì, không có áp lực, cũng không có đau khổ, cô nói mấy lời cô muốn nói đi, tôi cũng nói của tôi, cô nhớ của tôi, tôi nhớ của cô, đến lúc đó ai chết trước thì..."
- Hết chương –
________________