Đoán Thiên Mệnh

Chương 164:




“Không có ư? Chị có nhớ nhầm không vậy?” Tôi ngạc nhiên vô cùng.
Tại sao lại không có nhỉ?!!! Thần sông muốn luyện ra được thuốc trường sinh kia thì phải dựa vào đơn thuốc chứ? Sao lại không có được?! Lẽ nào thần sông tìm bừa 1 vật để che mắt tôi? Hay là đơn thuốc đã được thay đổi?
“Này Lý Dịch, gần đây tôi nằm mơ cũng nghĩ về cái này, nghĩ đến to đầu luôn rồi mà còn nhớ nhầm được à?” Diệp Thanh có chút bất lực không nói thành lời.
Lời này của chị ấy làm tôi hơi xấu hổ…
“Mà sao cậu lại hỏi cái này?” Diệp Thanh giờ đã quay lại ngữ khí ban đầu.
Tôi do dự một hồi rồi nhỏ giọng nói rằng thần sông đang đi tìm tủy lạnh ngàn năm kia. Diệp Thanh nghe xong ngạc nhiên tột độ:
“Trong đơn thuốc không hề có nguyên liệu này, thật sự không có đâu. Ngoại trừ cái gì của cửu vỹ mà tôi không nhớ rõ thì những thứ khác tôi đều có thể thuộc như lòng bàn tay… Thần sông đang lừa cậu?”
Tôi lại thấy thần sông không cớ gì mà phải lừa tôi cả. Bởi cô ta nói rồi, cho dù chúng tôi không tính là bạn bè nhưng lừa tôi cũng không phải phong cách của cô ta. Chúng tôi tiếp xúc với nhau hơn 1 rồi nên điểm này tôi có thể nhìn ra được.
Nghe tôi nói như vậy, Diệp Thanh cảm thấy rất kì lạ:
“Tại sao lại thế nhỉ, hay là cô ta sai rồi?”
Thần sông sai rồi ư? Không có khả năng này nhỉ? Cô ta tìm lâu như vậy rồi, sao có thể dựa theo một phương thuốc giả mà tìm nguyên liệu chứ! Người khác có thể mắc sai lầm này như cô ta thì không, cô ta là thần sông mà! Tôi cũng thấy kì lạ vô cùng:
“Có lẽ không phải cô ta nhầm đâu.”
“Vậy ý cậu là tôi nhớ nhầm? Thật sự tôi không nhớ nhầm đâu.” Diệp Thanh có chút suy sụp.
“Không phải, tôi tin chị mà, chỉ là cảm thấy rất kì lạ. Thần sông không cần lừa tôi, nhưng thần sông đã nói như vậy rồi... Hay là có chỗ nào chưa khớp?” Tôi hỏi.
“Nếu như cậu chắc chắn cô ta không lừa cậu, vậy chỉ có 1 khả năng mà thôi.” Diệp Thanh trầm mặc một lát rồi nói.
“Khả năng gì?”
“Đơn thuốc của cô ta sai hoặc đơn thuốc lúc đó tôi nhìn thấy sai, trong 2 đơn, có 1 đơn là giả. Như vậy mới xảy ra tình huống như thế này.” Diệp Thanh đáp.
“Giả ư?” Tôi sững sờ hồi lâu.
“Đúng vậy, chỉ cần cô ta không lừa cậu thì đơn thuốc tôi nhìn thấy chính là giả.”
Hai mắt tôi như sáng lên, Diệp Thanh nói như vậy làm tôi nghĩ đến vài điều. Thần sông sẽ không lừa tôi nhưng chuyện này sao có thể xảy ra được chứ, đơn thuốc trường sinh này sao lại có thể có đồ giả? Tôi bỗng thấy mọi chuyện mơ hồ quá.
“Đây là phương thuốc lưu truyền ngàn năm, hẳn là sẽ có các dị bản. Nhưng nói thế nào thì nói, đơn thuốc lần trước chúng ta nhìn thấy khả năng là thật, bởi chiếu theo tư liệu kia thì, thật sự là…” Diệp Thanh chậm rãi nói.
“Vậy ý của chị tức là đơn của thần sông là giả?” Tôi không nhịn được mà hỏi, không phải chị ấy thật sự nghĩ như vậy chứ?!
Đồ trong tay thần sông còn có giả ư? Sao có thể chứ?! Do cô ta không phân biệt được ư?
“Có khả năng là vậy nếu thần sông không bao giờ sai.”
Tôi không có cách nào trả lời câu hỏi này… nói thế nào nhỉ, sao mà chắc cô ta không bao giờ sai được chứ.
“Thế này đi, cậu xem có thể liệt kê những thứ cô ta thu thập không, sau đó gửi cho tôi để tôi phân biệt thử xem, rốt cuộc là sai chỗ nào.” Diệp Thanh nói
“Ừm.” Tôi gật đầu, giờ thì cũng chỉ đành làm như vậy.
“Có điều, tôi tin là cô ta sẽ không lừa cậu.” Diệp Thanh đột nhiên nói.
“Sao chị lại tin cô ta?”
“Bởi vì cô ta là thần sông, lừa cậu có ích gì không? Hơn nữa người lớn sẽ không lừa trẻ con.” Diệp Thanh nói với giọng điệu khá khó hiểu.
Tôi nghe xong thì không biết nên nói gì, đành bảo:
“Chị Diệp Thanh, chị vẫn nên đi ngủ sớm đi.”
“Haha, cúp máy đây, nhớ liệt kê cho rõ rồi gửi cho tôi để tôi phân biệt nhé.” Diệp Thanh cười một tiếng.
Tôi ừ một tiếng rồi tắt máy.
Quay lại động phủ của thần sông, cô ta đang ở bên trong rồi. Tôi đi quanh các phòng cô ta 1 vòng, mấy phòng này đều đóng cửa cả. Tôi cũng lười vào trong xem nên đành ngồi xuống sảnh để hô hấp.
Mấy ngày này thần sông sẽ luôn ở bên trong, tôi đói thì phải chạy ra bờ sông tự đi bắt cá ăn. Chẳng mấy chố mà đã qua 3 ngày, thần sông cuối cùng cũng ra ngoài rồi. Tóc cô ta ướt đẫm, dường như mới từ dưới nước lên vậy. Khả năng là nước suối kia quá nóng nên làm cho khuôn mặt trắng nõn của thần sông có chút sắc đỏ, từ trắng bệnh nay lại hồng hào hẳn lên… Tôi đứng dậy, thần sông bèn nói:
“Đến cậu rồi. Tình trạng này của cậu mỗi ngày chỉ có thể ngâm 10 phút. 3 ngày sau mà đột biến lên cấp 5 thì sau này không được ngâm mình nữa, nếu không sẽ làm vấy bẩn nước của ta.”
Tôi gật đầu, bước vào trong, nhưng nghĩ đến lời Diệp thanh nói, tôi do dự một chút rồi cất tiếng:
“Thần sông.”
“Làm cái gì đấy?”
“ừm, cô lấy đơn thuốc trường sinh từ đâu vậy?” Tôi hỏi.
“Ta đi tìm mà có.” Thần sông đáp lời.
Cô ta trả lời thế này tức là không muốn nói chi tiết cho tôi biết.
“Vậy cô đã thu thập được bao nhiêu rồi? Có thể nói cho tôi biết không?” Tôi lại hỏi.
“Không thể.” Thần sông nói xong lập tức đi về phòng, chắc là để sấy khô tóc.
Tôi bước đến cửa phòng cô ta:
“Thần sông.”
“Lại cái gì nữa đây?”
“Trong đơn thuốc của cô thật sự có tủy lạnh ngàn năm hả?” Tôi hỏi.
Thần sông mở cửa bước ra, nheo mắt lại:
“Cậu cho rằng ta lừa cậu?”
Tôi lắc đầu:
“Cô không lừa tôi bởi cô lừa tôi chẳng có ích gì. Nói gì thì cô cũng là thần sông Trường Giang, lừa một đứa trẻ để làm gì chứ?!”
“Biết rồi mà vẫn hỏi?”
Tôi trầm mặc, cô ta không nói dối tôi, vậy đơn thuốc của ai mới là giả? Tôi không nói gì mà đi về phía sau. Bỗng giọng nói của thần sông truyền tới:
“Sao lại hỏi cái này?”
“Tôi có chuyện không biết có nên nói hay không.” Tôi do dự. bởi tôi cũng không biết phải nói như thế nào.
Nếu nói “đơn thuốc của cô là giả” thì chắc thần sông sẽ nổi cơn thịnh nộ mất, cái chuyện bẽ mặt này tôi vẫn là không nên làm.
“Không biết nên nói hay không thì đừng nói.” Thần sông bước vào phòng.
Thần sông nói vậy làm tôi sững sờ một hồi lâu, không nói thêm được lời nào, chỉ đành đi tiếp về phía sau.
Tôi cởi quần áo sau đó trực tiếp nhảy vào trong suối. Không ngờ là tôi đi ra ngoài một chuyến mà vẫn không đột phá được, giờ lại phải quay lại dùng cách này. Nước suối nóng thì vẫn nóng như trước, có điều trong hơi nóng kia vẫn còn lưu lại chút hương thơm thoang thoảng, vẻ như đậm hơn lần trước một chút. Lẽ nào đây chính là mùi hương cơ thể của thần sông? Tôi cũng lười nghĩ thêm, giờ chỉ cố gắng đạt tới đoán mệnh sư cấp 5.
Tôi tập trung tinh thần, nỗ lực hô hấp, cộng thêm kinh nghiệm của lần trước mà cuối cùng tôi đã đột phá được lên cấp 5 sau 3 ngày. Tôi đột nhiên có chút kinh ngạc, xem ra tôi thật sự có duyên với nơi này. 3 ngày này khí tức của tôi cũng nhiều tới mức sánh ngang đoán mệnh sư cấp 8.
Tôi kích động vô cùng, toàn thân như có cảm giác muốn căng phổng ra, khá khó chịu. Xem ra phải đột phá thêm mới được. Thế nhưng thời gian sau đó, tôi có cố gắng thế nào cũng vô ích, lại giống như lần trước cấp 4 lên cấp 5… Tôi bất chợt thở dài một tiếng. Giờ chỉ đành đi ra ngoài, nếu không cơ thể tôi sẽ nổ tung mất. Tôi ra ngoài 10 ngày thì cũng quen với thể trạng này, tôi hỏi thần sông khi nào thì xuất phát, cô ta bèn hỏi ngược lại rằng tôi đang vội chuyện gì à?
Tôi lắc đầu, tôi vội gì chứ, tôi còn đang mong cô ta ngừng tìm kiếm nguyên liệu thuốc trường sinh kia, vậy thì sẽ không cần dùng đến mật phượng hoàng và cửu vỹ hồ ly. Cô ta nói vậy thì tôi phải nhanh chóng bắt lấy cơ hội, tiếp tục đi vào ngâm mình. Thần sông nói tiếp:
“Đúng là chỉ vì cái lợi trước mắt.”
Tôi hiểu ý thần sông, cô ta sợ tôi sẽ chết bên trong, làm vấy bẩn suối của cô ta nhưng giờ tôi không có cách nào khác cả. Không đi vào không được, mà đi vào cũng không được, tôi đành đi ra ngoài bắt 1 con cá về nấu rồi gọi thần sông lại ăn cùng.
Thần sông đi tới bên cạnh tôi rồi ngồi xuống, tôi nhân cơ hội này hỏi:
“Cô là thần sông, chắc là biết cách làm sao để đạo hạnh của tôi được nâng cao nhanh nhất nhỉ? Như vậy cũng giúp cô được nhiều hơn.”
“Thời gian gần đây đạo hạnh của cậu đã tiến bộ vượt bậc, tốc độ này không phải thiên tài thì cũng phải là có tài năng xuất chúng mới có thể. Còn muốn thế nào nữa?” Thần sông đột nhiên khen tôi một câu.
Tôi nói rằng tôi muốn thăng cấp hơn nữa, thần sông lắc đầu:
“Dục tốc bất đạt. Cậu phải tự thân vận động, nền tẳng không tốt thì sao mà đột phá được? Nếu lại tiếp tục dùng cách này đột phá, liệu có may mắn như lần này nữa không? Còn những thứ khác thì sao?”
Câu này nói đúng quá, cô ta nói không sai, tôi gật đầu:
“Vẫn còn thứ gì? Cô nói tiếp đi?”
“Thứ cậu cần là khổ luyện chứ không phải là nước suối. Giờ khí tức trong người cậu đủ kinh người rồi. Mới đạo hạnh cấp 5 thôi mà khí tức đã cấp 8. Thật ra chỉ cần khổ luyện chút là được.” Thần sông đáp.
Tôi nhỏ giọng nói:
“Đi theo cô cũng chẳng có cơ hội mà khổ luyện.”
“Không có cơ hội? Đây là những gì cậu vừa nói ra ư? Đứng dậy.” Thần sồng đặt đũa xuống.
Tôi vô thức hỏi cô muốn làm gì...
“Ta muốn đạo hạnh cậu được nâng cao, mà cậu lại cần khổ luyện. Thế thì đơn giản quá, giao đấu với ta, ta giúp cậu khổ luyện.” Thần sông chậm rãi nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.