Đoán Thiên Mệnh

Chương 159:




Diêm Vương nói như vậy, xem ra có lẽ ông ta cũng biết chuyện kia rồi. Ván cờ này phải phá giải thế nào đây?
Tôi nhìn ông ta. Sau khi trầm mặc, mẹ tôi gật đầu:
"Cảm tạ Diêm Vương, tôi biết phải làm thế nào rồi."
"Vậy được, ngươi đã tự hiểu rồi, ta cũng không nói nhiều nữa, dù sao cô cũng là đoán mệnh sư, biết rằng thiên cơ bất khả lộ. Con hồ ly đi cùng với ngươi kia, đến giờ vẫn chưa chạm tới đạo hạnh của cửu vỹ, mà ngươi đã thành phượng hoàng từ lây rồi. Sự thông minh, điềm tĩnh thiên phú của ngươi chính là lý do lớn nhất khiến ngươi phát triển nhanh hơn nó. Hãy tự giải quyết cho tốt đi!" Diêm Vương chậm rãi nói.
"Vâng." Mẹ tôi gật đầu, đôi mắt thoáng lóe lên, tựa như đang suy tính gì đó.
Toàn bộ quá trình tôi không nói với Diêm Vương câu nào. Ba người chúng tôi trực tiếp ra ngoài, Chuyển Luân Vương nhìn tôi, mà tôi cũng phát hiện Diêm Vương đang nhìn tôi, nhưng ông ta tuyệt nhiên không nói gì. Điều này làm tôi càng bối rối hơn, rốt cuộc bọn họ đang nhìn cái gì tôi chứ?
Sau khi rời khỏi Điện Diêm Vương, mẹ tôi mới thở phào một hơi. Hai mắt tôi sáng ngời nhìn Tiểu Phượng, thời gian tận một năm, mẹ tôi hẳn có thể tìm được những thứ kia để sửa lại sổ sinh tử, tới lúc đó tử kiếp của Tiểu Phượng có thể được xóa bỏ. Tôi cũng coi như an tâm rồi, tuy rằng lần này xuống dưới cũng không giống với suy nghĩ của tôi và mẹ, nhưng cuối cùng vẫn có thể tạm thời giải quyết xong chuyện của Tiểu Phượng Hoàng, đây chẳng phải là đủ rồi sao?
Ba chúng tôi thuận lợi đi ra khỏi quỷ môn quan. Bởi vì chúng tôi đã ở bên trong Địa Phủ một ngày, cho nên lúc đi ra vừa vặn cũng là buổi tối, mấy tên quỷ sai ở cổng Quỷ Môn Quan còn nhìn chúng tôi với vẻ mặt kỳ quái. Nhưng con quỷ bị mẹ tôi đánh ngất kia lại không như vậy, nó không hề có biểu cảm gì, giống như giả vờ như không biết vậy. Xem ra xấp tiền mẹ tôi cho hắn quả là hữu ích, bọn chúng không hề ngăn cản, ba chúng tôi cứ trực tiếp mà đi ra.
Mẹ tôi lộ ra nguyên hình một lần nữa, tôi và Tiểu Phượng leo lên, bà bèn mang chúng tôi bay về nhà. Tiểu Phượng còn ngâm nga hát, chắc là cũng an tâm hơn rất nhiều. Trên đường đi không có bất cứ chuyện gì phát sinh cả, chúng tôi về đến nhà đã là năm, sáu giờ sáng.
Mẹ tôi bảo tôi và Tiểu Phượng đợi một lát, bà ấy đi nấu cơm. Cũng phải, tôi cũng coi như đã một ngày một đêm không ăn gì, Tiểu Phượng cũng vậy.
“Giờ có thể ngủ ngon rồi." Tôi nói.
"Ừm, cuối cùng cũng không phải lo lắng chuyện gì nữa, có thể yên tâm đi ngủ rồi."
Tiểu Phượng Hoàng rất vui vẻ, từ khi sinh ra con bé đã biết mình không sống được lâu, nó không nói nhưng thật ra trong lòng không tránh khỏi có chút buồn bã.
Tôi nói em mà cũng khó ngủ sao? Dù sao giấc ngủ của con bé cũng vô cùng.
Tiểu Phượng u oán nhìn tôi: "Không ổn chút nào, giường càng ngày càng nhỏ."
Tôi nói sẽ dẫn con bé đi dạo phố, còn mua điện thoại di động nữa. Con bé vui vẻ, hào hứng nói:
"Dẫn mẹ đi cùng đi, chúng ta đi ăn quán vỉa hè."
Tôi gật đầu.
Một lát sau, mẹ tôi đã làm xong rất nhiều đồ ăn, ba chúng tôi ăn hết những món đó, tôi như được thỏa mãn vậy, lâu lắm rồi hông được ăn như thế này.
"Mẹ, lát nữa chúng ta sẽ đi lên thành phố chơi, sau đó...." Tiểu Phượng Hoàng nói.
Mẹ tôi do dự một chút rồi bảo: "Hai con đi đi, lát nữa mẹ phải ra ngoài."
Tôi trầm mặc, xem ra mẹ tôi đã xem thứ Diêm Vương yêu cầu tìm rồi. Hơn nữa nhìn thần sắc hệ trọng của bà thì có vẻ không dễ dàng gì, chỉ sợ là trong suốt một năm này phải tìm kiếm không ngừng mới được.
Tiểu Phượng Hoàng lo lắng, nhưng cuối cùng vẫn hiểu chuyện gật đầu:
"Mẹ, con đi cùng mẹ nha."
"Không cần, khả năng là một thời gian dài sắp tới mẹ sẽ không về được, bởi vì đồ cần tìm không nhiều, nhưng lại khó tìm vô cùng. Ngọn núi này con giúp mẹ quản lý, mồng 3 mỗi tháng lên núi một lần. Đây là ấn thần núi, cất kỹ vào." Mẹ tôi bắt đầu căn dặn một số chuyện sau đó lấy ra con ấn thần núi của bà ấy.
Tiểu Phượng gật đầu: "Vâng, mẹ yên tâm đi."
Con bé cẩn thận nhận lấy con ấn thần núi, sau đó tròn mắt nhìn mẹ.
Mẹ tôi bắt đầu thu dọn, bà như đang phải giành giật từng phút từng giây vậy, có thể thấy được thứ đồ muốn tìm khó khăn như thế nào.
Có điều sau khi thu dọn xong, tôi cảm thấy mẹ tôi hơi khác. Cảm giác giống như trên người mẹ đã mất đi thứ gì đó, bà như đã thay đổi một chút, không phải là trở thành người khác, chỉ là tôi cảm thấy có gì đó rất khác, nhưng khác ở đâu thì lại không thể nói lên lời.
Tôi không suy nghĩ gì nhiều, chắc là ảo giác thôi.
Mẹ tôi nhìn tôi nói: "Hà Bá muốn con qua bên đó."
Tôi gật đầu, hôm nay sau khi đưa Tiểu Phượng đi mua điện thoại di động, tô sẽ đi qua gặp hà bá.
Mẹ tôi do dự nói: "Trước khi đi, hai con đi tìm Hồ Thanh Từ nhé."
"Vì sao lại phải gặp ạ?" Tôi hỏi.
"Mẹ cảm thấy… không biết nói như thế nào nữa. Tìm được cô ấy trước, sau đó nha đầu này dùng tâm thần thuật nói cho mẹ biết động phủ của Hồ Thanh Từ, lúc trước mẹ nói với con con còn nhớ không? Con với Lý Dịch cùng nhau đi tìm là được." Mẹ tôi nói.
"Vâng, con biết rồi." Tiểu Phượng gật đầu.
Tôi cũng nói “vâng”. Không biết mẹ tôi bỗng nghĩ tới điều gì mà lại quay đầu đi tới nhìn tôi, sau đó bà lấy ra một cái hộp:
"Bên trong cái này là thứ không thuộc về mẹ, bây giờ mẹ đưa nó cho con. Khi con gặp nguy hiểm thì lấy ra."
"Cái gì vậy ạ?" Tôi không nhịn được hỏi. Tôi cầm lấy chiếc hộp, nhe quá, không biết bên trong là cái gì nữa. Nhưng tôi lại mơ hồ có cảm giác tôi và nó cùng có một nguồn gốc, tựa như trong cơ thể của tôi cũng có thứ đồ như trong hộp này....
Mẹ nói như vậy làm tôi càng cảm thấy vừa rồi khi bà ấy bước ra, cảm giác mất mát thứ gì đó càng trở lên rõ ràng, cứ như thể mẹ tôi đã rút gì đó ra khỏi cơ thể bà vậy. Là thứ gì chứ??
"Đến lúc đó con sẽ biết." Mẹ tôi nói.
Tôi chỉ có thể cất cái hộp này đi.
Mẹ tôi không nhiều lời nữa trực tiếp ra khỏi nhà, tranh thủ từng giây từng phút! Rất nhanh sau đó chúng tôi đã không thấy bóng dáng của mẹ đâu. Tiểu Phượng Hoàng lộ ra vẻ buồn bã, tôi bước đến an ủi con bé, trêu chọc con bé rằng nó đã trở thành thần núi rồi, con bé mới khá lên một chút, nghiêm túc nói:
"Ừm, con gái kế nghiệp mẹ, em sẽ cố gắng làm tốt."
Tôi yên tâm: "Vào thành phố mua điện thoạ đi, sau đó chúng ta đi tìm Hồ Thanh Từ."
"Vâng." Tiểu Phượng gật đầu.
Vì phải đi xa nhà nên xe điện chắc chắn không đi được. Tôi đóng cửa lại, đi ra ngoài cùng với Tiểu Phượng, đến chỗ đợi xe, lên xe, sau đó đi vào thành phố. Tôi đưa con bé tới trung tâm mua sắm, vốn muốn mua cho con bé loại quả táo, nhưng con bé cảm thấy quá đắt tiền, tôi chỉ có thể chọn một cái chưa đến một ngàn tệ (~3.7 triệu), con bé vẫn không muốn, nói muốn cái giống của tôi, của tôi rất rẻ.
Tôi nói với con bé, em là phượng hoàng đó, phượng hoàng thì có thể dùng đồ đắt tiền.
"Em thích là được rồi, không quan tâm nó đắt hay không đắt. Em mua giống anh, thế có được không?" Tiểu Phượng nói, trợn mắt nhìn tôi.
Tôi bất lực rồi, chỉ có thể làm theo lời con bé. Đến khi con bé cầm vào chiếc điện thoại, trong mắt hiện lên toàn là sự mới lạ, thích tới nỗi không nỡ buông tay. Tôi dạy con bé cách dùng, tải cho con bé wechat, nói rằng còn có thể kết bạn những người khác, con bé hỏi tôi:
"Em kết bạn những người khác làm gì?"
"Trò chuyện, còn có thể “thích – like” bài viết bạn bè." Tôi nói.
"À, được rồi, là trò chuyện cùng những người khác hả? Ừm, em không muốn, sẽ rất chán, em vẫn nên không thêm thì hơn." Tiểu Phượng gật đầu, "Em thêm anh, thêm mẹ là được rồi."
Tôi nói “tùy em vậy”. Mua xong điện thoại thì tôi và con bé tới quán ăn cơm, khi ra ngoài thì đã là xế chiều. Tôi hỏi Hồ Thanh Từ ở chỗ nào? Con bé nói qua một chút sau đó tôi và nó tới bến xe để bắt xe xe. Trên xe, tôi tiểu Phượng Hoàng có thể chơi trò chơi, con bé lắc đầu:
"Em không biết chơi."
Tôi nói để anh dạy cho em, con bé liền hỏi tôi có chơi không? Tôi làm gì có thời gian chứ? Sau đó nói tôi không chơi.
"Em cũng không chơi." Tiểu Phượng nói với tôi.
Tôi bó tay, đành ngồi trò chuyện cùng con bé. Cũng may động phủ của Hồ Thanh Từ không quá xa, lúc trời tối thì xe đã tới. Hai chúng tôi xuống xe, động phủ ở trên núi nên chúng tôi phải leo núi, nhưng lúc trời tối đen cũng là lúc không có người, Tiểu Phượng nói đưa tôi bay lên là được, tôi do dự hỏi con bé có ổn hay không? Tiểu Phượng nói:
"Được chứ, chắc chắn sẽ không làm rơi mất anh đâu."
Tôi bó tay, Tiểu Phượng Hoàng chưa đủ lớn nên tôi không thể leo lên người con bé, lại không thể kéo tay con bé, bởi dù sao đó chính là cánh của con bé, chẳng lẽ tôi lại ôm đùi? Lúc tôi đang im lặng suy nghĩ, con bé nói nhanh lên đi, tôi chỉ có thể leo lên người Tiểu Phượng, để cho con bé cõng tôi, con bé còn cố nhắc vài lần:
"Ăn nhiều một chút, xem anh nhẹ chưa này?"
Tôi 78kg rồi, vẫn còn nhẹ?
Con bé bay lên, có vẻ khá ổn định, cũng rất nhanh. Tôi yên tâm rồi, con bé bay tốt quá. Nhưng bay lên không được bao lâu thì tôi thấy trong cánh rừng kia có 1 ngọn lửa. Tôi nghi hoặc nhìn kĩ lại, lập tức kinh ngạc, bởi vì ngồi bên cạnh đống lửa chính là hà bá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.