Thấy tôi hỏi như vậy, mẹ yên lặng không nói gì. Tôi tò mò nhìn bà, dường như bà đang không biết phải nói như thế nào, nhưng tôi vẫn sẽ kiên nhẫn chờ đợi.
Sau mấy phút suy nghĩ, mẹ tôi bắt đầu lên tiếng, có điều lại không phải nói về người kia:
“Lúc đứa con của Hồ Thanh Từ chết, mẹ có đến xem, cùng cô ta phân tích xem rốt cuộc vấn đề nằm ở chỗ nào. Hồ Thanh Từ mẹ biết, cô ta không hề đắc tội với ai vì vậy chắc chắn không có ai đến trả thù cả. Hơn nữa, đứa con của cô ta khoong hề có vết thương nào trên cơ thể,…”
“Thế thì chết kiểu gì được mẹ nhỉ?!” Tôi hỏi.
Đứa bé này không có vết thương nào, lại vừa vào lúc mới sinh ra thì Hồ Thanh Từ chắc chắn phải luôn để nó bên cạnh, thế thì nó chết kiểu gì được?
“Không có vết thương, không trúng độc, cũng không bị ngạt thở, mà là…” Nói đến đây, mẹ tôi bỗng ngừng lại, tựa như có chút không chắc chắn.
“Mà là gì thế ạ?” Tôi thấy có chút lạnh sống lưng.
Bà nhìn tôi một cái rồi nói:
“Là cái chết tự nhiên.”
“Tự nhiên chết ư? Vừa sinh ra một ngày mà đã chết ạ?” Tôi kinh ngạc.
Vừa mới sinh ra, lại không bị trúng độc thì làm sao mà chết được??
“Ừ, chính xác mà nói thì có lẽ là sống thọ đến 1 thời điểm rồi tự nhiên chết đi, không có đau đớn bệnh tật gì hết.”
Nghe mẹ nói vậy tôi đột nhiên kinh hãi vô cùng... Cuộc sống của một đứa trẻ vừa sinh ra mà lại kết thúc như vậy?
“Mẹ, mẹ không nhầm đấy chứ?” Tôi vô thức hỏi.
Mẹ tôi lắc đầu:
“Không, mẹ đã tính qua hết các nguyên nhân có thể rồi nhưng chỉ có điều này là hợp lí nhất. Không bị thương, không trúng độc, lúc sinh ra cân nặng cũng thuộc vào hàng tiêu chuẩn, thần sắc trông rất bình thường. Vậy không phải tự nhiên mà chết thì là gì?”
Tôi thật sự không còn lời nào để nói nữa. Trong trường hợp này thì đúng là tự nhiên mà chết rồi. Nhưng mà đứa bé mới sinh ra chưa được 1 ngày, sao có thể... Tôi đột nhiên nghĩ ra 1 thứ:
“Mẹ, có phải là âm phủ...”
Mẹ tôi cũng hiểu ý tôi, bà gật đầu nói tiếp:
“Ừm, con nghĩ cũng đúng, mới sinh ra, thần sắc bình thường mà có thể tự nhiên chết đi, đạo pháp, bùa chú không làm được, chỉ có thể là tên trong sổ sinh tử bị gạch đi.”
Mặc dù tôi đã nghĩ đến điều này rồi nhưng sau khi nghe chính mẹ tôi nói ra, tôi vẫn thấy kinh ngạc. Nói cách khác, một phán quan nào đó đã gạch tên đứa con của Hồ Thanh Từ, để nó cứ thế mà chết đi. Nhưng tại sao lại làm như vậy?
Lẽ nào khi mẹ tôi và Hồ Thanh Từ xuống âm phủ đưa đồ, món đồ kia có vấn đề gì đó khiến vị phán quan kia nổi cơn thịnh nộ, thẳng tay gạch tên đứa bé?
“Cho nên mẹ và Hồ Thanh Từ nghĩ rằng khi bọn mẹ xuống đó giao đồ, đã giao phải 1 thứ đồ có không bình thường dẫn đến việc người kia không ngại mà gạch tên con cô ta.”
“Vậy Tiểu Phượng Hoàng thì sao ạ?” Tôi căng thẳng. Nếu thật sự là như vậy thì em gái tôi sao lại có thể được sống tới hơn 2 tháng? Đáng lẽ con bé cũng bị gạch tền rồi? Rốt cuộc là chuyện gì vậy?
“Lúc mẹ làm thần núi có tích được một chút thiên đức. Mẹ đã dùng thứ này để kéo dài thời gian sống cho nó. Thực ra khi mẹ sinh con bé ra đã cảm nhận được nó không còn thở nữa. Chỉ là mẹ đã dùng cách này mà cứu được nó.”
“Thiên đức?” Tôi ngạc nhiên những cũng nhẹ nhõm hơn một chút.
Lần trước tôi nghe Diệp Thanh và Dương Siêu nói rằng nếu các tinh quái muốn thăng thiên thành thần thì phải làm việc tốt ở dương gian, tích được thiên đức. Đây cũng là 1 ràng buộc của bên trên với những tinh quái dưới trần gian. Chỉ là tôi cứ tưởng thiên đức chỉ có thể giúp nâng cao địa vị người sở hữu, nào ngợ lại có thể kéo dài được tuổi thọ.
Mẹ tôi làm thần núi lâu như vậy mà chỉ có thể kéo dài tuổi thọ cho tiểu Phượng Hoàng được hơn 2 tháng, có thể thấy rằng thứ gọi là “thiên đức” này khó tích được đến mức nào.
“Thiên đức mẹ tích lũy được không nhiều, chỉ có thể làm được đến đây.” Mẹ tôi bất lực nói.
Tôi hỏi, có phải chỉ cần làm việc tốt là được không? Bà lắc đầu:
“Không đơn giản như vậy đâu.”
Xem ra đúng là phức tạp thật.
“Thứ được mang xuống đó có vấn đề dẫn đến cuốn sổ sinh tử cũng xảy ra vấn đề.”
“Vậy kẻ đứng sau tất cả việc này là kẻ đã đưa mẹ đan dược đúng không?” Tôi hỏi.
Tôi thấy hơi khó hiểu, chỉ là gửi 1 món đồ đi mà thôi, sao hắn lại phải phung phí loại đan dược quý hiếm đến vậy? Sao lại muốn đạo hạnh của mẹ tôi và Hồ Thanh Từ được cao lên trong nháy mắt? Làm mẹ tôi trở thành phượng hoàng còn Hồ Thanh Từ giờ đã là lục vĩ hồ ly? Nghĩ đến đây, tôi như được khai sáng vậy.
Nếu không quản những thứ khác thì người kia đúng là 1 người tốt. Bảo mẹ tôi và Hồ Thanh Từ gửi đồ xuống âm phủ, tuy rằng không có nguy hiểm gì nhưng thực chất là nguy hiểm đến mức là đời con cháu của họ phải đền mạng.
Kẻ này rốt cuộc muốn làm gì? Mà thứ đồ kia là gì mới được?
“Cũng có thể nói như vậy. Bọn mẹ đã thử tìm kiếm người này nhưng hắn dường như hoàn toàn biến mất. Mấy trăm nay trôi qua không hề gặp lại...” Mẹ tôi lắc đầu...
Tôi hít sâu một hơi:
“Hắn ta biến mất? Mẹ, mẹ còn nhớ hắn ta trông ra sao không?”
“Nhớ, dù có hóa thành tro mẹ vẫn nhận ra. Dù là lâu như vậy không hề gặp lại nhưng gần đây mẹ có cảm giác như người đó sắp xuất hiện một lần nữa rồi...” Mẹ đáp.
“Xuất hiện một lần nữa ạ?” Tôi ngạc nhiên.
“Ừm, có cảm giác như vậy, có lúc cảm thấy người đó như ở ngay bên cạnh vậy, nhưng không đúng lắm...” Mẹ tôi tự lẩm bẩm.
Vừa nói bà vừa lấy ra một bức họa niên đại rất lâu rồi. Trong bức họa này là 1 ông lão khoảng 60 tuổi nhưng xét về thời gian thì hẳn ông ta đã sớm không còn trên cõi đời này rồi bởi dù sao cũng đã qua mấy trăm năm rồi. Người này có dung mạo đặc trưng, là kiểu mang cho người ta cảm giác người đó sống lâu đến quỷ dị. Tôi bèn hỏi mẹ đó là người ư.
“Là người.:
“Vậy người này vẫn còn sống ạ?” Mấy trăm năm rồi, sao mà sống được chứ? Bởi dù ông ta có là đạo sĩ, đoán mệnh sư cấp 10 đi chăng nữa thì cùng lắm cũng chỉ sống được 200 năm là cùng, sao có thể mấy trăm năm rồi vẫn còn sống chứ?
“Thật khó nói, có thể ông ta đã chết nhưng cũng có thể vẫn còn sống, nhưng theo một cách khác...”
“Còn sống theo một cách khác? Cách gì vậy mẹ?” Tôi sững sờ.
“Khả năng là 1 linh hồn, ẩn nấp ở một nơi nào đó làm cho mẹ tìm không ra...” Mẹ tôi đáp.
Thế này thì khó tìm thật, linh hồn có thể là ma, ẩn nấp ở khắp mọi nơi làm cho người khác không thể tìm được. Tôi đã nhớ hình dáng ông ta rồi, một ngày gặp được thì tôi nhất định sẽ nhận ra.
Tôi hỏi giờ phải làm sao để giải quyết chuyện tử kiếp của tiểu Phượng Hoàng. Bởi dù sao thì tên của con bé trong cuốn sổ sinh tử cũng đã bị gạch rồi tức là con bé đã chết. Chỉ nhờ có thiên đức của mẹ tôi mà mới gắng gượng được đến hôm nay.
“Xuống âm phủ, thay đổi sinh tử trong cuốn sổ kia.” Mẹ tôi chậm rãi nói.
Đây cũng là cách duy nhất rồi, chỉ cần thay đổi sinh tử thì tiểu Phượng Hoàng có thể sống tiếp rồi. Nhưng thay đổi như thế nào? Gần đây mẹ tôi rất hay ra ngoài, có lẽ bà đã chuẩn bị xong xuôi hết, tất cả những gì cần làm bây giờ là xuống nơi gọi là âm phủ kia.
“Vậy con sẽ đi với mẹ.” Tôi nói.
“Sẽ rất nguy hiểm đấy.” Mẹ tôi yên lặng 1 chút rồi nói.
Tôi lắc đầu không nói gì, nguy hiểm thì sao chứ. Đến nước này thì tôi đã sẵn sàng rồi, dù sai thì bất cứ lúc nào tôi cũng có thể chết đi bởi sau lưng tôi còn đang phong ấn 1 linh hồn. Bởi vậy nên làm được bao nhiêu thì phải cố gắng làm, đền đáp công dưỡng dục của mẹ.
Mẹ tôi thở dài một hơi:
“Vậy con lên núi với mẹ trước đã...”
Tôi gật đầu, có lẽ là chuẩn bị đồ để xuống âm phủ, lại hỏi xem có phải đưa Tiểu Phượng hoàng đi cùng không.
Mẹ tôi bảo để con bé ngủ một chút đã. Tôi bèn đáp “vâng”, sau đó vào phòng xem tiểu Phượng Hoàng đang ngủ. Thấy con bé an yên như vậy, lòng tôi cũng tĩnh được một chút.
Tôi cùng mẹ đóng cửa cẩn thận rồi đi ra ngoài, hướng về phía núi đi thẳng. Khi đến chân núi, mẹ nắm lấy tay tôi rồi kéo tôi bay lên. Mẹ tôi hiện nguyên hình, tốc độ của bà đúng là kinh khủng, quả không hổ danh là phượng hoàng duy nhất mấy trăm năm nay ở dương gian.
Đến động phủ, bà nhẹ nhàng đặt tôi xuống đất. Tôi theo mẹ vào động phủ, vừa đi tôi vừa hỏi:
“Mẹ, rốt cuộc mỗi ngày mùng 3 hàng tháng mẹ lên núi làm gì vậy?”