Đoán Thiên Mệnh

Chương 140:




Nghe thấy ông lão này nói, tôi lập tức sửng sốt, thật sự là nhân sâm hình người sao? Thần sông chọn cách kéo dài tuổi thọ bằng luyện thuốc trường sinh? Nhưng cô ta định làm gì? Làm sao cô ta lấy được mật phượng hoàng?
Diệp Thanh nói rồi, phương thuốc kia thiếu 1 vị dù là cây cỏ,... cũng không thể luyện nổi huống hồ mật phượng hoàng lại là 1 trong những nguyên liệu chính. Tôi hít một hơi dài, động đến sự an toàn của mẹ, tôi phải thận trọng.
Tôi bước tới, ông lão chắc không biết trước mặt là thần sông mà chỉ là thấy khí chất của cô ta quá kinh khủng, kinh đến mức sợ sệt nên mới khách sáo như vậy.
“17 năm đúng không? Ta bảo lão tìm nhân sâm hình người 17 năm rồi, giờ đã có manh mối rồi ư?” Thần sông hỏi.
Tôi ngạc nhiên vô cùng, cô ta đã tìm nhân sâm 17 năm rồi sao? Cô ta đã sớm biết không còn sống được bao lâu nên đã chuẩn bị trước sao?
Ông lão cười khổ:
“Người không phải là không biết nhân sâm hình người quý như thế nào. Nếu chỉ cần nhân sâm thành tinh thì chỉ cần lên núi Trường Bạch bắt là được, dăm bữa nửa tháng là bắt được 1 con. Nhưng yêu cầu của người cao quá, bắt buộc phải là nhân sâm sắp thành người, 10 phần chỉ thiếu 1 phần, hơn nữa cũng không có loại linh chi kia, khó tìm quá...”
“Vậy lão làm sao mà tìm được?” Thần sông hỏi.
“Vị này là...” Ông lão chuẩn bị nói thì đột nhiên sang tôi.
“Cậu ta không sao.” Thần sông nói.
“Vâng, vậy thì được. Bởi mỗi lần người đến đều chỉ có 1 người, lần này đột nhiên dẫn theo 1 người khác nên lão có chút tò mò... thêm việc nhân sâm hình người kia rất khó nói nên lão phải hỏi rõ ràng.” Ông lão nói rồi lại nhìn tôi lần nữa
Tôi nhìn ông ta, có lẽ đã khá già rồi, là đạo sĩ cấp 5. Bởi khí tức trong người tôi có thể coi như đoán mệnh sư cấp 7 nên có thể dễ dàng thấu tướng mạo ông ta. Đầu tiên, chiếc mũi ông ta đặc biệt sáng sủa, tức là cung tiền tài có dấu hiệu tiền vào, dựa vào độ sáng của mũi có thể thấy được lần này ông ta khả năng sẽ kiếm được khoảng 3 triệu tệ.
Hơn nữa vị trí phú quý của cung tiền tài có ánh sáng của sự phối hợp cho thấy rõ là thần sông đã đặt cọc trước ở chỗ ông ta 1 khoản tiền cách đây những 17 năm, có lẽ giá trị khoảng 2 triệu tệ.
Mẹ ơi, 17 năm trước thì 2 triệu tệ lớn đến mức nào chứ, đúng là biết cách dọa người. Cũng có thể nói, thần sông bảo ông ta đi tìm nhân sâm hình người, tìm những 17 năm rồi nên tổng cộng số tiền cô ta phải chi trả có lẽ phải đến 5 triệu tệ.
Tôi thầm ngạc nhiên trong lòng, thế này mà Hồ Thanh Từ bảo thần sông keo kiệt, sao lại nói như vậy chứ? Tôi lại thấy cô ta quá hào phóng ấy, dù sao vừa nãy cô ta cũng vừa cho tôi mượn tiền đó thôi.
Lại nói tiếp, tôi thấy cung mệnh ông ta có 1 vùng đen là thổ khí, hay nói cách khác là gần đây ông ta đã đi xuống lòng đất hoặc là tiếp xúc với những “người” dưới đó cho nên thổ khí vẫn chưa tan. Khả năng cao là ông ta đã xuống dưới lăng mộ.
Nhân sâm vốn từ dưới lòng đất mà lớn lên, chẳng lẽ nhân sâm hình người hiện đang ở dưới lăng mộ nào đó. Lúc tôi đang chăm chú nhìn để phát hiện những thứ khác thì ông ta liếc nhìn tôi một cái, hazz ông ta phát hiện ra rồi…
Tôi không thay đổi sắc mặt, cũng không tiếp tục nhìn lão nữa. Trên mặt ông ta bỗng lộ ra vài tia kì quái, nhưng cũng không vạch trần tôi mà đột nhiên lại trở nên trầm mặc làm thần sông cũng vô thức nhìn sang tôi. Tôi không nói gì, cũng chẳng biết giờ nên làm gì nữa…
“Ta đang vội, nói, đang ở đâu?” Thần sông lên tiếng.
“Tin này, lão cũng không dám chắc 100%... lão…”
“Bao nhiêu phần rồi?”
“Mới được 7 phần, không, 6 phần chứ…” Ông lão đáp, có chút thận trọng
“Được, nói đi.”
Thần sông thẳng thắn, thứ hiếm có này chỉ cần thành người đến 6 phần thôi là có thể đánh cược 1 lần rồi. Đương nhiên, nếu như mới thành hình người khoảng 2-3 phần thì phải xem lại…
Ông lão thở nhẹ 1 hơi, chậm rãi nói:
“Lão có mấy người bạn cũ hành nghề trộm mộ. Cách đây không lâu bọn họ phát hiện ra 1 nghĩa địa vô danh, địa thế bị che phủ rất kĩ, cũng rất âm hiểu. Bọn họ gọi thêm mấy người cùng đi vào lăng mộ trong đó, kết quả 10 vào chỉ có 3 trốn ra được…”
Tôi vô cùng kinh ngạc, nguy hiểm đến như vậy sao? Rốt cuộc là lăng mộ gì vậy?
“Nói vào trọng tâm đi.” Thần sông ngắt.
“3 người thoát ra được nói rằng, khi bọn họ đang thoát ra thì đột nhiên ngửi thấy mùi nhân sâm, thơm vô cùng, không phải nhân sâm bình thường…” Ông lão nói tiếp.
“Mùi hương? Gọi 3 người này ra gặp ta.” Thần sông nói tiếp.
Tôi liếc nhìn ông lão rồi nói:
“3 người kia ra ngoài không được bao lâu thì để tử mạng rồi.”
Tôi biết điều này bởi cung mệnh ông ta đã nói cho tôi.
Thần sông quay lại nhìn tôi, ông lão cũng kinh ngạc vô cùng, ông ra gật đầu nhẹ rồi thở dài:
“Không sau, 3 người họ ra ngoài chưa được 1 tuần thì đều tử mạng rồi. Một trong 3 người bọn họ đã nói cho lão chuyện kia. Khi ấy lão cũng rất ngạc nhiên, anh ta nói rằng mùi hương mạnh vô cùng, lão nghĩ đó chính là nhân sâm mà người muốn.”
Thần sông im lặng 1 chút, sau đó ánh mắt như sáng lên:
“Chỗ đó ở nơi nào?”
“Ở đây, lão đã viết tất cả những gì người kia nói ở đây.” Ông ta lấy ra 1 phong bao.
Thần sông mở ra, chưa đến 3 giây đã lập tức đóng lại, ánh mắt lại như sáng lên. Sau cùng cô ta lấy ra 1 chiếc thẻ đưa cho ông lão. Ông ta vui mừng nhận lấy rồi tiến hành quẹt thẻ.
Chưa đầy 1 phút sau, ông lão cung kính dùng 2 tay trả lại tấm thẻ cho thần sông. Cô ta cầm lấy rồi đi thẳng, dường như không có ý định dừng lại. Tôi do dự một hồi rồi cũng yên lặng đi theo cô ta ra ngoài. Có điều, khi chúng tôi chưa đi được mấy bước thì giọng ông ta truyền tới:
“Còn nhỏ như vậy mà có thể nhìn thấu lão, quả là người tài. Xem ra có thể được cô ấy đưa tới chắc chắn không phải tầm thường. Có thời gian thì bói cho lão 1 quẻ, thế nào?”
Tôi cười khổ lắc đầu, tôi không có dụng cụ trong tay thì làm sao mà bói được cho ông ta chứ?!
Thấy tôi từ chối, ông ta có vẻ không vui:
“Không phải là cậu tưởng lão bắt cậu xem không công ấy chứ? Lão cũng là người biết điều, cậu xem 1 quẻ lấy bao nhiêu cứ nói thẳng ra, lão tuyệt đối không mặc cả. Suy cho cùng thì cũng có rất ít người có thể nhìn thấu lão đây.”
Ông ta nói vậy thì tôi đành nói thẳng vậy. Ông lão ngạc nhiên:
“Không có dụng cụ bói quẻ? Vậy sao cô ấy lại để cậu ở bên cạnh?”
Tôi bèn bịa đại ra 1 lí do, ông ta xua tay với tôi ngay lập tức, không khách khí mà nói:
“Nói năng trơ trẽn, lấy lòng người khác, trong bụng toàn là lời dối trá. Lão phu không cần cậu xem quẻ nữa, có điều loại người như cậu sao lại có tư cách ở bên cạnh ngài ấy?”
Tôi cạn lời thật sự, cũng lười giải thích nên một bước đi thẳng khỏi cửa hàng của ông ta. Thần sông buồn bực nhìn tôi, lại vô thức liếc nhìn ông lão, tôi không nhịn nổi bèn kể lại ông ta vừa nói cho tôi 1 trận. Thần sông ngạc nhiên:
“Tại sao lại nói cậu?”
Tôi bèn thuật lại lời ông ta 1 lượt, cuối cùng thần sông nói:
“Ông ta nói sai về cậu rồi ư?:
Tôi lắc đầu nói không, cũng không nên trách ông ta, người ta làm ăn nên như thế cũng phải. Thần sông không nói gì nhiều, cô ta đi đến bãi đậu xe để lấy xe. Xem ra cô ta thực sự muốn đến chỗ lặng mộ kia. Đương nhiên là tôi phải đi theo, trong miệng tôi đang có lời muốn hỏi, không nói ra thì thật sự khó chịu bất an vô cùng. Mặt nhìn thấy những thứ cô ta thu thập sắp đủ rồi, còn mật phượng hoàng là quan trọng nhất, cô ra rốt cuộc định làm thế nào. Có điều khi tôi chuẩn bị mở miệng thì cô ta nhìn sang 1 phía, ánh mắt lạnh lùng vô cùng, như thể đã phát hiện ra điều gì vậy.
Tôi vô thức nhìn theo thì phát hiện nơi cổng vào có 1 vài người đang đứng đó, má ơi, bọn họ đang làm gì vậy? Thần sông đi sang đó, tôi cũng đi theo. Vào bên trong rồi mới thấy có rất nhiều thể loại: quỷ có, ma có, tinh linh cũng có, mà cả người cũng có, bọn họ đang làm cái gì vậy?
Oh, có vẻ như đang có cuộc đấu giá nào đó vậy. Nơi này là chợ ma, tất nhiên có thể có đấu giá rồi, tôi đoán cứ vài ngày lại có 1 cuộc. Không biết thần sông còn muốn đấu giá gì nữa, nơi này mà cũng có thứ đồ đáng để thần sông để mắt sao?
“Cô muốn đấu giá?” Tôi hỏi, cô ta lắc đầu:
“Không.”
“Vậy cô đi vào đây làm gì?” Tôi tự hỏi, cô ta cũng không phải người thích náo nhiệt.
“Phượng Sở Lan ở bên trong, cậu không cảm nhận được sao?” Thần sông đột nhiên hỏi.
Tôi sững sờ vô cùng, mẹ ở đây làm gì vậy? Bà đang đấu giá ư? Vậy Tiểu phượng hoàng thì sao? Có ở đây không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.