Hà bá dùng từ “rất nhiều” để hỏi ngược lại làm tôi giật mình, bèn thắc mắc:
“Chẳng lẽ không nhiều??”
Mấy chục vạn đều do tự tôi kiếm. Nói dễ thì cũng dễ, mà nói khó thì cũng khó. Nếu lần đó không nhờ Tần Thanh giúp kiếm được một viên đan dược thì 7-80 vạn kiếm đâu ra? Lần này đơn giản hơn, chỉ cần xòe tay là có mấy chục bạn.
Nhưng mà rất nhiều với tôi, lại chẳng qua là hạt cát trong sa mạc với một thần sông. Nói cho cùng, dưới sông Trường Giang có bao nhiêu là bảo bối chứ?? Tất cả đều thuộc sở hữu của hà bá. Một viên đan quỷ thật chẳng là gì với cô ta.
“Không nhiều.” Cô ta đáp, rồi nổ máy, nhấn ga lái xe.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, yên tâm hơn. Thế nhưng trong đầu tôi bỗng dưng nảy ra một ý tưởng không bình thường. Tôi đi theo cô ta “sửa mái nhà dột’ thế này, có khi nào ba tháng sau biến thành triệu phú luôn không??
Suy nghĩ này bật ra làm tôi cũng hết nói nổi với bản thân. Muốn thành phú ông làm gì? Bây giờ tôi chỉ muốn làm sao để thăng cấp được thôi!
Nhưng nghĩ tới đây, tôi như bị ma xui quỷ khiến hỏi:
“Bình thường cô không cần thứ này hả?”
Trên kính chiếu hậu xuất hiện đôi mắt của hà bá. Tuy cô ta không trả lời nhưng tôi vẫn hiểu cô ta không cần. Tôi không nhịn được lẩm bẩm:
“Xem ra đi theo cô cũng không hẳn không tốt…”
“Cậu nói gì?” Hà bá nhíu mày.
Tôi lắc đầu bảo không có gì. Hỏi câu này chẳng phải là đi gây hài cho cô ta à? Tôi đương nhiên phải lắc đầu bảo không có gì. Thần sông im lặng liếc tôi qua kính chiếu hậu, tôi thở phào 1 hơi nhẹ nhõm.
Đêm qua cô ta giết ma vương nên hiện tại hẳn là đi tìm kẻ đứng sau đám người giấy. Tôi không biết cô ta đi đâu mà cứ chạy thẳng một mạch trên đường. Tôi không giống cô ta, tôi là người, sẽ bị đói, sẽ cần đi vệ sinh.
Thần sông cứ chạy xe mãi, làm tôi rốt cuộc không chịu được nữa:
“Thần sông, thần sông…”
Đôi mắt cô ta lần nữa xuất hiện trên kính chiếu hậu, tôi liền hỏi chúng ta đang đi đâu? Thần sông không trả lời, tôi chỉ có thể nói:
“Tôi đã một ngày chưa ăn cơm cũng chưa uống nước rồi…”
Tới đây đã hiểu chưa? Nghĩa là phải dừng lại. Cô là tinh linh thì bỏ qua được, chứ tôi thì không được!
Thần sông nhìn tôi qua kính chiệu hậu một cái rồi ngó lơ, tiếp tục lái xe. Tôi hết cách, đành phải cố không nghĩ tới chuyện này nữa. Nhưng đã một ngày không ăn không uống, người tôi bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, căn bản là không nhịn được.
“Dừng… dừng một lát có được không?” Tôi mở miệng.
Ai mà chịu nổi nữa!
Hà bá rốt cuộc cũng phanh xe, dừng lại bên đường. Cô ta dừng vừa đúng trong khu thành thị, bên cạnh một nhà hàng vô cùng sang trọng. Cô ta xuống xe, tôi sớm đã đói không chịu được nên dĩ nhiên cũng xuống cùng.
Thấy nhà hàng chắc chắn rất đắt, tôi bèn bảo hay là đi chỗ khác đi, tại tiền của tôi đều cho mẹ hết rồi, trong tay hiện giờ chỉ có mấy trăm đồng. Ăn cơm ở nơi xa xỉ như này, tôi không trả nổi.
Điều kiện kinh tế bây giờ của tôi chỉ có thể ăn đồ ăn nhanh.
Thần sông không quan tâm tôi. Tôi thấy hay là thôi, ăn riêng cũng không sao, thế là bảo với cô ta tôi qua tiệm đồ ăn nhanh bên kia là được rồi. Tôi vừa nhìn thấy một quán ăn khá là bình dân
Đến đây, thần sông mới quay đầu nhìn tôi, nhưng vẫn không trả lời.
Tôi nói chúng ta ăn riêng đi, rồi chỉ sang tiệm bán đồ ăn nhanh ở đằng kia. Thần sông liếc sang, hờ hững thốt: “Cứ việc.” Sau đó cô ta bước vào nhà hàng.
Tôi nói ấy, lên phố rồi mà cô ta còn đeo mạng che mặt, cũng phục luôn. Mà thôi không quan tâm cô ta nữa, tôi chạy sang tiệm thức ăn nhanh gọi một món chiên nhỏ.
Hai mươi đồng, quá rẻ.
Tôi ăn ba chén cơm lớn mới thấy cơ thể lấy lại được tí sức. Với tính cách của bà thần sông này hả, lần ăn cơm tới chẳng biết phải tới khi nào, cho nên tôi nhìn nhìn một lát, vừa lúc phát hiện quán này còn bán cả đồ ngọt, chẳng qua không phong phú lắm. Tôi ngó ngó một hồi rồi hỏi còn gì nữa không? Tôi mua một ít mang theo trên đường có đói bụng thì lấy ra ăn, ít nhất cũng lót được bụng!
Ông chủ bảo còn một ít cháo trắng nấm hương. Tôi ngẩn ra, giày vò đúng dịp nhỉ? Tôi kêu lấy hai phần là được, ông chủ liền để cháo vào túi cho tôi. Trả tiền xong, tôi trực tiếp lên xe ngồi chờ hà bá.
Thức ăn nhanh chắc chắn phải ăn nhanh, còn các món nhà hàng sang trọng kia đều rất tinh tế. Cơ mà cũng không lâu lắm, tôi đã thấy thần sông bước ra. Xem bụng của cô ta thì có hơi căng hơn vừa nãy, tôi đoán chắc cũng đói nên ăn không ít.
Chỉ là cô ta nhịn được, chứ một đứa phàm phu tục tử như tôi không chịu nổi.
Lên xe, hà bá như ngửi thấy mùi nên quay đầu nhìn tôi. Tôi tưởng cô ta không thích mùi lạ trong xe bèn đem cháo trắng được gói ghém kỹ càng ra cho cô ta nhìn, rồi bảo không có mùi gì đâu. Vốn dĩ cháo đâu có mùi?
Mắt cô ta nghiêm lại, hỏi: “Cháo trắng nấm hương??”
“Ừ, cháo nấm hương, mang theo ăn trên đường. Cô muốn thì cho cô một phần.” Tôi vừa nói vừa lấy ra một phần đưa cô ta. Dù sao cũng chỉ có mấy đồng, không đắt, trong khi đi theo cô ta, tôi có thể kiếm được tận mấy chục vạn.
Cô ta lắc đầu: “Không cần.”
“Cầm đi, mua cho cô mà.” Tôi nói, ý nhờ cô ta “chăm sóc” tôi một tí, chứ tôi là người, không phải thép, cứ đi mãi không ngừng làm sao mà được?
“Mua cho tôi? Cậu lại tính…” Hà bá nhíu mày, trong mắt hiện ra vài tia lạnh lẽo, nhiệt độ trong xe cũng lập tức hạ xuống.
Tôi chẳng hiểu gì, đang yên đang lành tự nhiên lại nổi giận??
Tính tình hà bá tôi đúng là không hình dung nổi. Vô duyên vô cớ nổi giận là tới thời kì mãn kinh rồi hả?
“Không phải, thôi thôi, để tôi nói luôn vậy. Tôi là người, đi theo cô kiểu này tôi chịu không được, cháo này là tôi biếu cô.” Tôi nói.
Có thể làm tới chức thần sông, cô ta ít nhất phải trên ngàn tuổi, chẳng qua nhìn trẻ mà thôi. Chữ “biếu” này cô ta hẳn vẫn nhận được.
Hà bá nhìn tôi, không thốt một câu đã quay đầu xe. Tôi để cháo ngân nhĩ bên cạnh cô ta: “Để đây nha, hà bá.”
Thần sông không lên tiếng, trực tiếp nhấn ga.
Ăn uống no đủ, lại có người lái xe nên tôi tiếp tục vận khí thở đều. Trong xe yên tĩnh, tôi bắt đầu rơi vào trạng thái thả lỏng, không thể lãng phí thời gian đột phá của mình được.
Song, quả nhiên, đến khi tôi đói bụng lại, hà bá vẫn không dừng xe, tôi cũng hết ý. May là có thủ sẵn cháo ngân nhĩ. Tôi mở cháo ra ăn, hà bá nhìn tôi qua gương chiếu hậu, tôi cũng không quan tâm.
Ăn được xấp xấp bụng, tôi lại tiếp tục hô hấp đến tận nửa đêm mới mở mắt ra, bởi vì xe cuối cùng cũng ngừng. Tôi vội ngó quanh, phát hiện đây là một ngọn núi.
Chẳng lẽ kẻ đứng sau đám người giấy sống trên núi này? Tôi tràn ngập mong đợi bước xuống xe. Thần sông nhìn ngọn núi một hồi rồi đi thẳng lên trước. Cô ta đây là có thù phải trả! Còn tôi phải nghĩ cách cứu nữ thi đó ra.
Nhưng mà cứ đi lên thế này có hơi nguy hiểm, tôi không muốn chết ở đây. Thế là tôi gọi: “Hà bá.”
Hà bá đang tính lên núi quay đầu lại trông tôi, tôi mới nói trước tiên xem xung quanh đã, đừng đi bừa, ít nhất cũng nên thảo luận kỹ hơn, lỡ như trên núi có rất nhiều người giấy thì sao? Hai người chúng ta đối phó kiểu gì??
Tôi nói vậy.
“Tôi không bảo cậu lên cùng.” Hà bá lên tiếng, ý là kêu tôi ở dưới đây, thù của cô ta để chính cô ta trả!
Tôi còn phải cứu nữ thi nọ, ở dưới đây nhất định không được. Tôi lắc đầu: “Tôi cũng phải lên. Tôi biết cô mạnh, nhưng tôi vẫn muốn tính toán trước, như vậy sẽ an toàn hơn.”
Thần sông nhìn tôi không nói gì, tôi bèn đi tới: “Hà bá, cô hồi phục tới đâu rồi?”
Câu hỏi này thật ra khá đường đột, nhưng cũng không còn cách nào, tôi phải tính xem mình nắm được bao phần. Lỡ cô ta bị người nọ giết ngược lại thì tôi cũng xong luôn.
“Giết cậu không thành vấn đề.” Hà bá vẫn nói câu đó.
Lòng tôi mừng húm. Từ đầu tiên hiện lên trong đầu cô ta là “giết”, tôi có thể dựa vào chữ này để lén bói cô ta.
Tôi mới thầm tính được chút xíu, thần sông đã nhíu mày, lạnh lùng hỏi: “Cậu đang làm gì?”
Xem ra bị phát hiện rồi. Xem mệnh sẽ kết nối với thần trí cô ta, mà đạo hạnh cô ta lại cao hơn tôi rất nhiều, đương nhiên làm cảm giác được, chứng tỏ cô ta rất bài xích tôi, cho nên lúc nào cũng cảnh giác việc bị tôi xem.
Hơn nữa, thần sông có thể phát hiện nhanh như vậy, từ đó nói lên kết quả hồi phục của cô ta còn tốt hơn tôi tưởng tượng. Điều này làm tôi giật mình, tinh quái bị thương sao hồi phục nhanh thế nhỉ? Quá bất ngờ. Nhưng nếu là vậy, cô ta đi lên tìm người nọ trả thù ắt có thể thành công.
Vậy thì tôi yên tâm rồi, mấy thứ tôi vừa tính ra không quan trọng nữa.
Tôi kêu đợi một chút rồi đi mở cửa xe, lấy túi cháo ngân nhĩ ra: “Hình như cô đói rồi, ăn cái này đi.”
Cái này là tôi tính ra được được từ trong chữ “giết”. Bụng cô ta trống rỗng, lẽ nào không phải đói?
Tôi đưa cháo nấm tuyết đến trước mặt cô ta, cô ta nhìn tôi một cái rồi im lặng xoay người đi lên núi.
Nếu bây giờ cô ta không ăn thì thôi quên đi vậy, tôi nói để trong xe cũng được, dù tôi nói vậy nhưng cô ta cũng không thèm đếm xỉa đến tôi, tôi cất cẩn thận xong thì theo cô ta lên núi.
Trước đây tôi chưa từng đến ngọn núi này, có vẻ có khá ít người đến, vì trên mặt đất không có dấu chân người, nhưng người đó ở trên ngọn núi này sao?
Tôi xốc lại tinh thần, dù gì thực lực của tôi cũng không cao lắm, trong tình huống như này nhất định phải tập trung bảo đảm an toàn cho mình trước.
Ngọn núi này rất lớn, đi tới đi lui một lát trời đã tối thui.
Quả nhiên thứ làm tôi hết nói nổi chính là thần sông hoàn toàn không có ý định dừng lại, một mực nhất định phải tìm được người đó. Nhưng ngọn núi lớn như thế này, đi năm sáu ngày chưa chắc đã đi hết, thần sông nghĩ chuyện này giống như cắn một miếng là ăn xong một chiếc bánh sao?
Nhưng mà đúng là cô ta có thể, làm thần sông mà, tố chất cơ thể tôi không thể so với cô ta được, tôi đi từ buổi trưa, vừa mệt vừa đói, thật sự không chịu nổi.
Tôi chỉ có thể đuổi theo, "Thần sông, tìm một chỗ nghỉ chân có được không?"
"Ta không bắt cậu đi cùng." Thần sông nói mà không thèm quay đầu lại.
Cô ta đã nói như vậy, tôi chỉ có thể kiên trì tiếp tục đi theo cô ta, chẳng lẽ bây giờ lại xuống núi? Như vậy chắc chắn không được, tôi không thích làm việc được một nửa rồi bỏ, nên tôi tiếp tục đi theo cô ta.
Đi đến một giờ sáng, tôi đã không còn cảm giác gì nữa, tôi bất đắc dĩ hỏi cô ta, "Cô thật sự đến đây để báo thù à?"
"Ta nói rồi, kẻ thù của ta phải chết!" Thần sông quay lại liếc tôi một cái, ánh mắt lạnh như băng này làm tôi giật mình, một ánh mắt tràn ngập sát ý!
Nếu không phải mẹ tôi đã nói chuyện với cô ta, thì không thể nghi ngờ rằng, dù tôi có trốn ở đâu, cô ta cũng sẽ đuổi tìm đến đó, rồi giết chết tôi.
Chẳng qua, khi nghe chữ "giết" vừa nãy, ngoài việc đoán được chiếc bụng rỗng của cô ta, tôi còn len lén xem thêm mấy thứ khác nữa, tôi do dự hỏi cô ta tính làm gì? Trực tiếp đi tìm người đó? Sau đó thì giết?
Cô ta không nói gì, chắc là làm vậy rồi.
Tôi nói, "Tôi cảm thấy tốt nhất là đừng nên như vậy."
Đôi mắt cô ta ngưng lại, tôi nói tiếp, "Tôi vừa xem cho cô,... không tính được gì nhiều, nhưng có thế tính được lần này cô lên núi sẽ gặp phải một người quen."
"Người quen?" Thần sông nhướng mày.
"Đúng." tôi gật đầu.
Nói thế nào nhỉ, từ chữ "杀-giết" lúc nãy, ngoại trừ tính ra chiếc bụng rỗng của cô ta thì đúng thật là có tính ra một số thứ khác.
Đầu tiên dựa vào cách suy đoán mặt chữ của tôi mà nói, chữ "杀" này là gồm "x", "nhất" ( chữ 一), "nhỏ" (chữ 小).
Song, bởi vì vừa rồi cô ta đã phát hiện tôi đang tính cô ta nên đã phong tỏa tâm trí của mình, làm tôi không thể tính tiếp được, tôi chỉ có thể coi như là giành giật từng giây, miễn cưỡng phân tích "x" trong chữ "杀-giết".
Dựa vào đoán mệnh mà nói, cái "x" này là người bình thường đã chết, nên mới đánh "x", nhưng phải tùy cơ ứng biến. Thêm nữa, dựa theo hình dạng nó, thì là hai đường thẳng giao nhau, như vậy chứng tỏ hai người đã từng gặp nhau, tuy nhiên thần sông muốn đến đây để gặp người khác
Về phần tại sao tôi nói là người quen của thần sông thì là...
Tôi nói những phân tích này ra, sau khi nghe xong thần sông nhìn tôi, "Ta đã gặp người đó rồi? Còn là người quen ư?"
"Tôi nói cô đừng giận nhé." Tôi nói.
"Vậy ngươi đừng nói nữa." Thần sông không hề do dự xoay người bỏ đi.
Tôi im lặng đi theo, cũng nhẹ nhàng thở phào 1 hơi.
Thật ra nói ra cũng được thôi, vì sao tôi khẳng định người thần sông gặp là người quen chứ?
Rất đơn giản, "x" là hai đường thẳng giao nhau, thể hiện rằng hai người khác nhau sẽ gặp nhau trên ngọn núi này, như vậy dựa vào lòng dạ ác độc của thần sông, người này sẽ là kẻ thù? Không phải, thần sông nói, kẻ thù của cô ta đều chết rồi. Vậy là một người lạ không quen biết? Cũng không phải, người lạ nếu biết là thần sông, không chạy mất dép mà còn đến gặp làm gì?? Vì vậy chỉ có thể là người quen mà thôi.
Nếu nói lời này ra, với tôi mà nói thì chắc chắn là tự rước lấy nhục? Nói cô ta lòng dạ ác độc ngay trước mặt cô ta, tôi chết được rồi.
Có điều tôi tưởng thần sông thực sự không hỏi, thế nhưng ai ngờ cô ta đi được một lát lại đột nhiên quay lại nhìn tôi, nói, "Vì sao ngươi lại nói là người quen?"
"Tôi nói rồi thì cô đừng giận nhé." tôi nói bất đắc dĩ.
Mẹ tin cô ta không giết tôi, điều này cho thấy ít nhất cô ta sẽ tuân thủ hứa hẹn của mình, dù cô ta có là một con người độc ác đi chăng nữa.
" Nói đi."
"Cô còn chưa nói cô sẽ không giận." Tôi kiên trì.
Thần sông khẽ hít một hơi, như đang áp chế cái gì đó, mấy giây sau cô ta mới nói, "Được, ta không giận, nói đi."
Cô ta đã nói vậy thì tôi chỉ có thể nói ra những phân tích của mình, đương nhiên tôi không nói cô ta lòng dạ độc ác, mà dùng môt cụm gần giống vậy để thể hiện đại ý của mình.
Quả nhiên sau khi nghe xong, đôi mắt thần sông ngưng lại, cô ta nhìn tôi mấy giây, "Thì ra là như vậy!"
Mấy chữ này mang theo sự lạnh lẽo, mỗi một chữ truyền vào tai tôi lại làm tôi tê hết cả da đầu.
"Người quen này là ai?" Thần sông hỏi.
"Chính cô phải biết chứ."
Thần sông lắc đầu, "Ngươi nói rộng quá."
"Cô tự nghĩ lại đi, chắc là cô cũng không quen được bao nhiêu người, dù gì với tính cách của cô..." sau khi nói đến đây, chính tôi cũng bó tay, tôi đang nói gì vậy?
Nói cô ta không có bạn?
Chẳng qua đúng là vậy, danh tiếng của cô ta không tốt lắm, cũng không phải một mình tôi nói cô ta không tốt, Dương Siêu, Diệp Thanh, ngay cả ngư dân ở Trường Giang cũng đều nói vậy, tất cả mọi người đều nói vậy thì vấn đề nhất định là ở cô ta.
Thần sông nhìn tôi chằm chằm mấy giây, tôi bị cô ta nhìn chằm chằm như thế có cảm giác như bị giày vò vậy. Ánh mắt đó rất đáng sợ, đương nhiên không phải là tôi sợ, chỉ là ánh mắt đó làm tôi run rẩy, sởn tóc gáy.
Nhưng cô ta chỉ im lặng xoay người đi tiếp, tôi nhẹ nhàng thở phào, cô ta quả nhiên là tuân thủ cam kết.
Tôi tiếp tục đi theo, cô ta biết là sẽ gặp người quen, nên khả năng sẽ có những dự tính khác. Còn dự tính thế nào không phải là việc tôi có thể nói được, dù sao người cùng hội cùng thuyền với cô ta là tôi đây cũng đã nhắc nhở cô ta rồi.
Hình như cô ta hơi giận, tra tấn tôi tới sáng hôm sau, làm tôi đi cả đêm, không nghỉ ngơi một giây phút nào cả, tôi vừa buồn ngủ vừa mệt, vô cùng đau khổ.
Tôi không chủ động nói gì cả, về chuyện nghỉ ngơi, cô ta đã muốn thế thì tôi chỉ có thể liều mình chiều theo ý cô ta thôi. Cô ta là thần sông thì sao? Thậm chí trên người cô ta còn bị thương, để xem xem ai sẽ là người gục trước. Dù sao lúc nãy tôi cũng leo lên cây hái được mấy quả dại đỏ mọng, xem như ăn lót dạ, vẫn trụ được.
Đi theo cô ta, tôi có thể nhìn thấy trên trán cô ta rịn ra một lớp mồ hôi, làn da còn hơi tái nhợt, đúng là bị tôi nói trúng rồi. Cô ta có thể sẽ không trụ nổi nữa, ánh mắt cô ta liếc nhìn bốn phía. Sau mấy giây, cô ta ngẩng đầu lên nhìn về một chỗ, tôi cho là cô ta sắp thua rồi, nhưng không phải, cô ta quay lại nói, "Ta tới trước hay người quen đó tới trước?"
Tôi sững sờ, vô thức hỏi cô ta cái gì? Cô ta lặp lại một lần nữa, tôi nghĩ nghĩ rồi nói, "Người quen của cô tới trước, cũng đã nhìn thấy người đó."
Thần sông nhướng mày, "Chắc chứ?"
Tôi gật đầu, cô ta nhìn tôi không nói gì, tôi biết cô ta muốn tôi giải thích, vì sao lại chắc chắn như vậy.
Thật ra cũng rất đơn giản, "x" là hai con đường giao nhau, nhưng tôi không thể không thừa nhận, bây giờ tôi như đang kéo chân thần sông, làm tốc độ của cô ta chậm lại, một đường bị cản trở, chắc chắn sẽ không nhanh bằng đường kia, nên người quen của cô ta đã đến gặp người đó rồi.
Tôi nói lời này ra, chuyện cản trở tôi cũng không giấu giếm, cô ta sững sờ, nhìn lại tôi, "Cản trở? Xem ra cậu vẫn tự biết mình biết ta đấy."
Cô ta nói xong thì xoay người đi tiếp, tôi bó tay, song tôi cho rằng cô ta sẽ là người bỏ cuộc trước. Xem ra trước mắt tôi vẫn nên chờ xem cô ta ra sao. Đi không ngừng nghỉ một ngày một đêm, tôi cũng đã đầu váng mắt hoa. Cô ta còn đi ở phía trước, tôi mơ hồ đi theo, đột nhiên phát hiện cô ta không đi nữa, tôi nhẹ nhàng thở ra, rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi rồi.
Tôi hỏi nghỉ ngơi ở đâu đây? Cô ta liếc nhìn tôi, "Nghỉ ngơi? Ngươi không nghe thấy tiếng động gì sao?"
Tôi sắp xỉu đến nơi, nghe được tiếng động thế nào được? Chẳng qua cô ta đã nói như vậy thì tôi cũng phải ép mình tỉnh táo 200%. Tôi liếc nhìn bốn phía, bây giờ trời đã tối, tôi thật sự nghe được chút tiếng động, kẹt kẹt kẹt kẹt.
Giống như có tiếng nâng cái gì đó lên. Tôi vội vàng nhìn sang, phát hiện một con đường nhỏ ở đằng xa, trong bóng tối có vài người đang đi. Sau khi tôi tập trung nhìn kĩ mấy người này thì lập tức giật mình, bởi vì đó là bốn người giấy đang khiêng một cái giá, trên giá đặt một chiếc quan tài.
- Hết chương –