Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70

Chương 18: Tìm Đối Tượng




Kiều Tú Chi có thể nói là người duy nhất không nặng nam hay nữ ở công xã Đông Phong, trời sinh bà đã có sức mạnh ghê gớm, trong nhà chỉ còn lại một mình đứa con gái là bà, từ nhỏ được nuôi như con trai mà lớn, trong nhà ngoài nhà đều là bà đứng đầu lo liệu.
Sau khi kết hôn với Tiết Xuyên, bởi vì thân thể Tiết Xuyên không tốt, việc trong ngoài nhà đều tự bà lo liệu tiếp, bởi vì xưa nay bà không cảm thấy phụ nữ khác gì so với đàn ông.
Trong ba người con trai, chỉ có Kiều Chấn Quốc sinh được một đứa con trai, thằng hai và thằng năm thì chỉ có con gái, nhưng bà tuyệt đối không lo lắng.
Không có con trai sao?Chọn con rể về là được rồi, giống như nhà của bà năm đó vậy.
Kiều Tú Chi không trọng năm khinh nữ, nhưng Vạn Xuân Cúc không nghĩ như vậy.
Bà ta cảm thấy con trai mình sinh ra là con trai duy nhất trong nhà họ Kiều, bà ta là đại công thần của nhà họ Kiều, con của bà là cục vàng trong nhà họ Kiều, trên dưới cả nhà đều phải bưng bợ mẹ con hai người họ.
Nhưng hết lần này tới lần khác, mẹ chồng bà ta lại không lo, việc này không phải là đã chọc tới trái tim Vạn Xuân Cúc sao?Vạn Xuân Cúc càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, chỉ là kêu bà ta chính diện phản đòn với mẹ chồng thì bà ta không dám, một quyền của mẹ chồng có thể đánh chết một con lợn rừng đấy, để bà ta đi phản đòn, việc này không phải là muốn chết sao?Từ bên ngoài trở về, tầm mắt Kiều Chấn Quốc đảo qua gương mặt đen như đáy nổi của Vạn Xuân Cúc, lại xoay chỗ khác, coi như không thấy.
Mặt Vạn Xuân Cúc càng đen hơn: "Ông không nhìn thấy tôi không vui sao?"Kiều Chấn Quốc sửng sốt một chút, gãi gãi tránh nói: "Bà thì có khi nào vui đâu? Hơn nữa, mặt của bà trời sinh là đen như heo mọi, ai nhìn ra được là bà vui hay không vui chứ?"Vạn Xuân Cúc: "! "Suýt chút nữa là Vạn Xuân Cúc phun máu, bà ta tìm ông chồng kiểu gì vậy, đúng là chọc tức bà ta mà!Cuối cùng Vạn Xuân Cúc vẫn không ngừng lại, nói chuyện trứng gà với chồng: “Anh nói mẹ có chuyện gì vậy, chú hai đều đã phân gia, mẹ còn cho chú ấy hết trứng gà, vậy chúng ta ăn cái gì?”Kiều Chấn Quốc kỳ quái nhìn bà ta: “Trứng gà là của mẹ, mẹ muốn cho ai thì cho, em có tay có chân, còn muốn đào đồ của bà cụ, em bị mỡ heo lấp não sao?”Vạn Xuân Cúc tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Lúc nào tôi nói muốn đào đồ của mẹ? Chẳng qua tôi cảm thấy nhà khác đều coi cháu trai như bảo bối, nhưng mẹ lại không đối tốt với An Bình lắm, An Bình là cháu trai duy nhất nhà họ Kiều mà ngay quả trứng gà cũng không được chia, thế mà được sao?”“Thật đúng là không tưởng nổi.
” Kiều Chấn Quốc gật đầu phụ họa.
Vạn Xuân Cúc đang đắc ý, lại nghe ông ta nói: “Nói đến việc này cũng tại em, em ngốc như thế, liên lụy con chúng ta ngốc theo, mẹ không thích người ngu, An Bình ngốc như em, sao mẹ có thể thích nó?”Vạn Xuân Cúc: “! ”Bà suýt chút nữa đột tử!Mẹ bất công, có quan hệ gì với việc bà đần, không đúng, ai nói bà ta đần!Kiều Chấn Quốc phớt lờ mặt bà vợ đen sì, lắc đầu thở dài rời đi.
Vạn Xuân Cúc tức giận muốn chết, thật không muốn làm gì nữa, nghĩ thầm tiếp tục như vậy không thể được.
Từ sau khi Phương Tiểu Quyên về nhà mẹ để, đều là chồng bà ta với cha mẹ chồng thay phiên chăm sóc Kiều Chấn Quân, ra tiền lại ra sức, hiện tại ngay cả lương thực cũng bị cướp đi, quá thua lỗ!Phương Tiểu Quyên là vợ Kiều Chấn Quân, dựa vào cái gì bà ta ở nhà mẹ đẻ ăn ngon uống ngon, bọn họ lại chịu khổ liên lụy chăm sóc Kiều Chấn Quân?Không được, không thể tiếp tục như vậy, bà phải tranh thủ thời gian nghĩ biện pháp để Phương Tiểu Quyên trở về mới được!——Tiểu Kiều giẫm vào phân và nước tiểu, vốn muốn Đại Kiều giúp cô ta lau sạch sẽ, lại không ngờ Đại Kiều bị bà nội gọi đi, cô ta tức giận muốn phun máu!Giày dính phân và nước tiểu, hôi thối ngập trời, buồn nôn làm cô ta muốn ném giày đi!Nhưng giày này mới làm, mà cô ta lại chỉ mang theo một đôi giày về nhà bà ngoại, nếu ném giày này đi, cô ta sẽ không có giày đi.
Cuối cùng cô ta dùng trứng gà Đại Kiều cho, đổi giày với một cô bé khác, cũng để đối phương giúp cô ta giặt sạch giày cho cô ta.
Tiểu Kiều đi một đôi giày vừa rách mấy lỗ lại không vừa chân, từng bước đến nhà họ Phương, khi đi ngang qua nhà đội trưởng đội sản xuất Vương Thủy Sinh, cô ta nhịn không được chăm chú nhìn thêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.