Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

Chương 589: Bình dân sao có thể chịu nổi




“Thế nào, ở bên cạnh ta có cảm thấy đặc biệt áp lực hay không?” Vai ngọc của Đào Linh đụng nhẹ vào Lâm Lăng một cái, chớp mắt rồi khẽ cười một tiếng.
“Áp lực thì không có, chỉ cảm thấy chắc đêm nay chịu không nổi.” Lâm Lăng lắc đầu cười, mơ hồ đã suy đoán ra buổi tiệc đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì.
Từ trước đến nay, chuyện đứng ra làm bình phong đều là thiệt thòi mà không được cảm ơn. Nhưng, nể tình lần này cũng nhận nhiệm vụ ở khu vực hòn đảo Phong Linh Tông nên hắn cũng đi ngang qua sân khấu một chuyến.
Ong ——!
Sau đó, khi chấp sự áo trắng mở Truyền Tống Trận ra, dao động không gian xung quanh lập tức kích động kịch liệt. Chỉ thoáng chốc, bóng dáng hai người đột nhiên biến mất khỏi nơi đó.
...
Trên hòn đảo của Phong Linh Điện Tông, tại tế đàn truyền tống thật lớn trong quảng trường trung tâm bên ngoài khu vực thành trấn, hai bóng người đột nhiên hiện ra.
Đó là một nam một nữ, cũng chính là Lâm Lăng và Đào Linh.

“Đi, dẫn ngươi đi dạo một vòng trước.”
Bước xuống tế đàn, Đào Linh kéo tay Lâm Lăng đi thẳng đến con phố bên ngoài quảng trường.
Lúc này đang trong thời gian đèn hoa rực rỡ mới được thắp lên, đường phố trong thành đèn đuốc sáng trưng như ban ngày, người đi đường đông như nêm cối, bày ra một cảnh tượng phồn vinh hưng thịnh.
Lâm Lăng cảm thấy thật mới lạ mà đánh giá bốn phía, trong lòng rất chấn động.
Tuy nơi đây được định nghĩa là khu vực bình dân, nhưng hắn có thể cảm ứng được đám người đi lại trên đường ai ai cũng là võ tu thực lực không tầm thường.
Dù là trẻ con cũng có dao động khí tức của chiến sĩ cấp ba hay cấp bốn.
Nơi đây đã hoàn toàn thực hiện được khái niệm cao cấp là toàn dân đều biết võ!
Khu vực trong thành của hòn đảo Phong Linh Tông được xây dựng cực kỳ phồn hoa, liếc nhìn một cái đã nhìn thấy những cửa hàng rực rỡ muôn màu bên đường.

Cánh tay Lâm Lăng bị Đào Linh ‘lôi kéo’, cứ đi thẳng một mạch, xuyên qua các loại quán ăn vặt.
Trong những quán ăn vặt nội thành Điện Tông, các loại thịt nướng bán ra đều không phải là heo dê bò tầm thường, mà là các loại ma thú chim bay cá nhảy, sau khi ăn vào thì có tác dụng lớn trong việc tẩm bổ cơ thể.
Mà mỗi một chuỗi thịt nướng đều được bán với giá hai viên đá Linh Dương, đổi ra giá hàng bên ngoài thì lên đến hai vạn lượng bạc, bình dân sao có thể chịu nổi.
Lâm Lăng không khỏi âm thầm líu lưỡi, khó trách cư dân bản địa trong thành phố của Điện Tông đều mang thể chất võ tu hơn xa người thường.
Ăn uống gì cũng là linh mễ linh tuyền và thịt ma thú cao cấp, có nhiều tài nguyên phong phú như vậy để hưởng thụ, tích lũy quanh năm suốt tháng, tùy tiện tu luyện một chút đã mạnh hơn võ giả bên ngoài rất nhiều.
Câu nói thánh địa là cội nguồn võ đạo cũng không phải tin đồn vô căn cứ!
“Ngươi có biết phủ đệ Trương gia ở đâu không?” Trong lúc đi dạo, Lâm Lăng đột nhiên hỏi.
Đào Linh gật đầu, hiếu kỳ hỏi: “Ngươi đột nhiên hỏi cái này làm gì? Nói trước, đừng chơi trò úp úp mở mở với ta.”
“Nhiệm vụ.” Lâm Lăng thản nhiên cười, cũng không có ý giấu giếm người ‘Đồng hương’ và cũng là cộng sự Đào Linh này.
“Nhiệm vụ?” Nghe vậy, Đào Linh đảo mắt một cái, hình như nghĩ tới cái gì, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.