Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

Chương 225: Bắn Phá Dữ Dội





Ngay khi đại quân của địch sắp tới gần thành trì, thân hình Lâm Lăng chợt đáp xuống phía trên tường thành.
Chỉ thấy nơi này, đã sớm được Bạch Lân bố trí đông đảo Thành phòng quân chờ đợi.
Hơn một ngàn cung tiễn thủ, vây quanh mép tường thành, dựng cung kéo tên, vẻ mặt căng thẳng chờ mệnh lệnh bắn.
“Lãnh chủ đại nhân, tình hình chiến đấu bên kia đã được khống chế rồi?” Thấy Lâm Lăng đến đây, Bạch Lân trong lòng vui vẻ, lập tức đi tới hỏi.
"Ừm, đợi một lát nữa, quân đội Cuồng tộc giải quyết xong kẻ địch bên kia, sẽ tới đây trợ giúp." Lâm Lăng lạnh nhạt gật đầu, ánh mắt nhìn về phía đại quân đông đảo dưới thành, trong mắt lộ ra vẻ nghiềm ngẫm.
Số lượng quân địch khổng lồ, cộng thêm trang bị và tấm chắn hoàn mỹ, mũi tên bình thường căn bản không cách nào ngăn cản được tốc độ tiến công của bọn họ.
"Nếu quân địch đã tấn công trên toàn diện, thì không cần phải giấu diếm gì nữa."
Trong mắt Lâm Lăng bắt đầu hiện lên tia lạnh lẽo, lạnh lùng nói: "Trực tiếp khai pháo, coi như cho bọn họ một món lễ gặp mặt!”
Dứt lời, bàn tay hắn vung lên, mười khẩu Linh Dương Pháo rực rỡ hào quang xuất hiện trên thành lâu*.
(*chỗ đứng trên đỉnh tường thành)
Sắc mặt Bạch Lân khẽ rùng mình, lúc này truyền lệnh nói: "Chuẩn bị Linh Dương Pháo, đánh bay quân địch!”
Nghe vậy, đám người La Hán và Dương Vũ đều giật mình một chút.
Vừa mới bắt đầu đã phải sử dụng loại vũ khí hung mãnh này?!
Sau đó bọn họ lấy lại tinh thần lại, trong mắt lập tức dâng lên vẻ hào hứng.

Trong chốc lát, hai mươi khẩu Linh Dương Pháo đều bị đẩy đến rãnh tường thành, phân bố ở các hướng khác nhau.
Từng rương Linh Dương Thạch, cũng được đông đảo binh lính vận chuyển vào đúng vị trí.
Mà lúc này, số quân tử sĩ* bên địch xông lên phía trước trước tiên, toàn bộ đều đã tiến vào phạm vi tầm bắn của cung tiễn.
(*quân liều hết hy sinh, chỉ đánh không cần mạng)
Rõ ràng kinh nghiệm tác chiến của bọn họ cực kỳ phong phú, khi bước vào phạm vi tầm bắn, nhao nhao giơ tấm chắn trong tay lên, chuẩn bị ngăn cản mưa tên sắp tới.
Nhưng mà lúc này đây, điều làm cho bọn họ cảm thấy bất ngờ chính là, cho dù đi về phía trước cả trăm thước cũng mãi vẫn chưa có mũi tên nào bắn tới như dự đoán.
“Chẳng lẽ muốn đầu hàng?” Đầu lĩnh dẫn đầu nhóm quân xung phong thầm kinh ngạc, dời tấm chắn trên đỉnh đầu ra, ngước mắt nhìn.
Nhưng vừa nhìn, sắc mặt hắn lập tức tái nhợt, nhịn không được hít một hơi khí lạnh!
“Khai pháo!” La Hán hết sức hào hứng, tựa như đã chờ đợi thời khắc này rất lâu rồi, vẻ mặt phấn khởi quát to.
Sau khi mệnh lệnh phát ra, binh lính phụ trách Linh Dương Pháo lập tức đem Linh Dương Thạch nhét vào hộp pháo, dẫn động phù văn.
Trong phút chốc, hai mươi khẩu Linh Dương Pháo đột nhiên tản ra ánh sáng rực rỡ.
Chỉ thấy phù văn trên thân khẩu pháo hơi mấp máy, từng cỗ năng lượng dao động khủng bố nhanh chóng ngưng tụ ở họng pháo.
Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm...!!!!!

Trong phút chốc, gần như toàn bộ Linh Dương Pháo trên tường thành được khai hỏa.
Tiếng oanh tạc đinh tai nhức óc kia, lập tức lấn át đi tiếng xông gϊếŧ trên mảnh chiến trường này.
Từng luồng đạn pháo cực lớn, cắt qua bầu trời đêm, nhanh chóng đánh về phía quân xung phong dưới thành.
Đợt pháo đầu tiên đập xuống chính là đợt đạn pháo màu đỏ.
Chỉ nghe một tiếng nổ lớn, hơn mười binh lính đang giương cao tấm chắn ở khu vực đó, lập tức bị oanh tạc đến tấm chắn vỡ vụn, tất cả bọn chúng cũng bị nổ đến tan xương nát thịt.
Xèo——!
Sau đó, đạn pháo màu đỏ nổ tung, nhất thời bùng lên ngọn lửa lan tràn tứ hướng, lan ra khắp khu vực xung quanh.
“A a a a !!!”
Bất kể binh lính nào bị ngọn lửa lan đến, cả người lập tức bốc cháy, bị thiêu sống trong tiếng kêu gào thảm thiết hoảng sợ.
Loại Linh Dương Pháo thuộc tính hỏa này, số lượng chừng năm khẩu.
Loại pháo thứ hai là Linh Dương Pháo thuộc tính băng.
Khi viên pháo mang màu xanh lam của băng rơi xuống đất nổ tung, lập tức tràn ra một lượng lớn năng lượng lạnh lẽo, trong nháy mắt hình thành một tầng băng sương đông cứng tất cả binh lính xung quanh lại.
Hơn mười binh lính đứng yên bất động, trên người đều bao trùm tầng băng cứng, thoạt nhìn giống như một pho tượng điêu khắc băng, rất có cảm giác nghệ thuật.
Răng rắc ——!
Nhưng mà loại pho tượng điêu khắc băng nghệ thuật này, cũng không duy trì được bao lâu, rất nhanh đã bị một cơn gió mạnh đánh tan thành mảnh vụn!
Loại pháo kích băng hệ này, tuy nói toàn bộ quá trình tấn công không để lại hút máu me nào, nhưng lại làm cho người ta cực kỳ sởn tóc gáy!
Về phần cái loại đạn pháo màu vàng này, uy lực cũng là không hề thua kém.
Ngay tại khoảnh khắc đạn pháo rơi xuống mặt đất, năng lượng hùng hồn mạnh mẽ tuôn ra, chúng hóa thành vô số đất cát b ắn ra giống như từng lưỡi dao sắc bén, bắn tung tóe bốn phía.
"Phốc phốc phốc!!"
Trong lúc nhất thời, binh lính phe địch đang đứng gần đó, đều là không một ai sống sót, máu tươi nhuộm đỏ một phần đất lớn.
Tiếp theo là đạn pháo màu xanh càng thêm hung mãnh, trong nháy mắt hình thành một cỗ vòi rồng khổng lồ, chỉ cần binh lính bị cuốn vào trong đó, đều bị xoắn tới nát bấy trong tức khắc.
Năng lượng thuộc tính của Linh Dương Pháo tổng cộng có bốn loại, phù văn thuộc tính khác nhau, từng đòn công kích xảy ra cũng không giống nhau.
Nhưng lực sát thương của nó lại gần như khủng bố như nhau.
Hai mươi khẩu Linh Dương Pháo, vẻn vẹn chỉ một đợt bắn phá, đã tiêu diệt hơn một ngàn quân địch!
Thứ vũ khí đáng sợ như thế, chẳng trách ở trong chiến trường xưa chỉ cần nghe danh nó đã đủ làm người ta biến sắc!
Mà dưới sự tấn công mạnh mẽ như thế, sĩ khí vốn cao ngất của quân địch rõ ràng đang giảm mạnh.
Cả đám lộ ra vẻ sợ hãi, tốc độ xông về phía trước cũng chậm lại không ít.
Tiếng kèn rút lui vẫn chưa vang lên, bọn họ cũng không dám mạo hiểm rút quân.
Nhưng mà lúc này, trên tường thành thành phố Hỗn Loạn, hai mươi khẩu Linh Dương Pháo, lại một lần nữa sáng lên ánh sáng rực rỡ.
Từng luồng năng lượng dao động, điên cuồng ngưng tụ.
Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm...!!!!
Dưới sự khống chế liên hợp của hơn mười pháo thủ, tất cả Linh Dương Pháo lại đột nhiên khai pháo.
Tiếng pháo nổ vang vọng khắp bầu trời.
Bởi vì tầm bắn của Linh Dương Pháo, có thể đạt tới ngàn thước.
Cho nên mặc dù quân đoàn Hắc Vũ có thả chậm tốc độ tiến tới lại, nhưng từng luồng đạn pháo thật lớn kia, vẫn chính xác không sai lệch rơi vào giữa đại quân dày đặc của phe địch như cũ.

Trong lúc nhất thời, mặt đất chấn động, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.
Một mảng chiến trường này, gần như đã trở thành lò mổ cho linh dương pháo bắn phá.
Phía sau xa xa, Lữ Thương đang giương ánh mắt nhìn xa, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc nhìn một màn này.
Ánh mắt bày mưu tính kế trước kia, giờ phút này đã không còn sót lại chút gì.
Rõ ràng chính ông ta cũng là không nghĩ tới, một Lãnh địa Hỗn Loạn nho nhỏ, lại có được vũ khí đáng sợ như vậy.
Chuyện này, hoàn toàn đã vượt khỏi tầm khống chế của ông ta.
“Linh Dương Pháo, đó là Linh Dương Pháo trong truyền thuyết!”
Bên cạnh, bốn gã phó tướng cũng bày vẻ mặt nghiêm túc, trong mắt tràn đầy vẻ chấn động.
"Báo ——!" Đúng lúc này, một phi kỵ binh* cả người nhuốm máu, khàn giọng chạy tới.
(*kỵ binh nhưng cưỡi chim tấm công trên không)
Khi vừa lao xuống đất, con đại bàng mỏ sắt bị đứt mỏ ngay.
Lập tức rơi xuống đất chết ngay tại chỗ.
"Chuyện gì xảy ra?!" Lữ Thương nhíu mày hỏi, mơ hồ có một dự cảm không tốt.
Tên phi kỵ binh kia sắc mặt tái nhợt, vẫn chưa kịp lấy lại bình tĩnh nói: "Phi kỵ doanh của chúng ta ở khu vực quáng mạch bị mai phục, thương vong trầm trọng, ngoại trừ ta may mắn đào thoát, các huynh đệ khác đã bị gϊếŧ toàn bộ..."
"Tất cả kẻ địch đều là cuồng chiến sĩ, một đám cuồng tộc chiến sĩ có lý trí!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.