Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

Chương 223: Bài Binh Bố Trận





“Nơi này, chính là vị trí mỏ đá Linh Dương.”
Lữ Thương cầm một nhánh cây, chỉ vào khu vực rừng núi phía sau thành phố Hỗn Loạn trên bản đồ.
“Đúng vậy, thống soái.”
Phó tướng gật đầu, nói: “Bởi vì lần trước thành phố Hỗn Loạn mở rộng thành trì, gần như đã sát nhập khu vực này vào thành, hơn nữa địa thế hiểm trở, không dễ hành quân.”
“Cho nên, nếu muốn chiếm lĩnh mỏ đá Linh Dương, chỉ có thể công thành từ phía chính diện.”
Lữ Thương trịnh trọng nói: "Địa thế hiểm trở, chẳng qua là khó với bộ binh mà thôi, nếu dùng không binh thì có thể giải quyết được vấn đề này."
Nghe vậy, ánh mắt của bốn gã phó tướng đều sáng lên, tất cả đều bừng tỉnh hiểu ra.
Bọn họ ngay lập tức im lặng, đứng ở bên cạnh yên lặng nghe Lữ Thương nói tiếp chiến thuật sách lược.
“Để giảm bớt thương vong, áp dụng thuật nghi binh dương đông kích tây, vận dụng không binh, bay vòng đến khu vực mỏ đá phía sau thành phố Hỗn Loạn.”
“Bằng cách này, để đảm bảo an toàn cho mỏ đá Linh Dương, quân địch chắc chắn sẽ điều động lực lượng phòng vệ mạnh nhất của thành phố tiến đến phòng thủ.”
“Đến lúc đó, quân chủ lực của ta liền có thể nhân cơ hội này lấy thế lôi đình mà công thành!”
Chỉ thấy tay Lữ Thương cầm nhánh cây, nhanh chóng vẽ những vòng tròn trên mô hình bản đồ, câu chữ rõ ràng giảng giải chiến lược.
“Thống soái anh minh!”
Nghe xong, bốn gã phó tướng ngẩn ra, đồng loạt chắp tay, cung kính nói.
Chiến thuật này, tuy là cũ kỹ, nhưng lại rất thích hợp với tình hình chiến sự lúc này.
Xét cho cùng, những kho báu khổng lồ như mỏ đá Linh Dương, chính là nhu cầu thiết yếu cho sự phát triển của Lãnh địa Hỗn Loạn hiện tại, vô cùng quan trọng.
Vì vậy, sử dụng thủ pháp nghi binh có thể nói là đánh thẳng vào điểm đau của địch, tất nhiên sẽ khiến vị lãnh chủ kia đứng ngồi không yên, điều động lực lượng chủ lực đến chi viện.
Quả nhiên, gừng càng già càng cay.

Bốn gã phó tướng liếc nhìn lẫn nhau, từ trong mắt đối phương đều có thể nhìn ra ý nghĩ trong lòng mình.
Cùng thời khắc đó.
Trên thành lầu của lãnh địa Hỗn Loạn.
Lúc này, trong phòng hội nghị, rất nhiều tướng lĩnh cấp cao đều tập hợp tại đây.
“Quân đoàn Hắc Vũ đã lên đường hành quân liên tiếp mấy ngày, thể lực binh lính đã tiêu hao quá nhiều.”
Bạch Lân đứng bên cạnh Lâm Lăng phân tích: “Dựa theo suy đoán của ta, lần này quân địch thử đi qua, đêm nay hẳn là sẽ không có động tĩnh gì.”
“Vậy nên lúc này chúng ta không cần quá gấp gáp, hãy để binh lính nghỉ ngơi càng nhiều càng tốt, chuẩn bị cho trận chiến ngày mai.”
Lâm Lăng bình tĩnh nói: "Ngươi nói đúng."
“Truyền lệnh xuống dưới, quân chủ lực nghỉ ngơi chuẩn bị chiến đấu, quân phụ canh phòng nghiêm ngặt đề phòng quân địch đánh lén.”
“Vâng, Lĩnh Chủ đại nhân!”
Một người vệ binh lập tức lĩnh mệnh, xoay người đi ra khỏi phòng hội nghị.
“Bạch Lân, theo suy nghĩ của ngươi, lần này tướng quân phe địch sẽ có chiến thuật gì?"
Đột nhiên, Lâm Lăng nhìn Bạch Lân đang đứng bên cạnh, hỏi.
Đối với chiến lược quân sự tiếp theo của hắn ta, hắn càng ngày càng chắc chắn.
Bạch Lân cũng không trả lời ngay lập tức.
Ánh mắt hắn trầm tĩnh, nhìn sa bàn quân sự trước mặt, trong đầu không ngừng diễn luyện các loại hình ảnh.
Một lát sao, trong mắt Bạch Lân bắt đầu hiện lên một tia ánh sao, nhẹ nhàng nói:

“Thành phố Hỗn Loạn của chúng ta lưng dựa núi Thiên Viêm, bên trong rừng rậm địa thế hiểm trở, rất khó hành quân.”
“Cho nên, vị trí quân địch tấn công, chủ yếu sẽ tập trung ở phía trước thành phố.”
“Mà binh lực của chúng ta cũng cần thiết thủ ở nơi này, đề phòng quân địch phá thành mà vào!”
Đám người La Hán âm thầm gật đầu, tán thành với suy nghĩ của Bạch Lân
“Nhưng mà!”
Lúc này, Bạch Lân đột nhiên thay đổi, “Thống soái quân địch là Lữ Thương, nhất định sẽ không đơn giản trực tiếp công thành như vậy.”
“Ồ? Vậy sẽ như thế nào?”
Lâm Lăng khẽ nhướng mày, dò hỏi.
Bạch Lân quét ánh mắt về phía mọi người, chợt dừng lại trên người Lâm Lăng, vững vàng nói: “Đổi vị trí mà nói, nếu ta là thống soái Lữ Thương, như vậy, ta sẽ áp dụng sách lược dương đông kích tây.”
“Nói một cách đơn giản, chính là chiến thuật nghi binh.”
“Theo ta được biết, quân đoàn Hắc Vũ có nuôi dưỡng một loại ma thú, một loài chim gọi là
‘Thiết Chủy Ưng ’.
“Số lượng không nhiều lắm, chỉ có khoảng 3000 con.”
Bạch Lân nói đầy ẩn ý: “Nhưng cũng đủ để lập một binh đoàn không binh.”
Nghe vậy, ánh mắt Lâm Lăng hơi nheo lại, tựa hồ đã đoán ra được Bạch Lân đang suy nghĩ gì.
"Vì vậy, theo kế hoạch chiến lược trước đây của Lữ Thương, ông ta nhất định sẽ không hấp tấp tấn công thành phố.
Thay vào đó, ông ta sẽ điều động kỵ binh bay đến phía sau thành phố của chúng ta."
Nói đến đây, cây gậy trong tay Bạch Lân chỉ thẳng vào khu vực mỏ đá Linh Dương trên bản đồ, nghiêm nghị nói: “Nơi này, chính là mục tiêu bọn họ sẽ đánh nghi binh, sau đó dẫn dụ quân chủ lực của chúng ta đến chi viện, nhằm phân tán lực lượng phòng thủ thành phố.”
“Đến lúc đó, quân địch sẽ thừa cơ khởi xướng tổng tiến công, nhất cử công phá thành trì!”
Sau khi nghe những gì Bạch Lân nói, tất cả mọi người có mặt đều chợt nhận ra.
Đặc biệt là Dương Võ cùng La Hán, những người xuất thân từ thế lực bang hội, từ trước đến nay cuộc chiến giữa các bang hội đều là trực tiếp chém gϊếŧ sống mái với nhau.
Không nghĩ tới, binh thuật trong chiến trường lại quỷ kế đa đoan như vậy.
“Nếu nói như vậy, chỉ cần quân chủ lực phòng thủ thành phố của chúng ta không đi chi viện, vậy chẳng phải là được rồi sao?”
La Hán ngẫm nghĩ, đề nghị nói.
Bạch Lân lắc đầu, nói: “Khu vực mỏ đá ở sau thành, nếu như không chi viện, nếu như bị kỵ binh của quân địch khống chế, đến lúc đó trước sau cùng đánh, đối với chúng ta mà nói, cũng là cực kỳ bất lợi.”
Nghe vậy, La Hán nhíu mày, “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Bạch Lân quét ánh mắt về phía mọi người, khóe miệng chậm rãi cong lên đầy ẩn ý.
“Việc này không khó giải quyết, tương kế tựu kế!”
Cây gậy trong tay Bạch Lân di chuyển về phía doanh địa của Cuồng tộc bên trong thành phố, mỉm cười nói.
“Đừng quên, chúng ta còn có những người anh em chiến sĩ Cuồng tộc, cùng với mười khẩu pháo Linh Dương được đặt ở nơi đó, chỉ cần kỵ binh của quân địch dám có can đảm mạo phạm, chúng ta sẽ khiến bọn họ có đến mà không có về!”
Nghe được lời này, trước mắt đám người La Hán đột nhiên sáng ngời.
Hiện giờ hai át chủ bài của thành phố Hỗn Loạn, đúng là quân đội Cuồng tộc cùng với pháo Linh Dương.
Với vũ khí gϊếŧ người hùng mạnh này và binh chủng Cuồng tộc trấn giữ, hàng phòng thủ phía sau thành phố chắc chắn sẽ kiên cố không thể phá vỡ nổi!
“Những lời vừa rồi chẳng qua chỉ là phỏng đoán của ta, dù sao thì tình hình chiến sự hay thay đổi, ta cũng không có cách nào phỏng đoán chính xác mưu kế thực sự của chủ soái quân địch.”
Bạch Lân khiêm tốn mỉm cười nói.
Không nghĩ tới, chiến lược hắn phỏng đoán hoàn toàn tương ứng với tình hình bài binh bố trận của thống soái quân địch.

Lâm Lăng bình tĩnh gật đầu, trực tiếp ra lệnh.
“Không cần lo lắng nhiều, cứ dựa theo ngươi phỏng đoán mà bố trí phòng thủ.”
Thoáng chốc, hội nghị giải tán, mọi người nhanh chóng chấp hành trong sự bố trí của Bạch Lân.
Bởi vì dòng dõi Cuồng tộc chỉ nghe lệnh một mình Lâm Lăng.
Vì vậy việc triển khai bố trí ở khu vực mỏ đá này thật ra do một mình Lâm Lăng tự xử lý, dự định sẽ giáng cho quân địch một đòn khắc cốt ghi tâm.
Sáng sớm hôm sau.
Mặt trời từ từ dâng lên.
Cho đến tận trưa cũng không thấy động tĩnh gì từ quân đoàn Hắc Vũ!
“Chẳng lẽ bọn họ dự định vây khốn thành trì, chuẩn bị đánh giằng co?”
Đối với việc quân địch án binh bất động, Bạch Lân cũng có chút không nắm chắc.
“Không cần phải gấp gáp, hiện giờ vật tư chuẩn bị cho chiến tranh, chúng ta dự trữ trong thành phố cũng đủ tiêu hao ba tháng, xem ai có thể tiêu hao được.”
Hai mắt Lâm Lăng hơi híp lại, nhìn về phía quân trại tối tăm xa xa ngoài thành, nhẹ giọng nói: “Ta tin tưởng năng lực của ngươi.”
“Đa tạ lãnh chủ đại nhân coi trọng.”
Nghe vậy, Bạch Lân sắc mặt hơi hơi động, cảm thấy bất ngờ khi được ưu ái vội vàng khom mình hành lễ.
Cứ như vậy, hai quân giằng co tại đây, thời gian một phút một giây trôi đi.
Khi màn đêm buông xuống.
Quân đoàn Hắc Vũ vẫn luôn án binh bất động, cuồi cùng bắt đầu có động tĩnh!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.