Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

Chương 2: Thuần Thú Sư Đỉnh Cấp





“Muốn chơi ta à, muốn ăn đòn.

Sắc mặt Lâm Lăng phát lạnh, nâng chân phải lên, hung hăng đạp lên cổ chân của đối phương.
Cú giẫm này gần như dồn hết sức lực.
“Rắc!”
Sau khi giẫm xuống, dưới chân lập tức truyền đến tiếng xương cốt đứt gãy.
Khớp xương cổ chân của tên học đồ kia lập tức gãy nát, sau đó té ngã trên đất rồi liên tục kêu la thảm thiết.
Thấy tình cảnh này, bọn người đầu bếp thay đổi sắc mặt, đều kinh hãi mà nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng.
Chẳng lẽ hắn nhìn thấy được?
Không có khả năng!
Bọn họ đều biết rõ tất cả chi tiết của đại cô gia Vương gia này.
“Nghe nói thính giác của người mù rất nhạy bén, có lẽ hắn nghe thấy động tĩnh, biết có người đưa chân ra ở phía trước?”
Tên chủ bếp to béo hơi nhíu đôi mày rậm lại, tự thuyết phục bản thân.
“Lão tử cũng muốn xem thử ngươi mù thật hay là giả mù!”
Mắt thấy chung quanh đều là người của mình, gã mang vẻ mặt hung ác nhào về hướng Lâm Lăng.
Vèo!
Bàn tay to dài tát thẳng một cái vào đầu Lâm Lăng.
Xẹt ——!

Nhưng đúng lúc này, Công Phu Tiểu Dăng bay vọt lên từ bả vai Lâm Lăng, tốc độ cực nhanh, giống như hắc quang chợt lóe qua.
Ngay sau đó, bàn tay nâng lên cao của tên chủ bếp to béo kia lập tức bị đứt mất ba ngón, máu tươi phun trào.
“A! Tay của ta!!”
Tên chủ bếp lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết, hoảng sợ nhìn bàn tay bị đứt ba ngón, đau đến cả người chảy ròng mồ hôi lạnh.
Thấy tình cảnh này, những đầu bếp phía sau sợ ngây người, vẻ mặt hoảng loạn.
Rốt cục vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao chỉ trong nháy mắt mà bàn tay của chủ bếp đã bị chặt mất ba ngón.
Bọn họ rất xác định, vừa rồi rõ ràng không nhìn thấy Lâm Lăng có bất cứ hành động nào.
Ngay lập tức, chuyện không thể tưởng tượng này làm tất cả đầu bếp đều chấn kinh!
Lúc này Công Phu Tiểu Dăng đã đậu lên bả vai Lâm Lăng lần nữa, khẽ liếm máu trên cái chân trước, lạnh nhạt như một sát thủ.
Kỹ năng Huyết Nhận Liêm Túc đạt được sau khi cường hóa khiến chân của Công Phu Tiểu Dăng sắc bén như lưỡi dao, chiến lực cũng mạnh lên rất nhiều.
Tên chủ bếp to béo chỉ là người thường, sao có thể nắm bắt được quỹ đạo công kích của Công Phu Tiểu Dăng, thậm chí còn không biết là ai làm gã bị thương.
“Tốc độ thật nhanh!”
Sau khi chứng kiến sức mạnh của Công Phu Tiểu Dăng, Lâm Lăng thầm kinh hãi trong lòng.
Ngay cả một con ruồi sau khi cường hóa cũng lợi hại như thế, nếu đổi thành động vật nào càng cao cấp hoặc là mãnh thú thì chẳng phải càng nghịch thiên?!
“Hiện giờ còn có thể bắt được bốn con sủng vật, phải đi kiếm chút tiền mới được.

Đã nếm được quả ngọt của hệ thống, giờ phút này Lâm Lăng mang đầy hùng tâm tráng chí, tính cường hóa ra một quân đoàn động vật.

Tuy nói có thể bắt được động vật, nhưng tiền tài không phải vấn đề đơn giản là làm nhiều có nhiều.
Cho nên trước mắt, chỉ có mau chóng kiếm tiền mới là ưu tiên hàng đầu.
Dù sao cường hóa sơ cấp cấp thấp nhất trong hệ thống cũng cần đến một vạn lượng, hiện tại trong túi hắn không còn đồng nào, chỉ có thể tìm một vài chiêu số kiếm tiền nhanh chóng.
Trong lòng nghĩ đến đây, Lâm Lăng nâng bước chân vững vàng rời khỏi nơi này.
Dáng vẻ bình tĩnh của hắn làm các đầu bếp ở đây lòng còn sợ hãi, không dám gây sự nữa.
Khi bước ra khỏi cánh cổng Vương phủ, Lâm Lăng ngẩng đầu.
Công Phu Tiểu Dăng cũng ngẩng lên.
Hắn lẳng lặng thưởng thức ánh chiều tà khi mặt trời lặn.
Ánh sáng màu đỏ cam chiếu vào khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của hắn, cặp mắt xám trắng kia hiện ra chút tự tin.
Từ lúc xuyên qua tới nay, tâm tình của Lâm Lăng chưa bao giờ sảng khoái như hôm nay.
Đi trên đường phố ngựa xe như nước, Lâm Lăng lạ lẫm mà đánh giá hoàn cảnh chung quanh.
Nhiều năm qua, đây xem như lần đầu tiên hắn nhìn thấy cảnh vật của thành thị này, cũng mang hơi hướng phong cách tương tự như kiến trúc cổ đại kiếp trước.
Mà khi tuổi dần dần tăng trưởng, Lâm Lăng cũng có hiểu biết đại khái đối với mảnh đại lục này.

Đại lục này tên là Thương Khung, không có tông phái tiên tu thường thấy trong tiểu thuyết.
Chiến sĩ và pháp sư mới là chủ tu của thế giới này!
Tiếp theo là công pháp!
Chiến kỹ chia thành Thiên, Địa, Huyền, Hoàng.
Các võ giả cùng một đẳng cấp, nếu chiến kỹ cao cấp hơn đối phương thì trong lúc so đấu có thể chiếm được ưu thế cực lớn.
Còn về võ học của pháp sư thì cực kỳ huyền ảo và phức tạp, trên thị trường căn bản không thể mua được, phải tiến vào học viện võ phủ mới có cơ hội học tập.
Lâm Lăng cảm thấy năng lực hiện tại của mình càng giống một loại chức nghiệp ít được lưu ý, đó là thuần thú sư.
Nhưng, thuần thú sư như hắn lại tương đương với đại sư đỉnh cấp cấp tốc.
Một lần cường hóa có thể khiến bất cứ động vật nào trung thành, thậm chí chiến lực tăng lên toàn diện, còn có thể lên cấp lột xác, thử hỏi có thuần thú sư nào có thể làm được?
Sau khi đi dạo một vòng trên phố, cuối cùng bước chân của Lâm Lăng cũng ngừng lại trước một cửa hàng treo bảng hiệu màu đen.
Toàn bộ bảng hiệu này đen nhánh, cũng không có chữ viết gì đánh dấu, nhìn có vẻ cực kỳ quỷ dị.
Có lẽ người thường xem không hiểu, nhưng một số người biết chuyện cũng hiểu đây là một cửa hàng đặc thù, là điểm trung gian chuyên bán ra nhiệm vụ ám sát.
Tất nhiên Lâm Lăng biết, hai đại lão bản phía sau cửa hàng này chính là Vương gia và Lâm gia.
Ở thành Lạc Dương, Vương gia chính là kim chủ có nhiều tài phú nhất.
Lâm gia là gia tộc cổ võ, vũ lực mạnh nhất.
Mà muốn mở ra loại cửa hàng đặc thù này, không chỉ cần đến vũ lực cường đại che chở, còn phải có tài phú cực lớn để vận hành, hai nhà đành phải liên thủ.
Nửa năm trước, hắn làm vật hi sinh, ở rể vào Vương phủ, đạt thành quan hệ liên hôn hợp tác giữa hai nhà.
Gian hắc điếm trước mắt chính là khởi nguyên sỉ nhục lúc trước hắn phải chịu.

“Nếu nơi này là bắt đầu, vậy kết thúc ở nơi đâu đi! ”
Nhìn cửa hàng trước mặt, Lâm Lăng lẩm bẩm trong lòng, khóe mắt liếc nhìn một cái nón đấu lạp được đặt bên cạnh vách tường.
Hắn thuận tay nhặt lên rồi đội lên đầu.
Bên ngoài đấu lạp có một lớp lụa đen rũ xuống, hoàn toàn che khuất khuôn mặt hắn.
Lâm Lăng trực tiếp bước vào cửa hàng, lập tức có một mùi hương thanh đạm xông vào mũi.
Mượn dùng thị giác của Công Phu Tiểu Dăng, Lâm Lăng nhìn thấy một nữ tử đi tới trước mặt.
Chỉ thấy một nữ tử đang muốn đi ra khỏi tiệm, ăn mặc tố y màu lam nhạt thanh nhã, dáng người duyên dáng, dung nhan tuyệt mỹ kia đẹp đến mức khiến người ta hít thở không thông.
“Mùi này! Chẳng lẽ là nàng?!”
Cái mũi Lâm Lăng khẽ nhúc nhích, tuy trước kia không thể nhìn thấy, nhưng lại lập tức nhận ra mùi hương đặc trưng trên người nữ tử.
Bởi vì nữ tử mỹ lệ này chính là thê tử hữu danh vô thực của hắn, Triệu Linh Nhi.
Tiếp xúc được nửa năm, Lâm Lăng và Triệu Linh Nhi rất hiếm khi trao đổi, nhưng hắn cũng có chút hiểu biết đối với người này.
Triệu Linh Nhi không chỉ xinh đẹp mà còn là một kỳ nữ thiên tư thông minh, ngoài ra đã đạt tới trình độ pháp sư tứ cấp ở phương diện võ tu.
Ở thành Lạc Dương, số lượng pháp sư hiếm như lông phượng sừng lân, càng đừng nói là có thể đạt tới tiêu chuẩn tứ cấp.
Cho nên quyền thế và địa vị của nàng trong toàn bộ Vương gia chỉ đứng sau Vương gia chủ, cũng là người quản lý phía sau hắc điếm này.
Mà Triệu Linh Nhi vì giúp gia nghiệp lớn mạnh, lại do tâm tính thanh ngạo, không muốn thất thân trước khi chưa gặp được người ái mộ, cho nên đã lựa chọn Lâm Lăng một người mù có thể dễ dàng khống chế để ở rể.
“Hiện tại ngươi cảm thấy ta trèo cao không nổi, về sau ta sẽ khiến ngươi đi theo không kịp.

Khóe miệng Lâm Lăng nhếch lên một nụ cười lạnh, trầm mặc không nói gì mà lướt ngang qua Triệu Linh Nhi…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.