Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

Chương 161: La Bàn Luân Hồi Kích Động





Đùng đùng đùng!!!
Trong nhất thời, tiếng chiến đấu kịch liệt vang lên hết đợt này đến đợt khác trên quảng trường.
Cuộc giao chiến cấp bậc cao như vậy khiến mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Bốn bộ Phù Khôi, hai cường giả cấp 9 đối chiến với một cường giả Thánh Vực.
Hai bên cũng miễn cưỡng đạt tới cục diện cân bằng.
Đương nhiên cũng nhờ Kiếm Thánh mắt mù nương tay không dùng hết sức, trong lúc kiếm ý dâng trào, đa số kiếm thức sắc bén đều chém vào người những Phù Khôi Thạch Thú đó.
Nói thế nào thì trong thời đại của mình, Kiếm Thánh mắt mù cũng có giao tình không cạn với tổ tông Tần thị và Cổ thị.
“Rốt cuộc gia tộc Cổ thị cũng không nhịn được sao.” Trong mắt Viêm Hoằng Nghị hiện lên tia sắc lạnh, sao lại không nhìn ra tâm tư của Cổ Liệt, hắn lập tức cười lạnh lẩm bẩm.
Nhưng như vậy cũng tốt, có Kiếm Thánh mắt mù giữ chân những Phù Khôi và hai võ giả cấp 9 kia thì thế cục trên quảng trường lập tức nghiêng về hướng hắn.
“Tôn Mục, ngươi lập tức diệt trừ Tứ hoàng tử đi.” Nói xong, Viêm Hoằng Nghị lạnh nhạt nhìn về phía Lôi Mông và nói: “Còn ngươi, bắn chết tên thích khách kia, đừng để hắn làm vướng chân vướng tay nữa.”
“Tuân lệnh, Tam điện hạ.” Tôn Mục cung kính gật đầu, ánh mắt lạnh lẽo đột nhiên nhắm vào Viêm Thần trong đám người, đối với gã thì gϊếŧ chết một võ giả cấp 6 đơn giản như bóp chết một con kiến.
Rầm!
Thân thể gã lập tức di động, lao về hướng Viêm Thần với tốc độ hung hãn.
Lôi Mông im lặng giơ trường cung lên, ánh đỏ chớp động, ba mũi tên lửa cháy bừng bừng được đặt lên dây cung.
Mũi tên chỉ thẳng vào Lâm Lăng.

“Tiểu Hổ, ngăn tên kia lại!” Ánh mắt Lâm Lăng hơi trầm xuống, lập tức quát lạnh một tiếng.
Hiện giờ Tần Hùng không thể thoát thân, trong cấp bậc chiến sĩ cấp 9 thì chỉ có Hỏa Lân Hổ mới cản được Tôn Mục.
Rống ——!
Chỉ thoáng chốc, Hỏa Lân Hổ gào rống lao vút ra, lần này nó trực tiếp kích hoạt kỹ năng Lam Viêm Thú Thể.
Khí tức cả người nó điên cuồng tăng vọt, thân thú cũng đột nhiên căng phồng lên, cơ bắp no đủ tràn ngập sức mạnh khủng bố.
Tốc độ của Hỏa Lân Hổ cực nhanh, lập tức lao đến phía trước Tôn Mục, móng vuốt thật lớn mang theo một ngọn lửa xanh nóng rực chụp thẳng vào người gã.
Đồng tử của Tôn Mục bỗng co rụt lại, tốc độ lao tới hơi tạm ngừng, trường kiếm trong tay chém nghiêng qua.
Keng!
Trong khoảnh khắc thân kiếm và móng vuốt va chạm, một tiếng động giống như kim loại va chạm lập tức vang lên.
Tôn Mục cảm nhận được một sức mạnh hùng mạnh đến cực đoan truyền thẳng từ thân kiếm lên thân thể mình, gã lập tức bị chấn động đến lui liên tục về phía sau.
Mà trong lúc lùi lại, bên trong thân thể gã cũng không ngừng truyền ra những tiếng nổ rất nhỏ.
“Phụt!”
Khí huyết trong cơ thể Tôn Mục cuộn trào mãnh liệt, lập tức há mồm phun ra một ngụm máu tươi.

Hiển nhiên, khi đối mặt với Lam Viêm Thú Thể của Hỏa Lân Hổ thì gã hoàn toàn không phải đối thủ ở phương diện sức mạnh.
Nhìn thấy Hỏa Lân Hổ lao tới ngăn cản, mục tiêu của mũi tên trong tay Lôi Mông đột nhiên đổi hướng.
Chợt nghe ‘Keng’ một tiếng, ba mũi tên bỗng được bắn ra.
Có lẽ trong đó có võ học tiễn pháp nào đó nên trong khoảnh khắc ba mũi tên bắn ra thì linh khí thiên địa xung quanh lập tức gào thét lao đến rồi hóa thành ba hư ảnh hỏa long, rít gào nhắm về phía Hỏa Lân Hổ.
Nhưng lúc này, một lốc xoáy năng lượng màu đen thật lớn bỗng ngưng tụ ra, ba hỏa long cứ như thế mà bị hút vào lốc xoáy.
Ngay sau đó, ba mũi tên lửa kia đột nhiên đổi chiều trong lốc xoáy hắc ám kia, quay ngược lại quỹ đạo ban đầu rồi bắn về phía Lôi Mông.
Loại võ học này chính là công pháp của gia tộc Cổ thị, Càn Khôn Na Di!
Sau khi lốc xoáy hắc ám tiêu tán, Cổ Vân Nhạc đi ra từ phía sau.
“Đối thủ của ngươi là ta.” Cổ Vân Nhạc nhếch miệng cười lạnh một tiếng, hai mắt sáng ngời, sôi sục ý chí chiến đấu mà nhìn chằm chằm vào Lôi Mông.
“Còn có ta.” Tần Vũ cũng theo sát sau đó, đứng song song với Cổ Vân Nhạc.
Thấy thế, Lôi Mông hơi giật mình, một tia cảm xúc phức tạp thoáng hiện.
Lâm Lăng không khỏi thầm than một tiếng trong lòng.
Nếu để bọn họ biết, kẻ địch đối mặt lúc này là lão tam thì không biết sẽ có cảm tưởng gì.
Lâm Lăng cũng không muốn vạch trần chuyện này, bởi vì hắn mơ hồ cảm thấy Lôi Mông có bất đắc dĩ hay nổi khổ nào đó.
Nếu không thì tại sao hai lần trước khi hắn bị tập kích, Lôi Mông lại âm thầm ra tay cứu giúp? Mà tất cả những chuyện này có liên quan đến Tam hoàng tử kia.
Trong lòng nghĩ như vậy, Lâm Lăng chuyển mắt về hướng Viêm Hoằng Nghị cách đó không xa.
Chỉ thấy tên kia cũng đang nhìn chằm chằm vào hắn.
“Đã không có Phù Khôi và Hỏa Lân Hổ kia, ta cũng muốn xem ngươi còn có năng lực gì.” Trong lời nói của Viêm Hoằng Nghị mang theo một tia châm biếm không hề che giấu, lạnh nhạt nói.
Nhưng lời này của hắn lại làm Tứ Bảo cảm thấy rất chói tai, từ khi mạnh lên, vấn đề nhạy cảm nhất của nó chính là bị coi thường!
“Nhân loại, ngươi đừng kiêu ngạo, đợi lát nữa ta giật điện ngươi đến nói không được luôn!” Tứ Bảo mở miệng nói tiếng người, rít lên một câu.
Nó vỗ cánh một cách tao nhã, cả người bùng lên ánh sáng lôi đình lộng lẫy, ánh sấm sét bùm bùm kia tràn ngập dao động đáng sợ làm người ta khϊếp đảm.
Không thể không nói, hiện giờ Tứ Bảo thật sự có năng lực để kiêu ngạo.
Sau khi tiến hóa, nó đạt được Huyết Thú Tử Phượng, tuy chiến lực không bằng Hỏa Lân Hổ, nhưng vẫn có khả năng đánh một trận với võ tu cấp bậc chiến sĩ cấp 9 nhân loại.
Sau đó Lâm Lăng nhảy lên, trực tiếp đứng thẳng trên lưng Tứ Bảo.
Còn Công Phu Tiểu Dăng và Lang Chu thì bị hắn phái đi bảo vệ Tứ hoàng tử Viêm Thần, chỉ cần Viêm Thần tồn tại thì bọn họ sẽ không thua trong trận chính biến này.
“Ngươi tên là Kinh Kha đúng không, thật ra ta rất thưởng thức tài năng của ngươi, gϊếŧ chết ngươi không khỏi có chút đáng tiếc.”
Hình như Viêm Hoằng Nghị rất tự tin về thực lực của bản thân.
“Ta có thể cho ngươi thêm một cơ hội, dẫn theo đám sủng vật quy thuận ta.” Hắn dùng ánh mắt châm biếm mà nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng, lạnh nhạt nói: “Chờ ta đăng cơ lên làm hoàng đế, sẽ phong ngươi làm tổ trưởng Minh Các, thế nào?”
Lâm Lăng lại bật cười trước lời dụ dỗ này, hắn đưa tay ra rồi nắm chặt cái gì đó vào hư không, Phệ Long Kiếm lập tức xuất hiện.
Một luồng khí đen tràn ngập, tỏa ra dao động năng lượng lạnh lẽo âm u.
“Muốn chiến thì chiến, đừng nói nhảm nhiều như vậy.” Sau đó Lâm Lăng thu nụ cười lại, cũng lạnh nhạt nói.
“Một khi đã vậy, thế thì...!Đi chết đi!”

Nghe vậy, Viêm Hoằng Nghị híp hai mắt lại, la bàn Luân Hồi đột nhiên vụt ra khỏi tay.
Được linh lực rót vào, kim đồng hồ trên la bàn nhanh chóng chuyển động.
Ngay sau đó, hai luồng năng lượng một đen một trắng khó hiểu xoay tròn rồi hòa vào nhau ở giữa không trung, lập tức hình thành một lốc xoáy trắng đen.
Thấy thế, trên mặt Lâm Lăng không có biểu cảm nào, thậm chí cố ý chờ đợi la bàn Luân Hồi phát động công kích linh hồn với hắn.
Vèo ——!
Gần như không có bất cứ dấu hiệu nào, một trường năng lượng vô hình đột nhiên bùng nổ ra từ lốc xoáy, xông thẳng vào đầu Lâm Lăng.
Ngay lập tức, trong lòng Lâm Lăng run lên, cảm nhận được một dao động năng lượng quen thuộc tột độ đang tràn vào trong đầu.
Năng lượng này chính là sức mạnh pháp tắc của võ ý Luân Hồi!
Bị ngoại lực xâm nhập, Lâm Lăng cũng không điều động sức mạnh tinh thần để chống cự, ngược lại còn rộng mở linh hồn, mặc cho năng lượng kia trực tiếp vọt vào.
Ong ——!
Trong phút chốc, thể linh hồn Lâm Lăng của tự động kích hoạt phù văn pháp tắc Luân Hồi.
Từng luồng năng lượng kỳ lạ nhộn nhạo lên, lập tức bao vây luồng sức mạnh ngoại lai kia lại.
Khi cảm nhận được sức mạnh pháp tắc Luân Hồi trong linh hồn Lâm Lăng, luồng năng lượng của la bàn Luân Hồi như có được linh tính, lập tức ngây ra.
Nó không những không tiến hành công kích, ngược lại còn kích động mà rung lên.
Cảm giác này vô cùng ấm áp, giống như một đứa trẻ đi lạc nhiều năm đột nhiên lao vào vòng tay mẹ...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.