Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

Chương 1480: Chương 1480




“Lão nhị, là ta, ta đã trở về.” Lâm Lăng hít một hơi thật sâu, gật đầu chậm rãi nói.
Có thể gặp được huynh đệ tại đây, hắn khó có thể ức chế kích động trong lòng.
“Lão đại, thật sự là ngươi? Ngươi thật sự đã trở lại!” Nghe thấy Lâm Lăng xác nhận, hai mắt Tần Vũ đỏ lên, toàn thân nhịn không được mà run lên khe khẽ.
“Bang!” Sau đó hắn lại nâng tay lên, hung hăng đánh mình một bạt tai, lập tức truyền ra tiếng vang thanh thúy.
Đau!
Gương mặt nóng rát làm đến hắn biết rõ, lần này không phải đang nằm mơ, không phải ảo cảnh.
Lão đại thật sự sống sờ sờ đứng ở trước mắt. . Ủ𝗇g‎ hộ‎ chí𝗇h‎ chủ‎ vào‎ 𝗇gay‎ —‎ 𝐭r‎ u𝗆𝐭ruy𝖾𝗇.v𝗇‎ —

Tần Vũ cười, lại không che giấu được đôi mắt dần dần ướt át của mình.
“Lão nhị làm sao vậy?” Nơi xa, Lôi Mông tay cầm Huyền Cung, vẫn luôn quan sát tình hình của Tần Vũ, chuẩn bị bắn tên yểm hộ.
Không ngờ lại thấy Tần Vũ tự tát mình một cái, hành động dị thường này đã hoàn toàn làm hắn ta cảm thấy kinh ngạc.
“Chẳng lẽ bị trúng ảo thuật?” Ánh mắt Lôi Mông hơi trầm xuống, trong lòng phỏng đoán, đột nhiên kéo căng dây cung.
“Lão tam, lão tứ! Lão đại của chúng ta đã trở lại! Hắn đã trở lại!!”
Nhưng ngay sau đó, tiếng la kích động của Tần Vũ lại làm hắn lập tức ngừng động tác muốn bắn tên.
“Lão đại... Đã trở lại?”

Ánh mắt sáng rực của Lôi Mông lập tức nhìn quét qua tìm kiếm, rất nhanh đã dừng lại trên người bóng đen phía sau mười hai Huyết Vệ.
Ngóng nhìn hình bóng và khuôn mặt quen thuộc kia, trong khoảnh khắc, cảm xúc kích động trong lòng Lôi Mông điên cuồng sôi trào, động tác nắm cung trước nay luôn trầm ổn như bàn thạch, giờ phút này cũng không tự chủ được mà run lên rất khẽ.
“Cái gì mà lão đại?” Lúc này Cổ Vân Nhạc vừa cản phía thành công rút lui lại đây, đúng lúc nghe thấy câu n của Lôi Mông, còn không rõ nguyên do nên nghi hoặc dò hỏi.
“Người phía trước chính là lão đại của chúng ta!”
Lôi Mông nước mắt rưng rưng, cũng không giải thích nhiều, tốc độ phi hành bỗng tăng lên, trực tiếp hóa thành một ánh lửa đỏ rực, nhanh chóng lao về hướng Lâm Lăng.
“Gì? Lúc này rồi còn vui đùa cái gì vậy...”
Hiển nhiên Cổ Vân Nhạc cũng không tin tưởng, mà khi ánh mắt chú ý tới bóng dáng Lâm Lăng, trong lòng hắn lập tức nhảy dựng.
Trong nháy mắt, nội tâm hắn hoàn toàn không thể bình tĩnh.
“Lão đại!!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.