Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

Chương 1209: Đúng là vô lý quá mức




Trong giọng nói của thần hồn lộ ra một loại tôn kính và kiêu ngạo không hề che dấu: "Bất kể là người nào, nếu đã trúng chiêu thì trừ khi thực lực bản thân cường đại đến mức có thể phá vỡ phong ấn.”
"Nếu không, chỉ có dựa vào người thi triển tự tay giải phóng, hoặc đợi đến khi đối phương chết đi."
Nói đến đây, thần hồn kia không khỏi cười nhạo một tiếng nữa, khinh miệt nói: "Với năng lực của nhân loại ti tiện như ngươi, muốn dựa vào chính mình mạnh mẽ phá vỡ phong ấn là chuyện không có khả năng.”
Nghe vậy, Lâm Lăng hơi giật mình. Không ngờ, loại Thần Cấm Thuật này lại khó giải quyết như thế. Hiện tại linh lực trong cơ thể hắn đã bị phong ấn, căn bản là không cách nào tu luyện tiếp, muốn dựa vào thực lực bản thân để giải phong ấn hoàn toàn không có khả năng làm được."
“Xem ra lần này phiền phức rồi..."
Lâm Lăng chậm rãi nhíu chặt mày.
"Không ngại nói cho ngươi biết thêm một chút, Thần Cấm Thuật còn có công hiệu theo dõi vị trí, bất kể người có chạy trốn đến nơi nào cũng sẽ bị tìm được."
Thần hồn càng nói càng hăng hái, thanh âm bén nhọn mơ hồ có vài phần phấn khởi: "Đến lúc đó, cho dù ngươi có chắp cánh bay cũng khó thoát, ha ha..."

Theo dõi vị trí?!
Nghe đến đây, trong lòng Lâm Lăng chấn động, kế hoạch đã vẽ ra ban đầu cũng bị rối loạn trong nháy mắt.
Bởi vì, có loại công hiệu định vị này, cho dù hắn trốn đến lãnh địa vủa Cuồng tộc cũng không có ích gì!
"Tiểu tử, niệm tình ngươi không biết gì, bị Viêm Ma Vương mê hoặc, ta có thể cho ngươi một cơ hội cuối cùng."
Khẩu khí của thần hồn vẫn là thái độ cao ngạo kia: "Hiện tại ngoan ngoãn thả ta ra, ta có thể tha cho ngươi một mạng, thu làm thần phó cho Thần tộc bọn ta.”
"Thử nhìn trên toàn bộ đại lục Thương Khung này đi, chủng tộc cấp thấp như các ngươi, có thể may mắn trở thành thần phó cho bọn ta chỉ đếm trên đầu ngón tay."
Nghe được lời này, khóe miệng Lâm Lăng hơi co giật hai cái. Hóa ra trở thành nô bộc cũng là một chuyện đáng tự hào vậy sao?

Đúng là vô lý quá mức.
Đối với thần hồn kiêu ngạo này, Lâm Lăng không còn cách nào tiếp tục trao đổi với hắn rồi.
Sau đó tâm thần hắn khẽ động, lại chuyển Thiên Hỏa Lô về không gian trữ vật của hệ thống.
Năng lượng của hệ thống vượt xa thiên địa quy tắc, nhất thời phong ấn thần hồn vào một thế giới hắc ám vô biên vô tận, ý thức của thần hồn kia lại lâm vào yên lặng lần nữa.
“Kinh Kha, trở về!” Trải qua một phen do dự, Lâm Lăng lại hạ lệnh. Hiện tại hắn vướn vào Thần Cấm Thuật, bất kể có chạy trốn đến nơi nào, cũng sẽ bị tìm được. Thay vì như vậy, chi bằng triệt để đánh cược một lần, mạnh mẽ đối đầu với tên Hồ Vĩ của Nguỵ Thần Tộc kia một trận dứt điểm!
“Phanh!”
Mà ngay khi Kinh Kha vừa mới quay đầu lại, đột nhiên một tiếng nổ vang lên, một trận động đất ập đến, đất đai kịch liệt lắc lư.
Ngay sau đó, đất cuồn cuộn trào ngược lên, trực tiếp đẩy Kinh Kha và Lâm Lăng bay ngược ra ngoài.
Nếu nhìn từ bên ngoài, chỉ thấy nơi mặt đất vừa rung chuyển đã hiện ra một cái hố thật lớn.
Lúc này, Lâm Lăng ở hình thái nghĩ nhân, cùng với Kinh Kha đang ở trong hố sâu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.