Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

Chương 118: Thánh Vực Võ Cuồng





“Gào!”
Ngay khi con Kim Giác Bạo Hùng nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng, nó không hề do dự lao về phía trước với tiếng gầm rú.
Thân hình Lâm Lăng lướt qua, ánh lửa lập lòe, hắn dùng Du Long Bộ nhanh chóng lùi về phía sau.
Phốc phốc phốc!
Cùng lúc đó, Lang Chu trên vai phun tơ nhện bắn về phía con Kim Giác Bạo Hùng.
Tuy nhiên nó da dày thịt béo nên dù bị tơ nhện bắn tới cũng không xuyên qua được mà như kiểu gãi ngứa.
Hơn nữa tuy trông thân thể của nó có vẻ cồng kềnh nhưng tốc độ lại không hề chậm một chút nào.
Khi bàn chân nó di chuyển, nó thực sự đã theo kịp Du Long Bộ của Lâm Lăng.
Về vấn đề này, Lâm Lăng không khỏi kinh ngạc.
Phù!
Ngay lúc Lâm Lăng còn đang kinh ngạc, Kim Giác Bạo Hùng đã vung bàn tay to lớn ra mang theo cơn gió dữ dội đập thẳng về phía đầu hắn.
Người thanh niên tuấn tú kia lúc nãy cũng bị dính một chưởng như thế của con gấu và đầu của hắn ta bị đập tan nát.
Có thể tưởng tượng được nếu như bị một chưởng đập trúng thì hậu quả đáng sợ tới mức nào!
Lúc này, Lâm Lăng không dám dè dặt.
Tâm trạng trong lòng vừa động, hắn đã mở luôn hình thái chiến đấu kép của Viên thú biến và long hóa! Chỉ trong phút chốc, hào quang của hắn tăng vọt, hắn giơ thanh Phệ Long Kiếm lên để chặn một chưởng của con gấu.
Ầm!
Âm thanh nặng nề vang lên khi một chưởng của con gấu va vào thanh kiếm.
Lâm Lăng chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng cực kỳ cuồng bạo xông vào cánh tay khiến cho cơ bắp hắn tê dại.
Nếu như chỉ là một thanh kiếm sắt bình thường thì dưới sức mạnh đáng sợ của một chưởng Kim Giác Bạo Hùng đã tan tành ngay tức khắc.
Tuy nhiên vì có phong ấn Long Hồn nên thanh kiếm này có cấp thần khí.
Cho nên ở mức độ này vẫn chưa thể phá vỡ được nó.
Lưỡi kiếm sắc bén chống lại một chưởng của Kim Giác Bạo Hùng, cắt một nhát sâu tận trong xương.
Lâm Lăng nhân cơ hội này cầm thanh kiếm dùng cắt thật mạnh.
Phụt! Chỉ trong tích tắc, máu nóng phun ra.
Bàn tay đầy thịt của Kim Giác Bạo Hùng bị cắt làm đôi!
“Gào!”
Kim Giác Bạo Hùng đau tới mức gầm lên một tiếng, nó tức giận há mồm to đầy răng nanh muốn cắn Lâm Lăng.
Tuy nhiên ở thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, Lang Chu phun ra một cái kén lụa, chỉ trong nháy mắt đã lan rộng thành một mạng lưới dính chặt vào mặt của Kim Giác Bạo Hùng.
Nọc độc trên tấm mạng nhện lập tức phát ra tính ăn mòn mạnh, thiêu rụi khuôn mặt to lớn của Kim Giác Bạo Hùng.
Trong khi Kim Giác Bạo Hùng gào thét dữ dội, Lang Chu đã phi tới bằng tơ nhện cắn vào miệng vết thương máu thịt be bét trên tay của con gấu.
Ngay lập tức, độc tố trí mạng được thả ra từ hai chiếc răng nanh của nó.
Dưới sự ăn mòn của độc tố trí mạng, thân thể khổng lồ của Kim Giác Bạo Hùng run lên, ánh mắt cũng trở nên kinh ngạc.

Tuy nhiên sức chiến đấu của Lang Chu vẫn yếu hơn Kim Giác Bạo Hùng, cho dù có độc tố trí mạng nhưng vẫn rất gϊếŧ nó vì nó có thân thể khổng lồ
“Cửu Phù trấn áp!”
Nhân cơ hội này, Lâm Lăng lập tức huy động linh lực truyền vào Phệ Long Kiếm trong tay!
Vù vù vù!
Khi thanh kiếm run lên, chín luồng tia sáng phù văn tỏa sáng rực rỡ.
Chợt Lâm Lăng cầm kiếm quét qua với khí thế sắc bén lao thẳng về phía Kim Giác Bạo Hùng.
Nhất thời, chín luồng kiếm khí phù văn với các năng lượng khác nhau bùng phát sự dao động về linh lực đáng sợ lao về phía con gấu!
Phanh phanh phanh!
Chỉ nghe thấy tiếng nổ vang lên không ngừng và sau đó là hình ảnh xác con Kim Giác Bạo Hùng be bét máu.
Đặc biệt là ở chỗ tim nó xuất hiện một cái lỗ máu to như miệng cái bát, máu chảy ròng ròng.
Chỉ riêng vết thương này thôi cũng đủ để khiến cho nó mất mạng!
Kim Giác Bạo Hùng gầm lên một tiếng đầy vẻ không cam lòng, nó ngã thẳng xuống mặt đất và không còn động đậy nữa.
Để đảm bảo con Kim Giác Bạo Hùng đã chết, Lâm Lăng mở chế độ ẩn thân cho Lang Chu đi tới bên cạnh con thú và dùng cái đuôi nhọn đâm vào đầu nó.
Quả nhiên, khi bị cái đuôi nhọn hoắt xuyên qua đầu, Kim Giác Bạo Hùng vốn đang bất động lại hét lên một tiếng đầy thảm thiết.
Cái đầu bị Lang Chu đâm như thế cộng với sự ăn mòn của chất độc khiến cho nó không tránh khỏi cái chết.
Thấy cơ thể khổng lồ của con thú run rẩy nằm trên mặt đất, chỉ sau vài nhịp thở, nó đã mất đi sự sống.
“Thật đáng tiếc cho loại thịt gấu thượng hạng như vậy.”
Nhìn xác gấu trước mặt, Lâm Lăng thầm thở dài.
Do độc tố của Lang Chu, đương nhiên là thịt gấu không thể ăn được nữa.
Tuy nhiên, vẫn còn một thứ khác có giá trị.
Lâm Lăng dùng thanh Phệ Long Kiếm cắt đầu gấu và đào ra một quả thú hạch từ nó.
Quả thú hạch này to bằng nắm tay, bề ngoài vẫn còn dính máu nhưng vẫn không che giấu được phù văn được hình thành tự nhiên trên đó.
Nó toát ra một luồng sáng vàng nhạt mơ hồ, ma mị và huyền bí.
Đấy chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa dã thú bình thường và ma thú.
Thú hạch có phù văn bẩm sinh có thể hấp thụ được linh khí trời đất khiến cho nó không ngừng tiến hóa và trở nên mạnh mẽ hơn.Ma thú có cấp càng cao thì năng lượng ẩn chứa bên trong nó càng mạnh và thuần khiết.
“Tiểu Bạch, cho ngươi.”
Lâm Lăng thản nhiên ném ra phía sau.
Tiểu Bạch hiểu ý nhảy lên rồi há miệng ra ngậm lấy thú hạch và nuốt xuống.
Khi thú hạch đi vào trong bụng, một luồng năng lượng bùng phát trong cơ thể Tiểu Bạch.
Nếu như ma thú cấp thấp mà nuốt thú hạch của ma thú cấp cao thì sẽ không thể chịu nổi nguồn năng lượng khổng lồ chứa trong nó, e rằng nó sẽ phát nổ và chết ngay tại chỗ.
Có điều Tiểu Bạch là mãnh thú viễn cổ ‘Độc Giác Long Viên’ nên đối với thú hạch cấp này chính là đồ cực bổ với nó.
“Gào!”
Nhất thời, nguồn năng lượng mạnh mẽ lưu chuyển và được hấp thụ bên trong cơ thể làm cho Tiểu Bạch không khỏi gầm lên một tiếng đầy phấn khích.
Đồng thời khi tiếng gầm vang lên, thân thể nó cũng bắt đầu có những thay đổi đáng kinh ngạc.
Lớp lông tơ trắng non trên người nó nhanh chóng rụng đi và dần mọc lên một lớp lông trắng mới, từng sợi lông chắc như kim thép.
Thân thể vốn gầy guộc của con vượn đã được nâng cấp lên rất nhiều và lộ rõ những đường cơ bắp cuồn cuộn.Hình thể hiện tại có vẻ tràn trề sức mạnh.
Cặp mắt thú màu đỏ rực của nó cũng xuất hiện sự thay đổi nhỏ.
Con ngươi đỏ sẫm thực ra chỉ là những vệt vàng, ẩn chứa sự hung bạo.
Không khó để nhận ra việc hấp thu thú hạch cao cấp đã khiến cho huyết mạch mãnh thú viễn cổ trong cơ thể Tiểu Bạch dần thức tỉnh.
Nếu như nó hoàn toàn chuyển sang giai đoạn trưởng thành thì huyết mạch dã thú sẽ bùng nổ hoàn toàn và nó sẽ biến thành một con mãnh thú tuyệt thế khát máu chân chính!
“Cám ơn lão đại.”
Tiểu Bạch nắm chặt bàn tay vượn, cảm nhận sức mạnh gia tăng trong cơ thể mình rồi nhìn về phía Lâm Lăng đầy vui sướng.
Có lẽ là vì trưởng thành nên Lâm Lăng nhận thấy giọng nói của Tiểu Bạch không còn đơn thuần và lanh lảnh như trước nữa.
Thay vào đó là tông giọng trầm hơn và mang tính thẩm thấu cao hơn.
“Ngươi không cần nói cảm ơn với lão đại.”
Lâm Lăng cười nhẹ, nhìn thấy sự thay đổi này của Tiểu Bạch khiến hắn cảm thấy rất vui.
“Tiểu Bạch, ngươi đánh thử một quyền cho ta xem.”
Vì muốn kiểm tra sức mạnh hiện tại của Tiểu Bạch nên Lâm Lăng ra lệnh.
Tiểu Bạch đã đi theo Lâm Lăng được nửa năm nên giữa họ đã có sự ăn ý.
Vì thế nó ngầm hiểu và trực tiếp nắm tay lại đánh về phía Lâm Lăng.
Một quyền hung hãn xuyên qua không khí phát ra tiếng nổ chói tai.
Hiện tại Lâm Lăng đang trong hình thái chiến đấu long hóa nên hắn cũng không hề thấy sợ hãi mà nắm lấy cú đấm của vượn.
Ầm!
Hai quyền chạm nhau phát ra tiếng vang nặng nề.
Lâm Lăng giật mình, hắn chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng điên cuồng từ trong lòng bàn tay xông vào trong cơ thể.
Chờ đến khi cảm giác chấn động kia qua đi, cảm giác đó giống như một chưởng vừa nãy của Kim Giác Bạo Hùng.
Với mức độ tấn công này, đương nhiên có thể so sánh với một ma thú cấp 7.
“Đúng là một sự tiến hóa mạnh mẽ!”
Đối với chuyện này, Lâm Lăng thầm giật mình.
Hiển nhiên hắn cũng không ngờ Tiểu Bạch chỉ nuốt một cái thú hạch của ma thú cấp 7 mà đã hấp thu năng lượng và hoàn toàn chuyển hóa như thế.
Vậy nếu như nó nuốt thú hạch của ma thú cấp 8 và thậm chí là của cấp 9 thì chẳng phải là nó sẽ đạt được sức mạnh của ma thú cấp bậc đó ư? Nghĩ vậy, cảm xúc trong lòng Lâm Lăng dâng trào.
Sự kế thừa huyết mạch của mãnh thú viễn cổ đúng là phi thường.
Tuy nhiên sức mạnh của ma thú cấp 8 vô cùng hung dữ và đáng sợ nên nếu muốn thu được thú hạch cũng không hề dễ dàng như vậy.

Huống chi lúc này đã có hơn nửa số võ giả đã thoát khỏi sự tấn công của đám thú và nhanh chóng tiến tới chỗ ngôi mộ cổ.
Còn Công Phu Tiểu Dăng theo dõi hai người Phương Tiểu Khả và Trần Võ cũng bị chậm hơn nhiều và kéo dãn khoảng cách do sự chậm trễ vừa rồi.
Cho nên hiện tại Lâm Lăng không còn thời gian để đi săn ma thú cấp 8 cho Tiểu Bạch nếm thử.
“Tiểu Hổ quay về!”
Nghĩ vậy, Lâm Lăng dứt khoát từ bỏ ý định và triệu hồi Hỏa lân hổ về.
“Gào!”
Ở phía sau, Hỏa lân hổ đang chiến đấu với một đám ma thú và sau khi nhận được mệnh lệnh, nó không hề do dự gầm lên một tiếng điên cuồng rồi há mồm phun ra ngọn lửa nóng rực.
Thoáng chốc, bầy sói thành đàn bị phun ra tạo thành lỗ hổng.
Hỏa lân hổ lao ra đầy dũng mãnh rồi mau chóng đuổi tới chỗ Lâm Lăng.
Lâm Lăng nhảy lên lưng con thú, sau đó nhanh chóng đuổi theo dựa theo con đường mà Công Phu Tiểu Dăng truyên tới.
Một lát sau, Lâm Lăng cưỡi Hỏa lân hổ tới được vị trí của ngôi mộ cổ.
Một thung lũng rộng lớn được bao quanh bởi núi và rừng rậm.
Nếu như nhìn từ trên cao xuống thì trông như một cái bát khổng lồ.
Nơi này ở sâu trong núi, vị trí địa lý cũng khá đặc biệt.
Bên trong thung lũng không biết vì sao tràn ngập năng lượng dao động của sấm chớp.
Trong đó có không ít ma thú.
Có vẻ như là vì năng lượng sấm sét nên ma thú sinh sống ở đây đã biến dị thành ma thú hệ lôi.
Lực tấn công của bọn chúng rất mạnh, không chỉ có khả năng phóng ra sấm sét mà còn có tốc độ nhanh như chớp.
Ma thú ở đây còn khó đối phó hơn cả ở bên ngoài thung lũng.
Tâm thần Lâm Lăng khẽ động, hắn biết được thông qua hình ảnh từ chỗ Công Phu Tiểu Dăng.
Để tránh sự tấn công của ma thú trong thung lũng, Phương Tiểu Khả và Trần Võ không đi vào từ phía trước của thung lũng theo dòng người.
Thay vào đó, bọn họ lẻn vào rừng cây bên cạnh dọc theo rìa thung lũng.
Hai người bọn họ đều không hề biết Công Phu Tiểu Dăng vẫn luôn theo dõi phía sau.
Trong trường hợp này, sẽ luôn có những loài kiểu bọ ngựa, ve sầu, chim sẻ đi theo phía sau.
“Cuối cùng cũng có chút thông minh.”
Khóe miệng Lâm Lăng cong lên.
Nói cách khác, nếu như hai người mạo hiểm tiến thẳng vào ngôi mộ cổ rồi gặp phải nguy hiểm gì đó ở trong kho báu của trung tâm mật thất ngôi mộ cổ thì hắn còn phải giúp giải quyết rắc rối.
Sau khi biết được hành tung, Lâm Lăng đưa Hỏa lân hổ vào hệ thống không gian sủng vật rồi sau đó cũng lặng lẽ lẻn đi dọc theo bên ngoài thung lũng.
Ma thú hệ lôi bên trong thung lũng dường như có ý thức rất mạnh về lãnh địa của chúng.
Nên khi phát hiện ra một số lượng lớn con người xâm nhập khiến chúng nó lao ra.
“Gào gào gào!”
Trong khoảnh khắc, tiếng gầm rú đầy phẫn nộ không ngừng vang lên.
Trận chiến khốc liệt giữa người và thú lại nổ ra!
Lâm Lăng ẩn nấp trong một cái cây cách hai người Phương Tiểu Khả không xa, đồng thời cũng theo dõi trận chiến trong thung lũng.
Phải nói rằng trong số những người mạo hiểm đến ngôi mộ cổ săn bảo vật cũng có nhiều cao thủ nhân loại có sức chiến đấu siêu mạnh.
Trong đó có năm tên cường giả nhân loại, mỗi người một phái khác nhau đều có đồng đội đi theo.

Hơn nữa, thành viên của 5 đội đều là những chiến sĩ và pháp sư đã được lựa chọn cẩn thận.
Trong khi tác chiến với nhau, bọn họ phối hợp với nhau vô cùng ăn ý.
Bất cứ nơi nào đội hình đi qua, đám ma thú tán loạn đều bị tiêu diệt.
“Xem ra chuyến đi tới ngôi mộ cổ lần này của chúng ta, nếu như muốn đoạt được bảo vật thì cũng khá khó.”
Nhìn đội ngũ của năm phái mạnh mẽ, Phương Tiểu Khả nhíu mày, vẻ ngưng trọng hiện lên trên khuôn mặt.
“Sợ cái gì.”
Trần Võ hừ lạnh một tiếng, hắn ta cười chế nhạo: “Nếu như đây là thật sự ngôi mộ cổ Phương gia, vậy thì nếu không có máu của muội thì sẽ không thể mở ra trung tâm mật thất được cho nên đám người kia sẽ không thể lấy được bảo vật thực sự từ bên trong ngôi mộ cổ.”
“Vì thế chúng ta phải tự bảo vệ bản thân mình thật tốt và cố gắng không xung đột với những kẻ khác cho đến khi chúng ta đến được trung tâm mật thất ngôi mộ cổ.”
Nói xong lời cuối cùng, Trần Võ nhếch miệng cười, trong mắt tràn ngập sự tham lam.
Nếu như có thể lấy được bảo vật bên trong ngôi mộ cổ, sau đó dựa vào thiên phú tu luyện chung cực, trong tương lai chắc chắn sẽ dễ dàng thăng cấp lên cảnh giới thánh vực.
“Được, muội hiểu rồi.”
Phương Tiểu Khả trịnh trọng gật đầu.
Khóe mắt Trần Võ liếc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Phương Tiểu Khả bên cạnh, trong lòng hắn ta cười lạnh lùng.
May mà cái tên vướng bận kia đã bị chết dưới chưởng của Kim Giác Bạo Hùng.
Nếu không lần này ước muốn cả người lẫn của cải đều không thể thực hiện được.
Nghĩ vậy, nụ cười trên miệng Trần Võ lại càng thêm hưng phấn.
Trong thời gian chờ đợi, sau khoảng nửa tiếng, những con ma thú trong thung lũng đều bị đánh bại.
Tuy nhiên số võ giả nhân loại mạo hiểm đi săn bảo vật cũng chết hơn nửa.
Số lượng so với trước đây giảm mạnh đến hai phần ba.
Nhìn thoáng qua, có thể thấy những xác chết với những phần tay chân còn sót lại ở khắp mọi nơi.
Cứ như vậy, nhóm người mạo hiểm may mắn còn sống tiến sâu vào trong thung lũng.
Khi đến phía cuối vách đá, có thể thấy một cánh cổng đá khổng lồ cổ kính mờ ảo trong đêm.
Ở phía sau cửa đá chính là lăng mộ bị niêm phong suốt mấy trăm năm.
“Nơi này chính là ngôi mộ cổ của vị cường giả thánh vực kia sao?”
Lúc này, Lâm Lăng đã trà trộn vào giữa đám đông và nhìn thấy cánh cổng đá cổ kính phủ đầy rêu, hắn thì thầm một mình.
Ở trên cùng của cánh cổng đá, dường như có một hàng chữ được khắc bằng kiếm khí.
Đây là lăng mộ của thánh vực ‘võ cuồng’, kẻ xâm nhập sẽ chết! Lâm Lăng khẽ nhíu mày.
Khẩu khí này đúng là ngông cuồng.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm dòng chữ trên cổng đá, tim đập thình thịch.
Nếu như là ngôi mộ cổ bình thường thì có lẽ những võ tu bình thường còn khinh thường.
Tuy nhiên chủ nhân của ngôi mộ cổ này là cường giả thánh vực thoát xác khỏi thân thể người phàm! Mặc dù đã rất lâu nhưng thực lực ngang tàng đó vẫn còn uy lực.
“Võ cuồng…”
Ánh mắt Phương Tiểu Khả ngơ ngác, nhất thời nàng ta nhớ ra trong gia phả có ghi chép về vị tiền bối đó có một biệt hiệu là võ cuồng!
“Cuối cùng đã tìm ra ngôi mộ cổ của tổ tiên Phương gia chúng ta rồi.”
Đôi mắt của Phương Tiểu Khả lóe lên niềm vui.
Khi thấy Phương Tiểu Khả không giấu được niềm vui, Lâm Lăng vẫn luôn âm thầm theo dõi đã có sự chắc chắn trong lòng.
Vai trò quan trọng nhất ở ngôi mộ cổ này chính là Phương Tiểu Khả.
Nếu như nàng ta chết thì bảo vật thật sự bên trong ngôi mộ cổ sẽ mãi mãi bị niêm phong trong lòng đất!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.