Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

Chương 112: Tin Tức Về Cổ Mộ





Nhìn thấy Bạch Vũ Triết nói xong thì xỉu ngay bên cạnh, Lâm Lăng cảm thấy không hiểu gì cả.
Cái gì?
Sau này không tìm ta để đánh nhau nữa?
Không phải tên này chạy tới ăn vạ đó chứ?!
Lâm Lăng hơi kinh ngạc, sau đó nhìn về phía đám người chi chít xung quanh, ở hiện trường có nhiều người làm chứng như vậy, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.
“Lão đại, chúng ta ở chỗ này!”
Lúc này, Lâm Lăng nghe thấy trong đám người truyền ra một tiếng nói quen thuộc.
Chính là bọn Cổ Vân Nhạc.
Dòng người xung quanh vội vàng lui về phía sau để nhường ra một con đường.
Sau đó, họ nhìn thấy ba người Tần Vũ đi về hướng Lâm Lăng.
Vừa rồi trong lúc chiến đấu với Bạch Vũ Triết, sự hung hãn và đáng sợ của ba người này đã làm tất cả viện sinh ở đây chấn động sâu sắc.
Cho nên lúc này nhìn thấy bọn Tần Vũ đi qua, ai còn dám chắn đường đi? Họ sôi nổi kính sợ tránh ra.
Đây chính là quy tắc của giới võ tu, cường giả tối cao.
“Nơi này đã xảy ra chuyện gì à?” Nhìn bọn Tần Vũ đi tới, Lâm Lăng nhịn không được dò hỏi.
“Không có gì, mọi người đều tới vây xem huynh ngâm suối Hàn Linh đấy.” Khóe miệng Cổ Vân Nhạc vẫn đang ngậm một sợi cỏ nhỏ, cười nham nhở và trả lời.

Nghe vậy, vẻ mặt Lâm Lăng hơi nao nao.
Ngâm suối mà cũng có nhiều người như vậy tới vây xem.
Có quái lạ quá không vậy?
Hắn nhìn Bạch Vũ Triết té xỉu bên cạnh, sau đó quan sát ánh mắt kiêng kỵ và lời bàn tán của những viện sinh xung quanh, dù bọn Tần Vũ chưa nói, nhưng hắn cũng có thể đoán ra đại khái.
Thanh niên áo trắng bị đánh thương tích đầy mình trước mắt rõ ràng là do ba người Tần Vũ ra tay.
Lâm Lăng không khỏi cảm thấy kinh ngạc vì chuyện này.
Trong nửa năm sống trong học viện Thiên Diễn, hắn cũng có nghe nói đến tên tuổi của Bạch Vũ Triết, nhưng không ngờ vị thiên tài hàng đầu được học viện công nhận này lại không đánh lại bọn Lôi Mông.
Nhưng có thể nhìn ra, cũng không phải Bạch Vũ Triết không ra gì, mà là năng lực chân chính của ba huynh đệ kết bái của hắn thực sự làm người ta không tin nổi.
“Lão đại, nghe nói hôm nay Phủ Tỉnh Hiên ra mắt món ăn mới, chúng ta đi nếm thử đồ mới đi.”
Cổ Vân Nhạc phun cọng cỏ trong miệng ra, nhếch miệng nói: “Đánh một trận xong đói bụng khó chịu quá, lão nhị mời khách.”
“Gì? Vì sao lại là ta mời?” Vừa nghe lời này, Tần Vũ lập tức nóng nảy.
Hắn trợn hai mắt lên, trừng Cổ Vân Nhạc rồi cười mắng: “Lão tứ, chúng ta quen biết đến bây giờ rồi mà ngươi chỉ biết ăn ké, lần này dù thế nào cũng phải do ngươi mời.”
Nhưng Cổ Vân Nhạc lại không để bụng, hắn ta nhún vai, bĩu môi và nói: “Không có cách nào, lão cha (cha già) của ta quá nghiêm khắc, luôn bắt ta phải khổ tu, lần này rời khỏi gia tộc, tính luôn cả lộ phí thì chỉ cho ta có mấy vạn lượng mà thôi.”
Nhìn thấy vẻ mặt buồn bực của Cổ Vân Nhạc, sắc mặt bọn Lâm Lăng đều trở nên cổ quái.
Bọn họ biết, Cổ thị là gia tộc cổ võ hùng mạnh và cổ xưa nhất vương triều Đại Viêm.

Thậm chí Cổ thị có cả lãnh địa riêng của mình, Viêm Vương cũng khó có thể nhúng tay tới đó.
Nhưng một gia tộc cổ võ mạnh như vậy mà lão cha của Cổ Vân Nhạc lại keo kiệt đến thế, con trai ruột của mình ngàn dặm xa xôi chạy tới học viện Thiên Diễn tiến tu, vậy mà chỉ cho mấy vạn lượng rồi tống cổ đi?!
Phải biết là, một lần chi tiêu trong tửu lầu xa hoa như Phủ Tỉnh Hiên cũng tốn ít nhất trên cả vạn lượng.
Chút lộ phí ấy của Cổ Vân Nhạc cũng chỉ thích hợp ăn vài món ăn bình thường thôi.
Nếu muốn duy trì kiếp sống bốn năm trong học viện, chỉ sợ thiếu thốn trăm bề, chỉ có thể chắt chiu từng đồng.
“Thằng bé đáng thương.” Tần Vũ lắc đầu, lộ ra vẻ mặt thương mà không giúp gì được.
“Các ngươi muốn đi Phủ Tỉnh Hiên ăn cơm à, cho ta một chỗ với.”
Lúc này, Viêm Tâm Nguyệt cười hì hì đi tới, chĩa ngón cái ngược vào chính mình, hào phóng nói: “Ta mời khách.”
“Thật vậy sao? Thật tốt quá!” Hai mắt Cổ Vân Nhạc lập tức tỏa sáng, lên tiếng ca ngợi: “Ngũ công chúa quả nhiên là xinh đẹp thông minh, hào phóng độ lượng...”
“Đừng ba hoa nữa, đi thôi.”
Hình như được khen trước mặt nhiều người như vậy nên Viêm Tâm Nguyệt đột nhiên thấy hơi ngượng ngùng.
Nàng lặng lẽ liếc nhìn Lâm Lăng một cái, sau đó dẫn đầu xoay người và đi ra khỏi đám người.
Ngay sau đó, bốn huynh đệ Lâm Lăng cũng cười cười nói nói rời đi nơi này.
Nhìn bốn bóng người cùng đi theo Viêm Tâm Nguyệt, những nam viện sinh ở đây đều lộ ra vẻ mặt cực kỳ hâm mộ.
“Nếu Viêm công chúa cũng mời ta thì tuyệt vời biết bao nhiêu.”
“Đúng vậy, bốn người kia không chỉ có thực lực mạnh mà phúc phận cũng không cạn...”
Thậm chí có người truyền ra một vài lời chua lòm ganh ghét.
Mà trong đám người, một bóng hình xinh đẹp đứng lặng ở đó, im lìm nhìn chăm chú vào bóng dáng đi xa của Lâm Lăng.
Nửa ngày sau, nàng hé mở đôi môi đỏ, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Nữ tử này chính là vợ trước của Lâm Lăng, Triệu Ngọc Nhi.
Đã trôi qua nửa năm kể từ khi tiến vào học viện Thiên Diễn, tuy Triệu Ngọc Nhi và Lâm Lăng ở cùng một học viện, nhưng kể từ lúc hai người hòa ly thì đã không còn nói chuyện lần nào nữa.
Trong nửa năm này, Triệu Ngọc Nhi phát hiện Lâm Lăng trở nên càng ngày càng ưu tú.
Mà nàng cũng mơ hồ cảm thấy, khoảng cách giữa mình và Lâm Lăng cũng càng ngày càng xa.
Thậm chí có lẽ sau này sẽ không còn bất kỳ tiếp xúc nào nữa...
Trong sân, đám người đã tan đi, chỉ còn một mình Triệu Ngọc Nhi đứng ở nơi đó, tùy ý để gió đêm mát lạnh thổi qua, mái tóc đen thật dài phấp phới theo gió, cứ như mang theo một chút cô đơn.
...
Lúc chạng vạng.
Bốn nam một nữ bọn Lâm Lăng tụ họp trong Phủ Tỉnh Hiên, cũng bao một gian phòng.
Có lẽ để tránh một vài nhân tố chính trị trộn lẫn trong đó, cho nên lần liên hoan này cũng không mời Tứ hoàng tử Viêm Thần.
Tuy Viêm Tâm Nguyệt cũng là người trong hoàng thất, nhưng nàng là công chúa, về cơ bản sẽ không bị chính trị ảnh hưởng.
Cứ như vậy, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, gần như không gì không nói được, không khí cực kỳ vui sướng, tự tại.
Trong lúc đó, Lâm Lăng cũng nghe kể lại tình hình cụ thể vì sao hôm nay bọn họ liên thủ hành hung Bạch Vũ Triết.
Thì ra tên kia không chỉ cố ý muốn đánh với mình, còn dám mơ ước Viêm Tâm Nguyệt.

Hai điều này làm ba người bọn Tần Vũ nhìn không vừa mắt, cho nên mới xảy ra tình cảnh sau đó hắn nhìn thấy.
“Xem ra các ngươi rất giỏi giấu tài.” Lâm Lăng kẹp một miếng gân bò lên, cười nói.
Tần Vũ nhếch miệng cười, cũng nói với đầy thâm ý: “Nếu so với lão đại thì khả năng giấu tài của chúng ta như gặp được sư phụ.”
Nghe vậy, Lâm Lăng cười nhạt không nói.
Ba người Lôi Mông, Tần Vũ và Cổ Vân Nhạc cũng cười không nói tiếp về đề tài này.
Tuy ngồi ở đây cũng không phải người ngoài gì, nhưng họ đều có trách nhiệm của từng người, cho nên bốn huynh đệ cũng rất ăn ý.
“Thật là bốn quái thai.” Thấy thế, Viêm Tâm Nguyệt ngồi cùng bàn thầm nói một tiếng.
Nàng là một người phụ nữ thông minh, rất thức thời không lắm miệng dò hỏi.
Nhưng trong bốn người này, kẻ làm nàng cảm thấy thần bí khó lường nhất lại chỉ có Lâm Lăng.
Nàng cũng không biết tại sao lại có cảm giác này, có lẽ đây là giác quan thứ sáu trời sinh của phụ nữ.
“Đúng rồi, gần đây ta nghe được tiếng gió, có người phát hiện một cổ mộ ở dãy núi Ma Thú.” Tần Vũ uống xong một ly rượu đỏ thì đột nhiên nói.
Nghe vậy, Lâm Lăng và bọn người Lôi Mông đều cảm thấy hứng thú, trăm miệng một lời mà hỏi: “Cổ mộ gì?”
Từ xưa đến nay, đại lục Thương Khung từng có vô số người chết, phát hiện cổ mộ cũng không phải chuyện lạ lùng gì.
Nhưng mấu chốt là, người được chôn trong cổ mộ này có thân phận như thế nào?
Dù sao nếu là cường giả thân phận cao quý thì vật bồi táng trong đó nhất định cũng quý giá đến mức khiến người ta điên cuồng!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.