Đoạ Tiên

Chương 58:




Hắn ngay lúc U Hoàng bất ngờ không kịp đề phòng, triệt bỏ dây trói của Liệt ngục hãm tiên trận cho Lâm Ương.
Cùng lúc đó, Lâm Ương cực kỳ ăn ý mà đem một thân tiên lực cuồn cuộn ngoại phóng, nháy mắt tránh thoát ma chưởng. Hắn thả người lơ lửng trong không trung, rút ra tiên khí Diêu Quang, một dải ngân hà từ trong Cực Dạ sáng lên kéo dài ngang trời, chợt hóa thành một cây roi dài, hướng quần ma loạn vũ trên Chư bì sơn đột nhiên quất xuống!
Huy hoàng hiển hách, như mặt trời mới mọc. Chỉ một ngọn roi quét qua, hơn ngàn ma chúng hôi phi yên diệt!
U Hoàng giận tím mặt, thân thể tăng vọt lên trăm trượng, một quyền lay trời nứt đất, thoát phá hư không, hướng Lâm Ương đập tới. Thiên ma chiến đấu, không cần bất cứ biến hóa đa dạng kỹ xảo nào, chỉ có sức mạnh tuyệt đối. Thân thể bọn họ mạnh mẽ, tốc độ nhanh nhạy, có thể địch nổi hết thảy linh khí pháp bảo.
U Khí hét lớn một tiếng, trong hai mắt xích quang bắn ra, ma văn toàn thân lưu động nhanh, giống như những đường nét uốn lượn xoay quanh nham thạch nóng chảy, ở ngoại thân bừng bừng thiêu đốt. Trong nháy mắt, hắn đã triệt để ma hóa, trở thành một Thiên ma sừng sững ba đầu sáu tay, bộ mặt dữ tợn, giống như dãy núi khổng lồ hướng U Hoàng ngang nhiên đánh tới.
Lâm Ương mạo hiểm mà từ bên cạnh song quyền của U Hoàng thoát ra, quyền phong kích động đem gò má của y cào thành mấy vết thương, sau đó tự động khép lại – thoát thai hoán cốt, Kim đan hoán thể Tiên thân, nào có để quyền phong của con trai Ma đế vào mắt.
Chớp mắt, U Khí cùng U Hoàng lăn vào triền đấu. Sau khi U Khí triệt để ma hóa, cuồng bạo vô cùng, ẩn ẩn hiện ra lực áp một đầu thế cục; U Hoàng cũng kích phát ma thần huyết mạch, hành động như sấm vang chớp giật, lại há mồm phun ra một cái đỉnh khổng lồ bằng đồng xanh ba chân, trên thân đỉnh phù điêu u quang vụt ra, hình thành thượng cổ ma thần Xi Vưu hư tượng, cầm trong tay thần binh Hổ phách (*), hướng đầu U Khí chém xuống!
[(*) Hổ phách ở đây là cái rìu hình hổ, hoặc chạm hình hổ, hoặc chỉ là một cách gọi vũ khí cho nó oách kiểu như “thanh long kích” ấy]
Ma khí Xi Vưu đỉnh! Lâm Ương hơi biến sắc, Diêu Quang tiên vung ra như du quang điện khẩn, ngọn roi quấn lấy Hổ phách. Một trảm không thành, Xi Vưu hư tượng ngửa mặt lên trời làm một tiếng rống câm lặng, cánh tay cầm rìu cơ bắp cuồn cuộn nổi lên, dưới cự lực, ngọn roi rốt cuộc không quấn trụ nổi lưỡi rìu, bị đánh bay ra ngoài.
Lâm Ương cố nén chấn động phản thương, một đạo tiên phù bắn nhanh hướng đến Xi Vưu đỉnh. Tiên phù cứ một tấm dán lên mặt đỉnh là một tấm bị ma khí ăn mòn, lại cuồn cuộn không dứt từ trong túi Càn Khôn bắn ra, tầng tầng bao trùm lên đỉnh, liều mạng tiêu hao thật lớn, cuối cùng cũng tạm thời phong ấn ma khí.
U Khí trong lòng biết song phương đều đã đi vào sinh tử đấu, trận chiến này không hạ được U Hoàng, chính mình tất sẽ không còn sinh lộ.
Hắn cũng biết thanh sát kiếm biến mất là Lâm Ương đã sớm bày ra ám kỳ hậu chiêu, hắn dĩ nhiên phải vì Lâm Ương vận dụng một chiêu toàn lực, cơ hội một kích tất trúng.
Hắn liều lĩnh hết thảy mà vận chuyển ma văn trong người càng lúc càng nhanh, hội xuất một pháp trận uy lực cực đại – lấy thân làm tế, thiêu đốt tinh nguyên, dẫn động thượng cổ ma tinh, thành một cái “Cửu lê phong linh trận”.
Đây là pháp trận ngọc nát đá tan, tinh nguyên thiêu đốt càng nhiều, uy lực tương ứng càng cường đại. Không đến thời điểm sống chết trước mắt, hắn cũng sẽ không thi triển.
Trận thành, ma tinh huyết quang bắn ra, U Hoàng thốt nhiên cảm giác thiên địa linh lực khô kiệt, trong cơ thể ma khí lại không còn sót chút gì!
Giờ phút này, mỗi một sát na thời gian, đều thiêu đốt một phần tinh nguyên của kẻ bày trận. Lâm Ương biết U Khí đây là đem mệnh đều đặt trên tay mình, trong mắt thần quang chợt loé, quát lên: “Thiên Phong -”
Một đạo kiếm quang phá tan trường thiên Cực Dạ, thiên địa như mất đi lưu quang, tinh tú như mờ đục, từ trong hết thảy hung, sát, lục, tử, lẳng lặng mà đâm xuyên qua tim U Hoàng.
Một kiếm Thiên Phong, giết tam giới sinh linh, tuyệt hàng ngàn hàng vạn sinh cơ, cho dù là Ma thần huyết mạch, U Đế chi tử, cũng khó trốn khỏi quy tắc sinh diệt của Thiên đạo.
U Hoàng không thể tin mà cúi đầu nhìn ngực bị kiếm phong xuyên thủng, phát ra tiếng gào thét rung trời!
Chư bì sơn trong tiếng gầm rung rinh, vô số nham thạch vỡ ra, rơi xuống. U Khí bỗng nhiên biến sắc, kêu lên: “Hắn muốn thi triển Thiên ma giải thể đại pháp, cùng ta và ngươi đồng quy vu tận, mau lui lại!”
Lâm Ương theo bản năng muốn lui, rồi lại dừng bước: “Thiên Trụ sẽ bởi vậy mà sụp đổ sao?”
U Khí vội la lên: “Không biết! Quản không được!”
“Không được, Thiên Trụ nếu bị hủy, Tam giới sinh linh đồ thán!” Lâm Ương nghĩ nhanh, hạ quyết định, “Diêu Quang, ngươi có thể bảo vệ Chư bì sơn được không?”
Thanh âm Diêu Quang từ ngân hà trên đỉnh đầu truyền đến: “Chỉ bảo hộ Chủ thượng một người thì dư dả. Nếu muốn bảo hộ cả núi… Thực lực không đủ.”
Lâm Ương thở sâu, đem pháp bảo trong túi Càn Khôn giũ ra, chất đầy quanh thân, nói: “Không cần quản ta, lấy Thiên Trụ làm trọng!”
Trước khi ngân hà hoàn toàn rơi xuống, y nghe thấy U Khí mắng to: “Ngu xuẩn!”
Ngay sau đó, là mạt pháp diệt thế, Tam giới đổ nát tạo thành một tiếng vang thật lớn.
Không biết qua bao lâu, Lâm Ương thần thức u nhiên tỉnh lại, chỉ cảm thấy cả người căn cốt đau nhức, hư thoát vô lực. Y biết đây là nguyên thần bị hao tổn, nghĩ muốn từ trong túi Càn Khôn lấy ra tiên đan điều trị, lại giống như bị một ngọn núi đè nặng, ngay cả đầu ngón tay cũng không thể động đậy.
Y nghe thấy thanh âm đá rơi ầm ầm, có người đem y từ trong đống loạn thạch vùi lấp đào ra. Rốt cục hô hấp thở được một hơi không khí thanh mát, y chậm rãi mở mắt, hướng U Khí mặt xám mày tro mỉm cười: “Đa tạ.”
U Khí nóng nảy mà mắng: “Ngu xuẩn! Chẳng lẽ ngươi không biết Thiên ma giải thể đại pháp đủ để đánh tan nát nguyên thần Kim Tiên? Mệnh trọng yếu hay là núi trọng yếu?”
“Đương nhiên là mệnh trọng yếu.” Lâm Ương nhẹ giọng nói, “Nhưng ta sợ làm sụp Thiên Trụ, sấm hạ đại họa, trở về lại bị sư phụ mắng.”
“Sư phụ ngươi còn có thể ăn ngươi sao?!”
“Ta thà rằng hắn ăn ta, cũng không muốn nhìn ánh mắt hắn khi đó.”
U Khí không còn lời gì để nói, đem y dịch đến một chỗ bằng phẳng bên cạnh.
Lâm Ương nghỉ ngơi một khắc, cảm thấy đỡ một chút, từ trong túi Càn Khôn lấy ra một bình Cửu chuyển hỗn nguyên đan nhỏ, đau lòng mà hướng miệng nhét vào một viên. Ngẫm lại, lại đổ ra một viên đưa cho U Khí.
“Ngươi muốn độc chết ta sao?” Bán ma không tin được mà nói.
Lâm Ương giật mình cười cười, đem một viên đan dược thả lại trong bình, bắt đầu ngồi xếp bằng.
Phía chân trời dần dần lộ ra màu chàm, càng lúc càng sáng. Nắng sớm mờ mờ bao phủ Thiên trụ Chư bì sơn. Đầu sỏ gây tội nhiễu loạn hiện tượng thiên văn bỏ mình, trường cửu Cực Dạ rốt cục đi qua. Lâm Ương mở mắt ra, thấy U Khí vẫn còn đứng bên cạnh, hướng phía hư không yên lặng trầm tư.
“Ngươi không trở về thành?” Lâm Ương hỏi hắn.
U Khí trầm mặc một khắc, nói: “Ta muốn đi Ma giới.”
“Đi Ma giới?” Lâm Ương có chút ngoài ý muốn, “Không sợ Ma Đế trừng phạt, dư đảng của U Hoàng trả thù?”
“Ta cũng là con của U đế!” U Khí quay đầu nhìn hắn, tóc đỏ như lửa, đồng tử như máu, vẻ mặt vừa lệ khí mãnh liệt, trong mắt lại có thần quang lấp lánh, “Nhưng ta bây giờ còn quá yếu, cho nên muốn đi Ma giới. Ở trong thế giới giết chóc cùng cắn nuốt biến đến cường đại, càng lúc càng cường đại, cho đến khi không ai dám miệt thị ta, lại không ai dám bảo ta ‘Tạp chủng’! Mệnh của ta là từ ta không phải từ trời kia. Ta muốn từ hàng ngàn hàng vạn thi cốt vạch ra một con đường máu, chẳng sợ nửa đường thân vong hồn diệt!”
Lâm Ương ngơ ngẩn, sau đó cười nói: “Giữa ngàn vạn người, mình ta một hướng! Thực tốt! Đại đạo độc hành, chính là khí thế này đây” Y đứng dậy, cùng U Khí sóng vai nhìn ngàn vạn đỉnh núi trùng điệp “Thành tiên một ngàn bảy trăm năm, ta chưa bao giờ nghĩ qua, rằng mình sẽ kết giao với một Ma tu.”
U Khí nói: “Ta cũng chưa từng nghĩ, trong đám tiên nhân cũng có kẻ không làm người ta chán ghét.”
“Chỉ là không chán ghét thôi sao?” Lâm Ương cười ngượng.
U Khí ngậm miệng không đáp. Hắn vươn đầu ngón tay ra, ở không trung trước mặt tìm một đạo ma khí cảm ứng, mở ra cánh cửa Huyền môn. Trước khi bước vào Ma giới, hắn trầm giọng nói: “Hy vọng ngươi và ta còn có một ngày gặp lại.”
Lâm Ương nhìn bóng dáng khôi vĩ của hắn biến mất, Huyền môn từ từ khép kín, than thở một tiếng: “Đừng có chết nha.”
Một thanh trường kiếm ngân ngạc ô phong từ phía sau hắn rón rén mà bay đến, Lâm Ương quay đầu hỏi: “Thiên Phong, ngươi không có việc gì thì tốt rồi. Diêu Quang đâu?”
Thiên Phong hóa thành bộ dáng đồng tử, ánh mắt lóe lên “Không biết.”
Lâm Ương mày nhăn lại, định thần cảm ứng khí tức của Diêu Quang, khoảng khắc sau sắc mặt kịch biến. Nguyên lai, y tưởng rằng nguyên thần của mình bị thương, sau khi tỉnh lại nhất thời cảm ứng không được Diêu Quang cùng Thiên Phong ở đâu, hiện giờ xem ra, Thiên Phong không việc gì, lại là Diêu Quang xảy ra chuyện!
“- Diêu Quang!” Y ngửa mặt lên trời kêu gọi, vô số tinh quang mảnh vụn từ trên trời lả tả rơi, giống như hạ xuống một màn mưa ánh sáng thê mỹ.
Đây là… mảnh vụn của Diêu Quang tiên? Lâm Ương vươn tay ra đón, kinh ngạc nhìn ánh sáng lập loè trong lòng bàn tay, cảm giác mới vừa ngưng tụ lên nguyên thần, lại có dấu hiệu dao động.”Diêu Quang…” Y thấp giọng, lần đầu tiên thực sự hối hận lựa chọn lúc đầu của mình.
Hắn biết rõ Diêu Quang trung thành và tận tâm, coi an nguy cùng mệnh lệnh của y còn hơn là tính mạng bản thân, lại còn ép đối phương đi bảo hộ Thiên Trụ, mới đưa đến hậu quả thảm thiết như vậy!
Y cho tới bây giờ, chưa hề là người đại công vô tư. Nếu thời gian có thể quay lại, y thà rằng buông tha Thiên Trụ, cũng muốn bảo toàn Diêu Quang!
Hiện giờ hối hận, còn kịp sao?
Lâm Ương nhắm mắt lại, nắm chặt tinh tiết trong tay, một giọt nước mắt từ khóe mắt rơi xuống.
Sau đó y nghe thấy trong hư không một tiếng gọi khẽ mỏng manh: “Chủ thượng…”
Lâm Ương kinh hỉ nảy ra mà cảm ứng được, trên Bắc cực thiên thượng còn dư âm tinh phách, Diêu Quang vẫn chưa tẫn lạc. Chỉ là bởi vì tinh lực tán loạn mà suy yếu dị thường. Y vội vàng bao lấy một chút huỳnh hỏa tinh phách kia, cẩn thận mà sắp đặt ở trong nguyên thần của mình, lấy tiên lực chậm rãi nuôi dưỡng. Chờ đến khi tinh phách lớn mạnh đầy đủ, y có thể lại luyện chế một kiện tiên khí, đem tinh phách dời qua, để thần thức Diêu Quang từ trạng thái ngủ say thức tỉnh, lần nữa thành tựu khí linh.
Đắm chìm trong cảm giác vui sướng mất mà có lại, Lâm Ương cũng không nhận ra, vẻ phẫn nộ trên khuôn mặt đồng tử của Thiên Phong phía sau, chợt lóe qua một bóng ma khí.
———–
Ba mươi năm sau.
Ngọc Thanh tiên cảnh, trong mật thất luyện khí của Lâm Ương động thiên, một trường tiên lấy huyền thiết tinh sa từ dưới biển sâu, Nhất nguyên trọng thủy vừa mới luyện chế ra, lơ lửng giữa không trung.
Tiếp theo là thời điểm mấu chốt, nhất dẫn hồn nhập khí. Trước đây y đã luyện chế sáu kiện tiên khí thượng phẩm, đều tại bước cuối cùng này mà thất bại trong gang tấc.
Lần này luyện khí tuyển dụng tài nguyên, đều là thiên tài địa bảo trong hàng ngàn vạn mới chọn được một, dẫn hồn nhập khí chắc chắn thành công. Lâm Ương hướng Tam Thanh thiên tôn, Hồng Quân lão tổ yên lặng cầu nguyện một phen, ngưng thần tĩnh khí, đem tinh hồn Diêu Quang thật cẩn thận mà dẫn vào bên trong tiên khí mới vừa luyện chế.
Mười một đốt trên trường tiên màu xám bạc, tinh mang điểm điểm sáng lên. Ba đốt, năm đốt, tám đốt… Mắt thấy sắp đến đốt thứ mười, trường tiên liên tiếp chấn động, phát ra tiếng lách tách bất kham. Tinh mang trên các đốt roi đột nhiên ảm đạm. Tinh hồn Diêu Quang bắn ra, lần nữa lại trở vào trong nguyên thần của y.
Lâm Ương nhìn kiện tiên khí thứ bảy tấc tấc vỡ vụn, uể oải đến cực điểm mà thở dài.
… Lại là vướng ở một cửa này! Chẳng lẽ trừ bỏ dùng tinh lực tự thân của Diêu Quang, sẽ không có nguyên liệu nào có thể luyện chế ra vật có thể chứa đựng tinh hồn của tiên khí sao?
Suốt ba mươi năm nay, y trừ bỏ ra ngoài tìm kiếm nguyên liệu quý, chính là bế quan luyện khí, mỗi một lần đều lòng tràn đầy hy vọng, mỗi một lần lại kết thúc trong thất vọng. Cứ như thế này, Diêu Quang đến tột cùng khi nào mới có thể thức tỉnh, trở về bên cạnh y đây!
Lâm Ương phiền muộn mà phất tay áo, đem đám nguyên liệu vất vả tìm ra để luyện khí quét xuống đất, đằng vân giá vũ mà ra khỏi động thiên, đi bái phỏng một vị luyện khí tông sư khác.
Tiêu Dực tiên quân đang ở dưới một gốc bồ đề thật lớn bên sườn núi, cùng phân thân của chính mình đánh cờ, nhìn thấy Lâm Ương chân đạp lưu hà mà đến, cao hứng cầm một con cờ trắng ném qua: “Lâm Ương, mau tới cùng ta đánh một bàn!”
“Đánh cái gì mà đánh! Ngươi đánh cờ so với ta còn tệ hại hơn. Trừ phân thân của ngươi ra, ai thèm chơi cờ với ngươi!” Lâm Ương ngoài miệng nói lời cay nghiệt, vẫn như cũ đưa tay tiếp bạch tử.
Tiêu Dực thu hồi phân thân, thỉnh y ngồi xuống, lần nữa mở một ván.
Lâm Ương không yên lòng mà đoán trước, chắc thắng chấp hắc tử, bèn tùy tiện hạ một quân cờ.
“Dẫn hồn nhập khí lại thất bại?” Tiêu Dực hỏi.
Lâm Ương thở dài nói: “Lần thứ bảy. Sư huynh, giúp đỡ chút đi!”
“Ta thật không giúp được gì. Bản thân ngươi chính là bậc thầy luyện khí số một số hai trong Tam Thanh thiên; ngươi làm không được, còn ai có thể làm được?” Tiêu Dực bất đắc dĩ nói “Vốn là thượng phẩm tiên khí luyện thành, khí linh tự sinh, hà tất phải dẫn hồn? Ngươi kiên trì muốn đem hồn phách Diêu Quang tinh quân thực nhập, cho dù chất liệu cùng tinh hồn phù hợp, phẩm trật thượng thừa cũng chịu không nổi. Trừ phi, ngươi lại luyện ra một cái tiên khí cùng phẩm trật của Diêu Quang, sau đó hủy diệt khí linh trong đó, lại đem tinh hồn dẫn vào, có lẽ có thể thành công.”
Lâm Ương nói: “Ta đây cũng biết. Nhưng nào có luyện tốt như vậy! Thành tiên hơn ngàn năm đến giờ ta luyện khí vô số, chỉ luyện thành Diêu Quang tiên, Thiên Phong kiếm hai kiện cực phẩm tiên khí. Đó là bởi vì Đế Quân ban cho ta một đôi tinh diệu phẩm trật cực cao, hiện giờ đi tìm chỗ nào lại có vật đầy đủ Thiên tiên linh khí Hỗn độn chi bảo như thế?”
Tiêu Dực nói: “Hỗn độn chi bảo, phải tồn tại từ lúc khai thiên tích địa, quả thật khả ngộ bất khả cầu. Hơn hai ngàn năm qua ta cũng chỉ luyện thành một kiện cực phẩm tiên khí. Bằng không… Ngươi lại kiên nhẫn chờ một ngàn tám trăm năm sau? Chờ đến khi Diêu Quang tinh quân tinh lực triệt để khôi phục, ngươi lại dùng tinh lực bản thân hắn trọng luyện Diêu Quang tiên, tất nhiên hoàn mỹ phù hợp. Dù sao thọ mệnh Kim Tiên chúng ta dài lâu, mấy trăm năm cũng bất quá chỉ trong nháy mắt.”
Lâm Ương đem bạch tử hướng lên bàn cờ giận dỗi dằn xuống, “Ngàn tám trăm năm? Ta chờ không nổi a! Không có Diêu Quang, ta quả thực sống một ngày bằng một năm.”
Tiêu Dực bật cười: “Thật không có thấy Tiên nhân nào giống ngươi như vậy, yêu vũ khí quả thực thành si! Ta xem không chừng ngươi là thiếu bạn lữ, nhanh chóng tìm đạo lữ song tu đi!”
Lâm Ương lười biếng mà cầm quân cờ, một hạt một hạt bắn ra, đính lên đám lá bồ đề trên đỉnh đầu hắn “Cái gì đạo lữ, không có hứng thú… Song tu, sư huynh ngươi muốn theo ta song tu hay không, chúng ta cùng luyện khí nha?”
“Thôi khỏi! Ta tiêu không nổi ngươi.” Tiêu Dực sợ tới mức liên tục xua tay, “Được rồi được rồi, ngươi liền đừng gây tai họa cho ta, cái cây này năm trăm năm mới kết một quả bồ đề a. Nếu nhất định phải luyện chế cực phẩm tiên khí, liền nhanh chóng ra ngoài tìm Hỗn độn chi bảo đi.”
Lâm Ương lại thở ra một hơi thật dài.
Tiêu Dực cảm thấy lá bồ đề phía sau đều bị y than thở đến rơi rụng hết mất, liền sống chết mà đề nghị: “Nếu không, ngươi đi Tứ hải Long vực thử thời vận? Có lẽ có thể gặp được Hỗn độn dị thú, hoặc là vị Long vương nào đó có Tiên thiên linh bảo. Ngươi cũng biết, Long tộc tồn tại từ thời Thượng cổ, thọ mệnh dài lâu. Mấy ngàn vạn năm qua, long cung tích lũy không ít thứ tốt.”
Lâm Ương nghe xong, trước mắt sáng ngời: “Đúng rồi, ta như thế nào lại không nghĩ tới đi dạo long vực?” Y vui vẻ ra mặt mà đứng dậy, trên vai Tiêu Dực vỗ vỗ: “Sư huynh, đa tạ ngươi chỉ điểm.”
“Từ từ, đem bàn cờ này-” Tiêu Dực nửa câu đầu nói mới vừa nói ra, Lâm Ương đã triệu tới tam sắc lưu hà, không chút do dự bước đi.
Hắn buồn bực không thôi, phất tay áo lại biến ra phân thân giống nhau như đúc, ngồi ở bàn cờ đối diện, “- hạ hoàn rồi hẵng đi.” Phân thân thay hắn đem nửa câu sau nói xong, cười tủm tỉm mà nhìn hắn.
Tiêu Dực đần độn vô vị mà cùng chính mình mặt đối mặt, lẩm bẩm nói: “Ta có phải hay không, cũng nên đi tìm đạo lữ đi?”
[Lời mỗ: tội thân FA của anh quá!!]
Không thu hoạch được gì từ Nam Hải trở về, Lâm Ương lại ngự phong mà đi đến Đông Hải long vực.
Phía trước xa xa bỗng nhiên có một đạo lôi đình kim sắc, ở trong tầng mây lấp lánh. Y chăm chú nhìn lại, nguyên lai là một kim sắc cự long, ở giữa chín tầng trời tung hoành bay lượn.
Lâm Ương ánh mắt đầu tiên nhìn thấy kim sắc cự long này, tâm thần liền bị một cỗ mê say cùng khát cầu mãnh liệt chấn động: xem thân hình, thọ mệnh ít nhất đã ngàn vạn năm; nhìn khí thế, ít nhất cũng là Thần quân, tám chín phần mười là Hỗn độn Chân long từ thời khai thiên tích địa đến nay. Thật đúng là “Đi mòn giầy sắt tìm không thấy, chẳng tốn công lao lại tới tay”!
Y tâm hoa nộ phóng mà nỗ lực đuổi theo, cao giọng gọi: “Chờ một chút! Kim Long phía trước kia- “.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.