Đoá Hồng Của Con Mèo

Chương 64: Nghịch lý Fermi (3)




Lâm Tư cảm thấy gần đây Lăng Nhất có chuyện giấu mình. Ví dụ, những hành động nhỏ của cậu với
Vivian, và cuộc trò chuyện với Adelaide bây giờ rõ ràng toàn là ngụ ý.
——Có bí mật nho nhỏ của riêng mình là điều dễ hiểu, nhưng lại có thể chia sẻ cho người khác mà
không chia sẻ với anh, cái này có vấn đề thật.
Anh nheo mắt quan sát sự tương tác của hai người kia.
Adelaide đã bị nhìn như vậy, còn chưa kịp nháy mắt với Lăng Nhất đã như con thỏ sợ hãi trốn khỏi
khu đông lạnh.
Lâm Tư cười như không cười, nhìn về hướng anh ta rời đi, sau đó quay lại nhìn Lăng Nhất.
Lăng Nhất thẳng thừng hỏi: “Có mệt không? Có muốn em bóp vai cho anh không?”
Lâm Tư yên lặng xem màn biểu diễn của cậu: “Được.”
Xoa bóp không có kỹ thuật giống như nhào bột vậy, khiến người ta buồn ngủ, bóp được một lúc, Lâm Tư
nhướng mày: “Em không nghĩ sức mình hơi yếu sao?”
“Vâng?” Lăng Nhất cố gắng làm tay mình nặng hơn, rồi rụt tay lại như bị điện giật “Sợ đau anh.”
“Tôi không đau.”
“Không được…” Lăng Nhất lại cố gắng “Thật sự sẽ rất đau đấy, em không nhịn được.”
—— Sợ rằng bản năng bí ẩn nào đó vẫn chưa biến mất. Lâm Tư nói: “Em đánh tôi đi.”
Lăng Nhất hoàn toàn không thể nào đánh được. Bất cứ khi nào cậu buộc mình phải làm điều này, luôn
có một mệnh lệnh mạnh mẽ hơn để ngăn chặn cơ thể cậu. Cậu rất nỗ lực nhưng kết quả cuối cùng vẫn
đang đứng yên.
Giống như bản năng khắc sâu trong gen của mình, cậu không thể làm bất cứ điều gì để tỏ ra công kϊƈɦ
trước mặt Lâm Tư. Cậu đã luôn như vậy từ khi còn rất nhỏ —— cậu luôn phải kiểm soát bản thân khi
chiến đấu chống lại kẻ mạnh, nhưng khi chiến đấu với Lâm Tư, cậu có bay nhảy thế nào Lâm Tư cũng dễ
dàng cầm cự lại.
Cậu từ bỏ, ngồi xuống phía sau Lâm Tư, và tiếp tục ấn vào vai anh.
Lâm Tư cảm thấy giống như có hai bàn chân con mèo đang nhấn lên vai mình. Mặc dù những móng vuốt
sắc nhọn đã được giấu đi, nhưng xưa nay chúng không bao giờ lộ ra mà chỉ nghiêm túc sử dụng miếng
thịt đệm màu hồng đó.
——Sau đó nhẫm đến khi người ta thấy buồn ngủ. Lăng Nhất cảm thấy dường Lâm Tư đã ngủ.
Cậu cẩn thận dừng lại, xác nhận Lâm Tư thật sự đã ngủ say, sau đó mới híp mắt mãn nguyện, từ phía
sau cẩn thận ôm lấy anh để anh ngủ thoải mái hơn,
hơn nữa còn phun thêm sương kϊƈɦ ngủ vài lần nữa để anh ngủ sâu hơn. Cậu biết rằng những ngày này
Lâm Tư đang làm quá sức, không dễ dàng để ngủ một giấc kéo dài bốn hoặc năm giờ mỗi đêm, nhưng
người bình thường cần ngủ nhiều hơn.

Lăng Nhất từ từ điều chỉnh tư thế của mình cho đến khi trọng lượng của Lâm Tư đè lên người cậu.
Sau đó, cậu nhìn xuống Lâm Tư đang ở trong vòng tay của mình, tiếng vo ve máy móc dần dần không
còn, thời gian ngừng trôi, và tất cả những ồn ào trêи thế giới này đột nhiên biến mất, sự im lặng
lặng lẽ rơi xuống, giống như một con bướm đậu trêи cửa sổ.
Khu vực đông lạnh màu trắng bạc được bao quanh bởi quan tài băng, trần nhà cao vút, xa xa giống như
bầu trời, cách đó không xa là những sinh vật ngoài hành tinh bị đóng băng vừa rùng rợn, vừa kinh
khủng, vừa quái dị.
Tất cả sự kết hợp lạnh lùng, im lặng và kỳ lạ này trở thành một tồn tại vượt qua thực tại, tồn tại
này tách biệt với thế giới và chiều của nó vuông góc với thời gian.
Chỉ có tiếng tim đập là vẫn còn tồn tại
Lúc này, cậu nắm tay Lâm Tư, giao tiếp với toàn bộ vũ trụ, đạt được sự bất tử trong không gian
vuông góc với thời gian.
Adelaide nói rằng anh hy vọng “chàng trai trẻ” sẽ tỏ tình với người mình yêu ngay lập tức.
Nhưng cậu không muốn, cảm thấy không cần thiết.
Lúc này, khi Lâm Tư đã chìm vào giấc ngủ, trong lòng cậu thầm nói với anh rằng——
Em yêu anh rất nhiều, không phải kiểu yêu vợ chồng, không phải yêu kiểu người thân, không phải kiểu
bạn bè, mà là tất cả các loại tình yêu trêи thế giới này. Anh không phải là người trong lòng của em
mà là một phần trong sinh mệnh của em.
Con người không bao giờ có thể tự giết mình bằng cách dùng hai tay nhéo cổ mình, và em sẽ không bao
giờ làm gì tổn thương đến anh.
Đây là bản năng bí ẩn. Lâm Tư từ từ mở mắt ra.
Lăng Nhất duy trì động tác ôm anh và không nhúc nhích. “Tôi đã có một giấc mơ.” Lâm Tư nhẹ nhàng
nói.
“Anh mơ thấy gì?”
Lâm Tư nhìn Lăng Nhất, nhìn thấy đôi môi cong cong xinh đẹp và đôi mắt đen láy xinh đẹp của cậu.
“Mùa xuân.”
Cảnh trong mộng chính là đất, cằn cỗi hoang tàn,
trời âm u , mây mù dày đặc, khí tức u tịch, không biết còn có mảnh hoang tàn, còn có… một tiếng
kêu bị kìm nén. Anh đi xa, cỏ xuất hiện trong những vết nứt của gạch dưới chân anh. Theo
hướng có cỏ xuất hiện, anh bước vào chỗ có nắng. Cỏ cây rậm rạp, không khí ấm áp và tươi sáng, sinh
mệnh vô biên trải khắp hoang vu, giống như một loại điềm báo nào đó từ hư không.
Khi tỉnh dậy, anh mới phát hiện hơi ấm trong giấc mơ đến từ nhiệt độ cơ thể Lăng Nhất, sức sống
tươi tốt đến từ nhịp tim đều đặn và mạnh mẽ mà anh đang dựa vào để nghỉ ngơi.

Anh nhìn thời gian trôi qua không nhiều, nhưng ước mơ còn rất dài.
Đúng là sắc đẹp làm người ta hỏng việc, nhưng chậm trễ một chút cũng không có gì cả,
ấm áp cùng sáng sủa làm cho anh muốn tiếp tục ngủ, nhưng công việc ở thế giới hiện thực vẫn cần
phải tiếp tục.
Khoảnh khắc Lăng Nhất đi cùng anh ra khỏi vùng đóng băng và trở về thế giới, cánh cửa kim loại màu
trắng bạc đột nhiên đóng lại sau lưng họ, và thời gian lại bắt đầu trôi.
Không có bóng dáng của Adelaide ở hành lang trống. “Anh ấy cứ đi như vậy?” Lăng Nhất nói.
“Mặc dù Adelaide là một bác sĩ tâm lý thông minh, nhưng anh ta không giỏi nói dối.”
Lâm Tư nói đến vấn đề, “Nếu anh ta không rời đi thì sẽ càng bại lộ.”
Con ngươi của Lăng Nhất sắc như mèo, co lại một chút.
Adelaide chỉ nghiên cứu người còn sống, anh ta không có hứng thú với nơi băng giá này, sẽ chỉ du
hành từ quen thuộc này đến nơi khác, bởi vậy, hiện tại anh ta đang xem Đường Ninh với Trịnh
Thư cãi nhau ở phòng điều khiển chính.
Mặc dù nội dung của cuộc cãi vã xen lẫn nhiều thuật ngữ chuyên môn phức tạp, nhưng điều này không
ngăn cản anh ta hiểu được chủ đề của cuộc cãi vã.
“Chúng ta đã phát triển một hệ thống hoàn thiện hơn. Chúng ta hoàn toàn có thể từ bỏ Lucia. Tại sao
chúng ta không làm điều này?” Đường Ninh hỏi. “Chỉ cần thêm một lệnh vào Lucia để giải quyết tất cả
các vấn đề. Tại sao phải cần kϊƈɦ hoạt Vivian?”
“Nhưng chúng ta không thể tìm thấy lỗi của Lucia đã xảy ra ở đâu. Nếu như có sự cố lần nữa thì
sao?”
“Tạo một ngoại vi chương trình, phán đoán thứ hai về trạng thái chạy và lệnh của Lucia có thể đảm
bảo an toàn tuyệt đối. Vivian chưa bao giờ được chính thức đưa vào sử dụng, và hệ số rủi ro của cô
ấy cao hơn.” Đoạn
đối thoại tiếp theo đầy bối rối chói mắt. Adelaide nghẹt thở.
“Những lý do của anh không thể thuyết phục được em” Đường Ninh cuối cùng nói, “Em sẽ tiếp tục điều
tra những sai phạm của Lucia, nhưng em vẫn khuyên đưa Vivian vào sử dụng.”
“Em không thể nhường tôi được à?” lông mày Trịnh Thư cau lại, có chút mệt mỏi trong giọng nói của
anh: “Đệ trình dự án Vivian, nhiều giai đoạn gỡ lỗi và đánh giá phân loại, mất hai hoặc ba năm làm
việc nữa.”
Trước đó, mọi lý lẽ và lý lẽ hợp lý không khiến Đường Ninh thỏa hiệp. Nhưng câu này
rất khác.
“Xin lỗi” Đường Ninh hít sâu một hơi, “Em sẽ cố gắng viết chương trình phần ngoài, anh nghỉ ngơi
thật tốt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.